Trong lòng Thẩm phu nhân ngổn ngang trăm mối, ngũ vị tạp trần khó tả. Đến giờ phút này, nàng mới chợt nhận ra, một khi tờ hòa li thư đã viết ra, thì Khương Tú Nương chẳng còn là người của Thẩm gia nữa.

Trong căn phòng âm u, Thẩm lão phu nhân ngồi tựa trên chiếc gối gấm cũ, đón lấy chén trà từ tay con trai Thẩm Bồi Nguyên. Bà nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống bàn gỗ bên cạnh, chậm rãi hỏi:

“Ngươi tức phụ đâu rồi?”

Vừa dứt lời, thấy con trai còn do dự chưa đáp, bà liền hiểu ra, khóe môi thoáng hiện nét cay nghiệt:

“Đi tiễn Khương Tú Nương kia sao? Chẳng qua chỉ là một nha đầu nhà quê. Năm đó, Phụ Lâm một lòng muốn đọc sách thánh hiền, nên chậm trễ chuyện hôn sự. Về sau tuổi đã lớn, quanh vùng chẳng còn ai thích hợp, bất đắc dĩ mới định hôn sự với nhà họ Khương. Đó vốn đã là một mối thấp cưới, nào ngờ lại rước về kẻ mệnh mỏng bạc phúc. Vào Thẩm gia bảy năm, vậy mà trong bụng chẳng có lấy một chút động tĩnh.”

Nghe lời mẫu thân, sắc mặt Thẩm Bồi Nguyên trầm xuống. Hắn biết rõ trong chuyện này, nhiều điều đã bị bà nói lệch đi. Thực ra năm đó, chính Vương thị mơ tưởng môn đăng hộ đối, muốn trèo cao, nên mới để lỡ thời gian tốt nhất. Đợi đến khi gấp gáp tìm thì nhân duyên đã qua, cuối cùng chỉ còn Khương Tú Nương. Nàng dung mạo đoan trang, cũng biết đôi ba chữ, quan trọng nhất là hồi môn hậu hĩnh.

Thế nhưng Thẩm gia lúc ấy cũng đã bắt đầu xuống dốc, đến nay chỉ còn là một cái vỏ rỗng.

“Nương,” Thẩm Bồi Nguyên khẽ cau mày, “nhi tử vẫn không hiểu. Mấy hôm trước Tú Nương đâu có tỏ ý gì, sao nay lại kiên quyết đòi hòa li? Chuyện nàng vô tử, trước đây ta cũng từng đề cập việc nạp thiếp để nối dõi, nàng chưa từng phản đối. Nay vì sao lại thay đổi đến thế? Chẳng lẽ… là do nương nói điều gì quá nặng lời với nàng?”

Nghe vậy, Vương thị cụp mắt, thong thả nhấp thêm ngụm trà, rồi buông mạnh chén xuống. Âm thanh vang lên khiến cả người Thẩm Bồi Nguyên giật thót.

“Thì có gì không?” – giọng bà sắc lạnh.

Khi còn trẻ, Vương thị đã nổi tiếng đanh đá, nay tuổi đã cao lại càng không kiêng nể ai. Bị con nhìn thấu, bà cũng chẳng giấu giếm:

“Ta đã nói thẳng với nàng, Thẩm gia ta không thể dung một người vô tử. Nếu còn muốn ở lại, chỉ có thể làm thiếp, nhường vị trí chính thê.”

“Nương!” Thẩm lão gia giận dữ đứng lên, “nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ chê cười Thẩm gia ta bạc tình, chẳng còn chút nhân nghĩa nào!”

Thực ra, Thẩm lão gia cũng giống phu nhân, vốn rất mực quý mến nàng dâu này.

“Không sinh được, đã ăn của nhà ta, ở trong nhà ta bảy năm, nàng còn có lý gì nữa chứ?” Vương thị càng nói càng gay gắt, quên sạch những lời khen ngợi trước kia. “Nếu ta thật sự bạc tình, đã sớm viết hưu thư đưa nàng về nhà mẹ đẻ. Vì muốn giữ thể diện cho nàng, ta mới chọn hòa li. Thế mà trong mắt ngươi, vẫn là ta sai sao?”

Thẩm lão gia trước nay luôn nghe theo lão phu nhân, nhưng lần này lại khác. Tình người ở với nhau bao năm, sao lại dửng dưng được. Ông cắn răng nói:

“Khương thị dẫu sao cũng từng hầu hạ cô nãi nãi trong nhà…”

Theo lẽ thường, thất xuất vô tử có thể hưu thê. Nhưng nếu nàng từng tận hiếu hầu hạ trưởng bối, thì lý lẽ ấy lại không vẹn toàn. Năm Tú Nương gả vào, cô nãi nãi đã ngoài sáu mươi, vốn không phải phận sự của nàng, song nàng vẫn nhẫn nhịn phụng dưỡng suốt năm năm, đến tận khi bà qua đời.

Thẩm lão gia lại nói: “Về sau Phụ Lâm còn phải đi đường làm quan, nếu để người ngoài biết hắn từng hưu thê, e rằng sẽ bị người ta chê cười là bất nghĩa…”

Ý tứ quá rõ: Khương Tú Nương từng tận hiếu, đạo lý là không thể hưu. Làm vậy, danh dự của Phụ Lâm sẽ bị tổn hại.

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Vương thị gạt ngang, ánh mắt sắc bén, giọng mỉa mai:

“Nha đầu quê mùa ấy cho ngươi uống bao nhiêu mê hồn canh, mà giờ đến ngươi cũng bênh vực nó?”

Thẩm Bồi Nguyên cuống quýt, vội giải thích: “Nương, nhi tử không phải bênh vực… chỉ là lo lắng…”

“Không cần lo lắng! Nếu đã là hòa li, thiên hạ chỉ biết nàng tự muốn đi, chứ chẳng ai nói Thẩm gia ta vô tình bạc nghĩa.” Vương thị hừ lạnh, vẻ mặt đắc ý.

Thẩm Bồi Nguyên ngẩn người, rồi chợt hiểu ra. Thảo nào mẫu thân dễ dàng đồng ý, thì ra đã tính sẵn đường lui. Nhớ tới dáng vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt của Khương Tú Nương ban nãy, hắn bất giác thở dài nặng nề.

Ngay lúc ấy, ngoài cửa có một lão bộc khom lưng chạy vào, giọng hốt hoảng:

“Lão thái thái, lão gia! Đại sự không hay rồi! Người nhà họ Khương đang giữ chặt phu nhân, một mực không chịu thả. Họ còn đòi lấy lại toàn bộ hồi môn của thiếu nãi nãi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play