Bảy năm làm dâu Thẩm gia, Khương Tú Nương một lòng thuận theo, kiên nhẫn chờ ngày phu quân công thành danh toại, rạng rỡ đề tên bảng vàng. Thế nhưng, ngày vinh hiển vừa đến, điều nàng nhận lại chỉ là một tờ hòa thư lạnh lùng, đoạn tuyệt tình nghĩa phu thê.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vốn là nữ tử ngoan thuận, hai mươi hai năm đều sống vì người khác, chưa từng một lần vì bản thân. Lần này, nàng quyết tâm đứng lên: đòi lại hồi môn, dẫn theo mấy huynh trưởng trong nhà, lấy trí tuệ cùng “bàn tay vàng” mà số mệnh ban cho, dựng nên cơ nghiệp phồn vinh cho Khương gia thôn.
Cho đến một ngày, cơ duyên đưa đẩy, nàng cứu được đương triều Thủ phụ – người quyền khuynh thiên hạ. Từ ân tình mà khởi, từ duyên phận mà thành, nàng lại một bước trở thành Thủ phụ phu nhân, uy danh chấn động kinh thành.
Hắn – bậc trọng thần goá vợ, hơn nàng mười tuổi, trầm tĩnh mà kiên nghị. Nàng – nữ tử vừa tỉnh ngộ, một lòng muốn sống cho chính mình. Giữa bão táp quan trường và thương trường, tình duyên muộn màng lại chậm rãi đơm hoa…