Cấm Hoạt Động (3)
Cuối cùng cũng đặt chân được đến công ty.
Ôn Điềm thở dốc như thể vừa chui ra khỏi Quỷ Môn Quan, lồng ngực nghẹn ứ một nỗi khó tả.
Em vội vẫy tay bảo ba người đi cùng cứ lên trước, viện cớ muốn ghé nhà vệ sinh rồi sẽ tự mình lên sau.
Ba người kia liếc nhìn em một cái, chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ buông một câu đầy ẩn ý: “Đừng có ở lại quá lâu.”
Ôn Điềm chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ, cơn khó chịu hành hạ em đến mức khiến em không thể thở nổi.
Vừa đặt chân vào nhà vệ sinh em liền lao đến bên bồn rửa mặt, vặn mạnh vòi nước, cố gắng súc miệng thật mạnh như thể đang muốn ngăn chặn thứ dịch đang trào ngược từ dạ dày lên tận khoang miệng.
Một hồi lâu sau Ôn Điềm mới dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, yếu ớt như tờ giấy.
101 lặng lẽ quan sát em: [Khó chịu lắm sao?]
“Ừm…” Nước mắt sinh lý trào ra, Ôn Điềm mím môi, trông chẳng khác nào một chú vịt con tội nghiệp.
101: [Tiếc là tớ không có cách nào giúp cậu có được thứ gì đó để giảm bớt cơn say xe này.]
[Đạo cụ chỉ có thể lấy được từ BOSS thôi.]
Nghe vậy, mắt Ôn Điềm sáng lên: “Vậy BOSS ở đâu?”
[Không biết.] 101 đáp: [Quyền hạn của tớ không đủ, hơn nữa BOSS xuất hiện khi...]
Lời còn chưa dứt, giọng nói máy móc đột ngột biến mất, ánh đèn trong phòng vệ sinh bật tắt liên hồi, tựa như sợi tóc bóng đèn bị cháy, rồi “bụp” một tiếng, cả không gian chìm vào bóng tối mịt mùng.
Ôn Điềm ngơ ngác đứng im tại chỗ, è đưa tay mò mẫm trong bóng tối, nhưng lại chạm phải một cơ thể ấm áp.
Ngay sau đó bàn tay kia nắm lấy tay em, dường như muốn em khám phá cơ thể của nó.
Cả người Ôn Điềm cứng đờ.
“Hài lòng không?”
Một giọng nam vừa trầm vừa khàn đã qua xử lý vang lên.
Da gà Ôn Điềm nổi hết cả lên, trán không khỏi rịn mồ hôi lạnh: “Anh... là ai?”
Ôn Điềm chỉ cảm thấy một chiếc bóng đen kịt nhưng lại mang hình dáng mơ hồ của con người đang lao về phía em.
Bất chợt cổ chân trần của em lạnh toát, em bị nhấc bổng lên vai.
Ôn Điềm cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, sức lực của em chẳng thể nào chống cự lại được.
“Ư... ư…” Giọng của em bắt đầu nghẹn ngào, bóng đen khựng lại một chút, một thứ gì đó ẩm ướt giống như lưỡi đang liếm nhẹ lên má em, nơi mà những giọt nước mắt vừa lăn dài, như thể đang an ủi.
“Anh... rốt cuộc anh là ai?” Giọng Ôn Điềm lạc đi vì khóc, em thở không ra hơi, bóng đen chỉ im lặng bước đi.
Tuy nhiên, từ vác trên vai, em được chuyển sang bế kiểu công chúa, Ôn Điềm theo bản nâng vòng tay ôm lấy cổ sinh vật đen kia.
“Anh... là người đúng không?” Ôn Điềm rụt rè chạm vào da thịt của bóng đen, có hơi ấm.
“...” Bóng đen vẫn bước đi, không đáp lại lời của em.
“Xin anh đó…” Giọng Ôn Điềm đã khàn đặc, em hít nhẹ mũi, trông đáng thương vô cùng, như một cây rau non yếu ớt trong nhà kính. Vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.
Đến một nơi nào đó bóng đen kia nhẹ nhàng đặt em xuống, Ôn Điềm cảm thấy lưng mình mềm nhũn, trong khoảnh khắc như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Em ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, là mùi ở trong xe.
Nhưng em còn chưa kịp phản ứng lại thì hai cổ tay đã bị băng gạc trói chặt, em bị trưng bày trước mặt bóng đen như một món quà.
Sinh vật đen tối kia dường như thích thú, nó khẽ bật ra tiếng cười. Tiếng cười không hề được xử lý, trần trụi đến đáng sợ.
Ôn Điềm sợ hãi đến mức hai bắp chân run rẩy không ngừng, trong không khí mỏng manh: “Anh muốn làm gì?”
Lời vừa dứt xong, một công cụ lạnh lẽo đâm vào xương quai xanh của em, nó xoay vài vòng, không rõ là đang làm gì.
Ôn Điềm vốn sợ đau nên lại tiếp tục bật khóc.
“Đau…” Em nức nở, đau đến khó thở.
"Sắp xong rồi." Bóng đen nói, giọng hắn tựa như có ma thuật, cơn đau của Ôn Điềm lập tức tan biến.
Không biết qua bao lâu, Ôn Điềm thiếp đi trong bóng tối, nhưng vẫn cảm nhận được có thứ gì đó lưu lại ở xương quai xanh của mình.
Đến khi giọng máy móc quen thuộc vang lên, Ôn Điềm mới phát hiện mình đang ngủ gục bên cạnh cửa thang máy ở bãi đỗ xe.
Em đã được thay một chiếc áo phông trắng mới.
“...” Ôn Điềm ngơ ngác, chẳng lẽ em đã bị...?
101: [Bé cưng, cậu không sao chứ?]
Nghe thấy giọng 101, Ôn Điềm tủi thân: “Có sao.”
Bất chợt Ôn Điềm nghĩ đến điều gì đó, em sờ sờ lên xương quai xanh của mình, như chạm phải một vật gì đó giống như chiếc đinh.
"Đây là cái gì thế?" Ôn Điềm cảm thấy cộm cộm, xương quai xanh xinh đẹp của em…
101: [Là khuyên xương quai xanh.]
“Là cái sinh vật đen kia làm.” Nước mắt Ôn Điềm không ngừng rơi, giọt lệ rơi xuống chiếc khuyên đang phát sáng, nhòe đi một chút dường như càng thêm đẹp.
[Tớ biết.] 101 cố gắng an ủi em.
"Tớ ghét nó." Ôn Điềm không thích trên người mình có bất kỳ cái lỗ nào.
101 im lặng một lát rồi lại nói: [Thật ra nó cũng rất… rất đẹp.]
“Nhưng tớ không cần.” Ôn Điềm bướng bỉnh cãi lại: “Sinh vật đen kia là ai vậy?”
101: [Là BOSS.]
[Hơn nữa người ta còn cho cậu cả đống đạo cụ.]
Một loạt đạo cụ hiện ra trước mắt Ôn Điềm, có đồ ăn, thức uống, thậm chí còn có cả thuốc men, đầy đủ mọi thứ.
Ôn Điềm ngẩn người: “Hắn có ý đồ gì cơ chứ.”
101: Có lẽ là có ý đồ với cậu.
Nhưng 101 chỉ nghĩ thầm, rồi nó đáp:
[Làm từ thiện.]
“Sao có thể!” Ôn Điềm nói: “Hắn còn đóng cả khuyên vào xương quai xanh của tớ mà!”
101 đánh trống lãng: [Bé cưng, chỗ đóng khuyên trên xương quai xanh có cần bôi thuốc không?]
"Cần." Ôn Điềm thấy hệ thống 101 không biết từ đâu xuất hiện, biến thành một quả cầu trắng nhỏ dùng thứ thuốc mỡ mát lạnh bôi lên vùng xương quai xanh của Ôn Điềm đã đỏ ửng một vòng.
Đôi mắt em sưng húp vì khóc, 101 nhìn một lúc cuối cùng lấy ra loại thuốc đặc trị, giúp em giảm sưng.
Sau một loạt thao tác Ôn Điềm cảm thấy cả người nhẹ nhõm, dường như trong khoảnh khắc đã quên đi cơn đau ở xương quai xanh trước đó.
Nhưng kẻ ngốc dù ngốc nhưng vẫn rất thù dai.
Thế là em nói với 101: “Lần sau BOSS đến, hệ thống có thể giúp tớ trả thù không?”
101 trở lại bên cạnh Ôn Điềm, nó bất lực đáp: [Việc cậu bảo tớ khôi phục cài đặt gốc có lẽ còn dễ hơn đấy.]
Ôn Điềm tức giận cắn môi dưới, em muốn học người ta nghiến răng nghiến lợi, lại vô tình cắn phải đầu lưỡi ấm nóng của mình.
"Ưm..." Ôn Điềm kêu lên.
101: [Bé cưng, cậu cứ thế này, có lẽ thuốc BOSS cho cậu sẽ không đủ đâu.]
[Chúng ta cần tiết kiệm một chút, lần sau gặp lại không biết là khi nào nữa.]
Ôn Điềm: “...”
Lần sau em nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của BOSS.
Đó là một kẻ cực kỳ xấu xa!
.
Công ty có tổng cộng hơn ba mươi tầng, theo lời nhắc nhở của hệ thống phòng thu âm ở tầng hai mươi. Ôn Điềm đứng trong thang máy nhìn số tầng đang nhảy múa, miệng khẽ mấp máy theo từng con số.
Ding dong…
Tầng hai mươi đã đến, Ôn Điềm tung tăng bước ra khỏi cửa thang máy, em đứng ở bên ngoài. Phòng phát sóng trực tiếp cũng đồng thời được mở lại.
Trước mắt Ôn Điềm là một khu văn phòng mở rất bình thường. Vô số cái đầu đen trũi cúi gằm trên mấy chiếc bàn làm việc trắng như ngọc, tiếng chuột máy tính lách tách không ngừng lọt vào tai Ôn Điềm.
Dường như lúc này tất cả mọi người trong văn phòng đều dồn ánh mắt về phía em, Ôn Điềm cảm nhận được những ánh nhìn nóng rực đó, em liếc nhìn xung quanh, ánh mắt của họ thật kỳ lạ. Giống như em là một món quà sắp bị tháo dỡ vậy.
Ôn Điềm vô thức rụt cổ, động tác rất nhỏ, nhút nhát vô cùng, chẳng khác nào một chú chuột nhỏ đứng ở cửa hang sợ người ta đạp đổ mất nhà.
Nơi này thật quái dị.
Em rụt rè bước về phía khu văn phòng, đối diện với một người đàn ông mặc áo hoodie xám, tay cầm một bình tưới cây, trông có vẻ dùng để tưới chậu cây cảnh.
Vành mũ hoodie của người đàn ông che khuất gần hết vẻ mặt của anh, nhưng không thể che giấu được vẻ ngoài điển trai cùng khí chất rạng ngời xung quanh.
"Điềm Điềm." Người đàn ông nhìn Ôn Điềm cất tiếng.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy người đàn ông xa lạ lại ào ào bình luận:
[Đây lại là ai nữa vậy?]
[Bảo bối, sao xung quanh em có nhiều đàn ông thế. Ghen tị.jpg]
[Nhưng mà người đàn ông này gọi tên thân mật của bảo bối nghe cũng hay đấy.]
Ôn Điềm ngơ ngác rồi lại lúng túng, em xấu hổ vô cùng, không biết nên nói gì, lúc này giọng nói máy móc lạnh lùng của 101 vang lên:
[Nhân vật phó bản – dancer chính của nhóm nhạc nam STAR, Tạ Trĩ.]
[Nhắc nhở một chút, hai người là một trong những cặp đôi nổi tiếng nhất nhóm.]
Ôn Điềm nói thầm với 101: Tớ cũng phải ghép couple hả?
101: [Chuyện đó không quan trọng, chỉ là giới thiệu cho cậu cốt truyện của phó bản thôi.]
Ôn Điềm: Ò.
“Cùng nhau đi tưới hoa nhé? Lát nữa anh dẫn em đến phòng thu âm, mất công cậu lại lạc đường.” Tạ Trĩ nói.
Ôn Điềm ngoan ngoãn gật đầu đồng ý ngay lập tức. Dù sao thì em cũng là người lạ ở đây, có thêm một người cũng thêm một phần đảm bảo!
Ôn Điềm lẽo đẽo theo sau Tạ Trĩ, nắm chặt vạt áo cùa anh, lộ ra những ngón tay tròn trịa.
Đến một căn phòng, sàn nhà ẩm ướt, mạng nhện giăng đầy các thiết bị thu âm, micro thì cũ kỹ.
Một cơn gió từ đâu đó thổi tới, không xác định được phương hướng, Ôn Điềm không khỏi rụt người vì sợ hãi.
Nhưng Tạ Trĩ vẫn tiếp tục bước đi, anh đến bên cạnh mấy chậu hoa đặt trong phòng, không biết từ đâu lấy ra một số dụng cụ rồi bảo Ôn Điềm giúp xới đất.
“Đây là phòng thu âm cũ mà chúng ta vẫn dùng trước khi ra mắt.”
“Lâu lắm rồi không dùng đến, với lại mấy chậu hoa này từ khi phòng thu âm được xây dựng đã ở đây rồi, thử chuyển đi cuối cùng lại không quen, vẫn quyết định định kỳ chăm sóc thì hơn.”
"Ừm." Ôn Điềm cúi đầu chăm chú xới đất cho chậu cây.
Tạ Trĩ thấy bình tưới gần hết nước, liền nói đi lấy thêm nước.
Ôn Điềm nhìn theo anh rời đi, lúc này giọng nhắc nhở của 101 vang lên:
[Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ may mắn: Tìm kiếm phong thư bị thất lạc.]
[Phòng thu âm cũ kỹ, là nơi bắt đầu những tâm sự tuổi thiếu niên.]
[Tình cảm dành cho bạn tựa như nước không ngừng sôi, mỗi bọt bong bóng sinh ra rồi tan đi, là sự tăng nhiệt của cảm xúc.]
[Tại sao chúng ta đều là thực tập sinh, nếu không phải thì liệu có khác biệt không?]
"Ở đây làm gì có thư chứ." Ôn Điềm nghe xong lời dẫn nhiệm vụ, nhìn quanh bốn phía, em rụt rè nói, rồi nhìn chiếc loa thùng khổng lồ, tựa như một con quái vật hung dữ sắp ăn thịt người.
Lời vừa dứt, giọng máy móc lại vang lên:
[Thời gian làm nhiệm vụ: 2 phút.]
[Mời người chơi hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, nếu không sẽ kích hoạt BOSS cấp S.]
Âm thanh đột ngột vang lên khiến Ôn Điềm ngây người. Sao lại còn có giới hạn thời gian, thậm chí còn có cả BOSS nữa chứ.
“Hệ thống ơi, BOSS cấp S có giống với BOSS lúc nãy tớ không?” Ôn Điềm hỏi.
101: [Không thể xác định cấp bậc cụ thể của BOSS trước đó, nhưng theo kinh nghiệm của hệ thống, chưa ai sống sót dưới tay BOSS cấp S.]
[Bé cưng, phải nhanh chóng tìm phong thư thôi.]
Giọng điệu rõ ràng rất bình thản, nhưng ở cuối câu lại thêm một chút hả hê.
“Hệ thống, sau này cậu không được thêm âm cuối khi nói chuyện.”Ôn Điềm rụt vai: “Cứ cảm thấy cậu đang chế giễu tớ vậy.”
101: [Vâng ạ, bé cưng.]
Vẫn chứng nào tật ấy.
“...” Ôn Điềm bất lực, các ngón chân trốn trong đôi giày thể thao trắng khẽ co lại, bám chặt vào đế giày, em quyết định đứng dậy.
Nhưng 101 lại ngăn em lại: [Bé cưng, có lẽ có thể xem xét những chậu cây này.]
Nghe vậy Ôn Điềm ngoan ngoãn cúi đầu: “Ý cậu là có thể ở trong chậu cây sao?”
Vì cúi đầu, mái tóc mềm mại của em càng rũ xuống, những sợi tóc trên trán dài quá lông mày cọ vào mắt làm em ngứa ngáy.
101: [Đúng vậy, bởi vì theo lời Tạ Trĩ nói trước đó thì những chậu cây này đã ở đây từ khi phòng thu âm được xây dựng, nên khả năng sẽ cao hơn.]
Ôn Điềm lập tức bắt tay vào việc, dùng dụng cụ xới đất ra, ra sức đào bới, tay dùng rất nhiều lực. Nhưng đến chậu thứ ba từ dưới lên, em đã cảm thấy đuối sức.
Bất chợt, chiếc loa phát ra âm thanh rè rè kỳ lạ, dường như đang phát nhạc.
[Cùng nhau bước qua... rè... bạn bè... rè... mùa mưa chanh... rè...]
[Kéo... rè... lời hứa... gen... rè...]
Ôn Điềm nhìn chiếc loa, động tác trong tay khựng lại rõ rệt, đồng thời, bên tai em vang lên tiếng đếm ngược:
[Hai mươi.]
[Mười chín.]
[Mười tám.]
[Mười bảy.]
"Có phải tớ sắp xong đời rồi không?" Ôn Điềm vừa nghe tiếng đếm ngược ngày càng gần vừa nói.
Hệ thống 101 không trả lời, Ôn Điềm nhìn mấy chậu cây còn lại quyết định chọn ngẫu nhiên dựa vào vận may. Vừa hay phù hợp với nhiệm vụ, nhiệm vụ may mắn.
[Mười bốn.]
[Mười ba.]
Ôn Điềm nhắm mắt chọn đại một chậu, em không dùng dụng cụ vì nó quá chậm, mà dứt khoát dồn hết sức lực dùng hai tay đào lớp đất đen kịt trong chậu cây, bùn đất ẩm ướt dính chặt vào lòng bàn tay em, chậu cây dường như vừa mới được tưới nước. Hơi ẩm theo bùn đất thấm vào lòng bàn tay Ôn Điềm.
[Mười.]
[Chín.]
[Tám.]
[Bảy.]
[Sáu.]
Dưới sự nỗ lực của Ôn Điềm, ngón tay em chạm vào một vật cứng, em liếc nhìn hình dáng của vật cứng, là một chiếc hộp gỗ đã lẫn vào đất. Không biết ai đã để nó ở đây, Ôn Điềm vất vả lôi nó ra, đầu ngón tay vì động tác của em mà ửng đỏ, hộp không khóa, khoảnh khắc chiếc hộp gỗ được mở ra…
Vừa đúng lúc:
[Một.]
Bên trong hộp dán đầy những hình trái tim màu hồng, một tờ giấy đã úa màu theo thời gian, màu sắc của tờ giấy giống như màu của quả quýt vừa chín tới, nhưng những con chữ bên trong vẫn rõ ràng:
[Một điếu thuốc ở góc phòng, đó là em, cũng là bí mật.]