Edit: Uyển
Linh mèo cuộn tròn thành một cục cạnh gối đầu của bạn, ngủ rất ngon lành.
Bạn nhìn trần nhà, hơi khó ngủ.
Sự hiện diện mạnh mẽ của mẹ khiến bạn không thể phớt lờ. Mỗi khi bạn nghiêng đầu, đều có thể đối diện với khuôn mặt u ám và ánh mắt của bà.
Đôi mắt đen kịt đó chưa từng rời khỏi người bạn.
“Mẹ ơi, con bị mất ngủ.” Bạn ngồi dậy nói.
“Bé Cưng, trẻ con năm tuổi không bị mất ngủ đâu.” Giọng nói nhẹ nhàng của mẹ có chút chất vấn.
“Con lớn rồi, các bạn khác trong lớp không có ai được mẹ ru ngủ cả.” Bạn cố tìm lý do để bà không tiếp tục ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm bạn nữa.
Mẹ im lặng một lúc, rồi mới từ từ nói: “Bé Cưng sẽ lăn xuống giường, tỉnh dậy không thấy mẹ, sẽ khóc.”
Trong ký ức của bạn, đúng là như thế thật. Khi bạn tỉnh dậy mà không thấy mẹ, bạn sẽ khóc lóc đi khắp nơi tìm bà.
Thôi, quen là được.
Bạn nằm xuống, cố gắng ru mình vào giấc ngủ một lần nữa. Không biết bao lâu sau, bạn mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, bạn với đôi mắt thâm quầng đến trường mẫu giáo. Chỗ ngồi của Chu Manh vẫn trống, cho đến tiết học thứ hai cô bé mới xuất hiện.
Chu Manh nắm chặt quai cặp, cúi đầu đi vào lớp. Cô giáo chào hỏi nhưng cô bé không đáp lại, chỉ ngồi trên ghế lầm lì không nói.
Toàn thân cô bé như bị bao phủ bởi một tầng bóng tối, u ám, như có một khoảng cách vô hình với thế giới bên ngoài.
Chắc là ở nhà có chuyện gì, nên tâm trạng không tốt.
“22 bạn nhỏ của lớp chúng ta đều đã đến đủ rồi. Hôm nay chúng ta sẽ làm một món đồ thủ công dễ thương, cả lớp có thích chú ếch xanh nhỏ không?” Cô giáo Kỳ Kỳ cầm giấy màu đứng trên bục giảng.
Bạn quan tâm đến lời nói lúc nãy của cô hơn. Hôm qua, vì bạn đến muộn nhất, cô giáo đã nhấn mạnh rằng lớp có 23 bạn nhỏ, và bạn là người đến cuối cùng.
“Bé Cưng?” Cô Kỳ Kỳ phát giấy màu thì phát hiện bạn đang thất thần.
Bạn hoàn hồn: “Cô ơi, hôm qua cô nói lớp mình có 23 người mà.”
“Thế à?” Cô giáo hồi tưởng một chút, không để ý lắm, “Hình như có chuyện đó thật. Chắc cô đếm nhầm rồi, đếm cả bạn của lớp khác vào. Lớp mình chỉ có 22 người thôi.”
Chỉ có 22 người ư?
Nếu vậy, cái bàn trống ở góc kia chỉ là một cái bàn thừa thôi sao?
Bạn ngồi ở hàng cuối, bàn trống kia cũng ở hàng cuối cùng. Đáng ra hôm qua bạn phải chú ý đến cái bàn đó mới phải. Nhưng dù cố thế nào, bạn cũng không thể nhớ ra hôm qua có ai ngồi ở đó không.
Nhưng bạn không nghĩ rằng cái bàn đó vốn dĩ đã trống ngay từ đầu.
Trang 8: Bàn trống 2
“Cô ơi, cho con xem danh sách đăng ký được không? Con muốn biết tên của các bạn khác trong lớp viết như thế nào ạ.”
“Cái này à…” Cô Kỳ Kỳ do dự một chút, định từ chối bạn. Bạn mở to đôi mắt đầy khát khao và vô tội nhìn cô: “Cô Kỳ Kỳ là tốt nhất.”
“Được rồi, được rồi, cho con xem một lúc thôi nhé, không được làm hỏng đâu đấy.”
Bạn lật danh sách đăng ký, đối chiếu từng tên của các bạn trong lớp với tên trên danh sách. Cho đến khi ngón tay bạn dừng lại ở một cái tên xa lạ.
【Giang Sinh】
Là cái tên thứ 23 trong danh sách.
“Giang Sinh là ai ạ?”
Cô Kỳ Kỳ liếc nhìn, lộ ra vẻ bối rối: “Cái này được điền từ lúc nào thế, trước đó đâu có…”
Phần số điện thoại liên lạc trống, bạn di chuyển ngón tay sang phần địa chỉ nhà và đọc to: “Nhà ở phố Giang Hoàn, số 23…”
“Phố Giang Hoàn à? Hình như ở gần đây…”
“Cô ơi, chúng ta đi xem đi ạ.”
…
“Vậy tại sao cô lại mang theo con đến đây thế này?” Cô Kỳ Kỳ vuốt mái tóc ngắn ra sau tai, nhìn bạn một cách bất lực.
“Cô cũng cần có người bầu bạn mà. Đi vào nhà người lạ một mình sẽ sợ hãi, có con đi cùng sẽ tốt hơn nhiều.” Bạn nói một cách nghiêm túc.
Cô Kỳ Kỳ giật giật khóe miệng bất lực, chỉ vào linh mèo đi phía sau.
“Thôi bỏ đi, con mèo này ngày nào cũng phải đi theo con không rời nửa bước sao?”
“Vâng, nó giỏi lắm ạ.”
“Meo ò —” Linh mèo lông đen liếm ria mép, phát ra một tiếng kêu đầy khí thế.
Sau khi phát hiện ra bạn nhỏ Giang Sinh “mọc” thêm trong danh sách, vì nhà rất gần nên cô Kỳ Kỳ muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa đến tận cửa hỏi thăm, hoặc ít nhất là để lại một tờ giấy, để tìm hiểu tại sao Giang Sinh đã đăng ký mà lại không đến học.
Đến số 23 phố Giang Hoàn, sau khi gõ cửa, bất ngờ là có người ở nhà. Một người phụ nữ mặc váy dài xinh đẹp mở cửa, đầy nghi hoặc nhìn hai cô trò bạn.
“Ai thế?” Trong nhà truyền đến tiếng đàn ông, rất nhanh một người đàn ông trung niên đi ra cửa, nhíu mày hỏi các bạn là ai.
Cả hai người họ đều trông như vừa về đến nhà, phong trần mệt mỏi, vẻ mặt lộ rõ sự mệt nhọc.
“Xin hỏi bạn nhỏ Giang Sinh có ở nhà không ạ?” Cô Kỳ Kỳ hỏi.
“Giang Sinh nào? Tìm trẻ con à? Các người tìm nhầm chỗ rồi.” Người đàn ông trung niên nói xong định đóng cửa.
“Khoan đã!” Cô Kỳ Kỳ vội vàng giữ cửa lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên và nói: “Tôi chắc chắn đã gặp anh. Mấy hôm trước có phải anh đã đến đăng ký cho Giang Sinh không? Tôi là giáo viên ở trường mẫu giáo Tinh Thần.”
“Cái gì mà linh tinh, còn trường mẫu giáo Tinh Thần, cô bị bệnh à!”
“Rầm!”
Người đàn ông trung niên thiếu kiên nhẫn đóng sầm cửa lại. Cô Kỳ Kỳ không kịp ngăn cản, có chút bực bội. Đang định nói gì đó với bạn, thì cửa lại đột nhiên mở ra.
Là người phụ nữ mặc váy dài mở cửa. Người đàn ông khoanh tay đứng cạnh bà ta, vừa thiếu kiên nhẫn vừa cảnh giác nhìn cô Kỳ Kỳ, như thể cô là một kẻ lừa đảo.
Người phụ nữ váy dài do dự hỏi: “Các vị nói Giang Sinh… là trẻ con à? Bao nhiêu tuổi rồi, trông như thế nào?”
“Trong hồ sơ ghi là 6 tuổi, ngoài ra tôi cũng không nhớ rõ.” Cô Kỳ Kỳ trả lời. Vẻ mặt cô ấy còn bối rối hơn cả hai vợ chồng kia. Cô lấy danh sách ra, trên đó ghi thông tin đơn giản của Giang Sinh.
Giang Sinh, nam, 6 tuổi…
Lông mày của người đàn ông trung niên nhíu chặt hơn.
“Giang Bằng, đây hình như là chữ viết của anh…” Người phụ nữ váy dài kinh ngạc nói.
“Em nói gì thế, nhà chúng ta căn bản không có trẻ con! Em lấy ra cái thứ này, lại còn giả mạo chữ viết của anh, là muốn phá hoại gia đình chúng ta sao?” Người đàn ông trung niên tức giận hét vào mặt cô Kỳ Kỳ.
“Cái gì mà giả mạo, tôi căn bản không hề…” Cô Kỳ Kỳ cãi lại.
Người phụ nữ váy dài nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì. Bà đột nhiên nắm lấy tay người đàn ông trung niên, nói: “Giang Bằng, mấy ngày nay em luôn cảm thấy có một thứ gì đó rất quan trọng biến mất. Vừa nãy cô ấy nói Giang Sinh, em đột nhiên có một cảm giác rất quen thuộc, rất đau lòng.”
“Em đừng như thế, anh biết em tâm trạng không tốt. Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy không có con, anh chưa từng trách em. Em đừng vì lời mẹ anh mà nghĩ nhiều quá. Anh sẽ nói chuyện lại với bà ấy. Em đừng có áp lực, chúng ta đều là vì công việc quá bận rộn thôi…”
Người phụ nữ váy dài ngắt lời người đàn ông trung niên: “Nhưng anh có nhớ không, anh đã nói với em, nếu sinh con, bất kể là trai hay gái, đều sẽ đặt tên là Giang Sinh.”
Người đàn ông trung niên nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Dường như ở lại đây không còn thích hợp nữa. Những gì cần hỏi cũng đã hỏi, và nơi này thực sự không có bạn nhỏ tên Giang Sinh. Cô Kỳ Kỳ vội vàng kéo bạn rời đi.
“Thật kỳ lạ.” Cô Kỳ Kỳ vừa đi vừa lẩm bẩm. “Người đàn ông kia rõ ràng rất quen mắt, chắc chắn là đã gặp gần đây. Còn Giang Sinh, sáng nay xem danh sách rõ ràng chỉ có tên của 22 bạn nhỏ thôi mà…”
Bạn mơ hồ nhận ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa số 23 phố Giang Hoàn.
Một bóng ma cậu bé lặng lẽ đứng sau lưng người phụ nữ váy dài. Thân hình rất mờ, chiều cao gần bằng bạn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của bạn, cậu bé quay đầu lại. Gương mặt hắn phẳng lì, nhẵn nhụi, không có bất kỳ đường nét nào. Mắt, mũi, miệng như bị thứ gì đó san bằng hoặc xóa sạch, cả khuôn mặt chỉ còn một mảng trắng tinh—tấm mặt không ngũ quan đó đang hướng về phía bạn.
Bạn giật mình đến mức tóc suýt dựng đứng. Bạn nắm chặt tay cô Kỳ Kỳ.
“Sao thế?”
Trong chớp mắt, bóng ma cậu bé sau lưng người phụ nữ váy đỏ đã biến mất, nhanh đến mức như là ảo giác của bạn.
Bạn toát mồ hôi lạnh, nhìn con linh mèo bên cạnh không hề có gì bất thường, cắn chặt răng run rẩy nói: “Không sao ạ.”
Trang 9: Bàn trống 3
Trở lại trường mẫu giáo, cô Kỳ Kỳ bảo bạn nhanh chóng đi ngủ. Cô ấy thì cầm danh sách đăng ký đi về phía văn phòng.
Bạn ngủ không được yên giấc. Cô bé muốn làm hòa thượng khi lớn lên ngủ ở giường bên cạnh, cô bé thì thầm qua lan can giường: “Bé Cưng.”
“Gì thế?” Bạn hỏi nhỏ. Theo ấn tượng, mọi người gọi cô bé là Viện Viện.
Viện Viện mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bạn, giống như hai quả nho đen, hỏi một cách bí ẩn: “Bạn đi đâu với cô Kỳ Kỳ vậy?”
“Đi thăm nhà bạn.”
“Oa, giỏi thế. Tớ cũng muốn đi cùng cô giáo đến thăm nhà các bạn khác!” Giọng Viện Viện hơi lớn, thu hút sự chú ý của cô giáo trực. Cô giáo lập tức đi tới.
Viện Viện vội vàng im lặng, nhắm chặt mắt, giả vờ đang ngủ.
Bạn không muốn bị cô giáo trực rầy la, cũng vội vàng nhắm mắt lại giả ngủ.
Một lúc sau, khi bạn gần ngủ rồi, nghe thấy Viện Viện đột nhiên nói nhỏ: “Bé Cưng, lúc về trường bạn có thấy chú hề bong bóng không?”
Chú hề bong bóng? Đó là gì?
Viện Viện không đợi bạn trả lời, nói tiếp: “Tiểu Bạch và Địch Địch gặp chú hề bong bóng ở cổng trường. Chú hề bong bóng cho họ bong bóng hình gấu nhỏ và bong bóng hình hổ nhỏ, xinh lắm. Tớ cũng muốn, nhưng không biết bao giờ chú hề bong bóng mới đến trường…”
Nói được một lúc, cô bé im lặng.
Bạn nghiêng đầu qua, thấy Viện Viện đã bĩu môi ngủ rồi, ngón tay vẫn nắm lấy lan can giường.
Sau khi tan học, nhân lúc cô Kỳ Kỳ không chú ý, bạn lại chạy về nhà. Về đến nhà bạn mới gọi điện cho cô Kỳ Kỳ. Cô ấy có chút bất lực, cảnh cáo bạn lần sau không được như vậy nữa. Bạn ậm ừ cho qua rồi cúp máy.
Mẹ vẫn chưa về nhà. Hựu Quang ở cầu thang cũng không xuất hiện.
Hai ngày không thấy Hựu Quang, bạn hơi thắc mắc hắn đi đâu. Nhưng Hựu Quang không xuất hiện thì bạn cũng không thể chủ động gọi hắn ra.