Cấm Hoạt Động (5)
“Vào đi em.” Tạ Trĩ nhẹ giọng dỗ dành Ôn Điềm.
Rõ ràng em đang do dự một chút, sau đó rụt rè thò một chân vào, rồi mới bước hẳn vào trong.
Ngu Phần liếc nhìn em, vẻ mặt thoáng chốc không vui.
Ôn Điềm vì căng thẳng mà vô thức kéo kéo vạt áo phông. Đúng lúc đó Ngu Phần nhìn thấy chiếc khuyên lấp lánh ở xương quai xanh dưới lớp áo rộng thùng thình của em.
Thật chói mắt.
Hắn lập tức nhíu mày: “Ai xỏ cho cậu?”
Giọng điệu không vui, như đang trách mắng.
“Thôi thôi.” Nhan Dư nghe thấy giọng điệu xẵng giọng của Ngu Phần, vội vàng xoa dịu: “Em ấy thích thì em ấy xỏ thôi.”
“Ôn Điềm trưởng thành rồi, em ấy tự chịu trách nhiệm được.” Nhan Dư nhìn Ngu Phần từ trên xuống dưới, khẽ quát: “A Phần, lát nữa thầy đến mà thấy chúng ta làm ầm ĩ lên thì sao?”
“...” Ngu Phần hừ lạnh một tiếng, ngầm hiểu: “Biết rồi, tôi không động vào cậu ta nữa. Nhưng mà cậu ta chậm như rùa ấy, đợi cả nửa ngày trời…”
“Cuối cùng lại xỏ một cái khuyên vớ vẩn lên người.”
Khung chat livestream nhìn Ngu Phần đối với Ôn Điềm:
[Ha ha, thấy cái khuyên đột nhiên xuất hiện ở xương quai xanh, chắc chắn tên hung dữ này ghen tị rồi. Mà bé con xỏ lúc nào thế nhỉ, đẹp quá đi.]
[Ăn nói thì khó nghe, suốt ngày quát nạt bé con nhà tôi! Tức chết đi được!]
[Nếu bé con ở bên cạnh tôi, tôi chẳng bao giờ dám nặng lời với em ấy một câu.]
[Thật ra mọi người không thấy hắn đang nói ngược à? Rõ ràng là ngoài miệng thì nói thế thôi.]
Ôn Điềm ghét cái kiểu ăn nói khó chịu của Ngu Phần, thầm nói với 101: “Tớ có làm gì đâu, tự nhiên hắn mắng tớ chứ.”
101 an ủi em, đồng thời mắng Ngu Phần: [Chắc mồm hắn mọc rêu rồi, bé cưng đừng để ý, mấy anh trai khác đối xử với cậu tốt lắm mà.]
Ôn Điềm: “Vâng.”
Ôn Điềm bắt đầu lơ hắn, chỉ đứng cạnh những người khác, cố ý giữ khoảng cách thật xa với Ngu Phần.
Ngu Phần nhìn thấy hành động nhỏ này của em thì không vui nhưng cũng không thể hiện ra.
“Nhát gan.” Ngu Phần nghĩ.
Vì phải thu âm bài hát nên mọi người cần làm quen với phần nhạc. Ôn Điềm ngoan ngoãn lắng nghe họ giải thích nội dung lời bài hát.
Nghe thôi đã thấy không dễ hát rồi.
101 nghe thấy tiếng lòng của em: [Bé cưng, đây mới chỉ là nói về lời bài hát thôi, còn chưa chính thức thu âm đâu.]
Ôn Điềm: “Tớ biết, nhưng mà nó không hợp với tớ.”
Đúng lúc này cửa phòng thu âm vang lên tiếng gõ.
“Thầy hướng dẫn đến rồi sao? Bên sản xuất vừa nhắn là chưa nhanh vậy đâu mà.”
Chu Hàng liếc nhìn mọi người, vừa hỏi vừa đi mở cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đứng đó.
“Anh Lê.” Cậu ta hơi giật mình kêu lên.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen phẳng phiu không một nếp nhăn, chỉnh tề đến từng chi tiết.
Đối diện với lời chào của Chu Hàng, anh chỉ khẽ gật đầu coi như đã biết.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cửa. Bàn tay đang cử động của Tạ Trĩ khựng lại, rồi anh thu tay ra sau lưng.
“Anh Lê, không phải thầy giáo đến sao ạ?” Đội trưởng Nhan Dư bước nhanh tới hỏi người đàn ông.
Người đàn ông có ngũ quan tuấn lãng, xương lông mày sâu hút, dưới gọng kính càng thêm vẻ cấm dục và lịch lãm.
Giọng nói của anh rất hay, trầm ấm: “Thầy Hoàng nói với tôi rồi, thầy ấy có việc bận, bảo tôi đến hướng dẫn các cậu.”
Nhan Dư nghe vậy thì đầu óc có chút choáng váng. Nhà sản xuất đích thân đến sao?
“Vậy bây giờ bắt đầu luôn ạ?” Nhan Dư hỏi.
Người đàn ông không trả lời Nhan Dư, chỉ nhìn về phía Ôn Điềm, thấy má cậu hơi ửng đỏ vì bị Ngu Phần chọc tức, “Không vậy thì sao?”
Một câu hỏi tu từ mang ý khẳng định.
Ngay lúc này Ôn Điềm nhận được lời nhắc nhở từ 101:
[Nhân vật phó bản Nhà sản xuất kiêm trưởng bộ phận kế hoạch của nhóm nhạc nam STAR, Lê Xuyên.]
Ôn Điềm chạm phải ánh mắt của Lê Xuyên, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Các ngón tay em khẽ run rẩy. Rõ ràng ánh mắt Lê Xuyên vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến em sởn gai ốc.
Ôn Điềm không khỏi hỏi 101: “Có phải tôi từng gặp anh ta rồi không?”
101: [Trong cốt truyện phó bản thì đúng là các cậu từng gặp nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp. Bé cưng, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không? Bị Ngu Phần dọa cho cảnh giác rồi hả?]
Cảnh giác một chút cũng tốt. 101 không nói ra.
Ôn Điềm nghĩ lại, hình như đúng là như vậy: “Có lẽ vậy.”
Nhưng giác quan thứ sáu khi gặp Lê Xuyên mang lại cho em thật kỳ lạ. Giống như động vật gặp phải kẻ thù tự nhiên.
Một tờ lời bài hát được nhét vào tay Ôn Điềm.
Trên đó ghi rõ phần lời của từng người. Ôn Điềm lướt mắt nhìn, phát hiện phần mình phải hát rất ít.
Em thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì Lê Xuyên đã gọi em: “Ôn Điềm, em hát trước đi.”
Một giọng điệu không cho người khác phép từ chối.
Ôn Điềm ngây người. Bảo em thu âm trước ở phòng thu á? Thật hả?
101 nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ôn Điềm, cảm thấy em có chút đáng thương. Các thành viên khác ngoại trừ Tạ Trĩ vỗ vai em động viên, còn lại chỉ đứng nhìn em đi thu âm.
Ngu Phần thì im lặng không nói gì. Ôn Điềm không khỏi nghĩ, quyền lực của nhà sản xuất này chắc chắn rất lớn.
Cuối cùng em chậm rãi bước tới, đeo tai nghe chuyên dụng, cầm micro, đầu nhỏ cúi thấp xuống, trông có vẻ không vui.
Ngay sau đó, 101 lên tiếng giải thích, giọng máy móc rõ ràng có chút không đành lòng, nhưng vẫn phát nhiệm vụ:
[Chúc mừng người chơi mở khóa nhiệm vụ may mắn: Cố gắng nhận được lời khen ngợi từ nhà sản xuất.]
[Được công nhận là một trong những môn học bắt buộc của idol, một lời khen ngợi nhỏ, tựa như một cơn sóng ập đến.]
[Mạnh dạn thể hiện sức quyến rũ của bản thân, giành lấy vinh quang vô hạn.]
[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được đạo cụ tương ứng, ngược lại sẽ bị trừng phạt.]
Tai Ôn Điềm đang lắng nghe nhịp điệu của bài hát chợt run lên, hoàn toàn trượt nhịp.
Ôn Điềm lẩm bẩm trong lòng: “Hệ thống, sao lại có nhiệm vụ?”
101: [Bé cưng à, tớ cũng không biết.]
Ôn Điềm: “Vậy hình phạt là gì?”
101: [Bé cưng, có rất nhiều loại hình phạt, bao gồm nhưng không giới hạn như điện giật, giảm điểm sinh mệnh, cướp đoạt manh mối hoặc đạo cụ hiện có của người chơi…]
Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Điềm trắng bệch.
Em liếc nhìn Lê Xuyên, quan sát vẻ mặt anh.
Vừa rồi em lỡ nhịp, phải làm sao đây?
Không bị mắng đã là may rồi. Anh sẽ khen em sao?
“Ôn Điềm, làm lại lần nữa.” Lê Xuyên nhìn vào thiết bị thu âm phía trước nói với em, giọng rõ ràng rất ôn hòa.
Nhưng trong tai Ôn Điềm lại biến thành: “Ôn Điềm, cậu hát cái kiểu gì vậy!”
Nhạc lại vang lên trong tai, Ôn Điềm cố gắng chịu áp lực, cuối cùng cũng bắt kịp nhịp, khẽ hát, giọng đặc biệt thiếu tự tin.
Càng hát càng nhỏ.
Khung chat đều đang cổ vũ cậu:
[Bé con cố lên, hát to vào!]
[Giọng nhỏ xíu hà, nhưng âm sắc hay lắm á, bé con mạnh dạn lên!]
[Cố gắng hát đi bé, mọi người ủng hộ em, nhưng mà hơi lo cho nhiệm vụ đó, hy vọng không phải hình phạt gì nghiêm trọng.]
Ánh mắt Ôn Điềm vẫn luôn cẩn thận liếc về phía Lê Xuyên, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không thể đoán được cảm xúc thật sự.
Trong tình huống cực kỳ sợ hãi, Ôn Điềm đột nhiên nảy ra một ý, em ho khan vài tiếng vào micro, giả vờ yếu ớt.
Ho rất to, nghe có vẻ ho nặng lắm.
Lê Xuyên chỉ nhìn Ôn Điềm diễn kịch, lúc ho em còn thỉnh thoảng lè cái lưỡi hồng hồng hào ra, căng thẳng cuộn tròn lại, ánh mắt nhìn anh mang theo vẻ cầu xin.
Anh nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng lên, khóe miệng ẩn sau bàn tay khẽ nhếch lên. Bé lừa đảo lại giở trò cũ rồi.
“Ôn Điềm, em sao vậy?” Lê Xuyên thuận theo Ôn Điềm tiếp tục diễn.
“Em thấy khó chịu.” Lúc Ôn Điềm nói câu này, mắt em đã phủ một lớp sương mỏng, trông đáng thương vô cùng, giọng mềm nhũn như đang làm nũng.
Lê Xuyên không vội trả lời em, chỉ nhìn chằm chằm như đang xác định độ tin cậy của em. Ôn Điềm thấy vậy thì sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Ôn Điềm thầm nói với hệ thống: “Hệ thống, cậu có chức năng làm tôi đau họng ngay lập tức không?”
101: [...]
101: [Không phải cậu bảo không nói dối nữa hả? Giả bệnh làm gì?]
Ôn Điềm cãi lại: “Không phải lừa dối, là bán thảm!”
Sau đó em hơi chột dạ bổ sung: “Nhưng mà hình như thất bại rồi, anh ta không ăn chiêu này.”
“Ôn Điềm.” Lê Xuyên đột nhiên lên tiếng, “Qua đây một lát.”
Anh vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình. Ôn Điềm biết kế hoạch của mình đã thành công thì vui mừng đến suýt quên cả diễn, mặt lộ vẻ hớn hở.
Rồi em lập tức đổi mặt, lê bước mềm nhũn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lê Xuyên.
Vừa ngồi vững, yết hầu nhỏ xíu ở chiếc cổ trắng ngần của em đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
"Chỗ này sao?" Lê Xuyên hỏi.
Ôn Điềm ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu.
Vẻ mặt Lê Xuyên nghiêm túc gật gật đầu lên xuống, dường như đang giúp em xác nhận xem có phải chỗ đó gây ra không.
Hoàn toàn không hay biết Lê Xuyên nhìn Ôn Điềm vì bị chạm vào chỗ nhạy cảm mà hơi thở có chút gấp gáp. Lòng anh khẽ động, cố ý dùng lực vuốt nhẹ xuống cổ áo.
Tim Ôn Điềm đập loạn xạ, vừa ngứa vừa kỳ lạ: “Xong chưa ạ?”
Giọng em khẽ khàng yếu ớt.
“Đúng là có chút vấn đề.” Lê Xuyên giọng điệu vẫn hờ hững như thường, nhưng tay thì không ngừng lại, “Lần sau cổ họng không ổn thì đừng cố quá.”
“Vâng.” Ôn Điềm gật đầu đồng ý, muốn nhanh chóng kết thúc.
“Nhưng mà…” Lê Xuyên nhìn em rồi nói, Ôn Điềm rụt người về phía sau ghế, “Chỗ em phát âm không đúng.”
“Không thể chỉ dùng cổ họng phát âm được.”
“Ngực cũng phải rung lên, nếu không giọng sẽ bị nghẹn ở trong, nghe vừa nhỏ vừa mềm.”
“Giống như thạch rau câu vậy.” Lê Xuyên hình dung giọng hát của Ôn Điềm, tay cũng khẽ lướt qua ngực em, rồi mấy ngón tay chạm nhẹ sang bên: “Chính là chỗ này.”
Ôn Điềm đột nhiên căng thẳng, anh vừa chạm vào…
Giữa thanh thiên bạch nhật, Ôn Điềm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Xuyên, hành động vừa rồi giống như vô tình. Nếu em để ý thì lại thành ra…
“Em biết rồi, em sẽ…” Ôn Điềm nghĩ ngợi một chút, chỉ có thể thuận theo Lê Xuyên.
Nhưng Lê Xuyên không cho em cơ hội: “Thế này đi, mấy ngày nữa em đến văn phòng tôi, tôi hướng dẫn riêng cho em.”
“Tiện thể cũng có vài chuyện về việc comeback muốn nói với em.”
Lời vừa dứt, anh nhìn sang các thành viên khác: “Đã hơn một năm rồi chúng ta chưa comeback. Lần này comeback, mọi người đều biết là để chuẩn bị cho concert.”
“Sẽ không quảng bá trên các show âm nhạc, sau một tuần tuyên truyền comeback sẽ trực tiếp tổ chức concert. Cho nên khoảng thời gian này mọi người phải cố gắng rèn luyện thể lực.”
Lê Xuyên quay đầu lại, nhìn Ôn Điềm: “Đặc biệt là em.”
Ôn Điềm thấy vậy thì hơi tủi thân, cứ tưởng sẽ bị trách mắng. Ai ngờ thái độ của Lê Xuyên lại thay đổi 360 độ: “Cứ cố gắng là được.”
“Bị bệnh mà vẫn có thể hát, vẫn tham gia luyện tập đã hơn rất nhiều người rồi.”
“Tiếp tục cố gắng nhé!” Lê Xuyên đứng dậy nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Hôm nay Ôn Điềm không thu âm nữa, những thành viên còn lại xếp hàng chuẩn bị đi.”
Ôn Điềm ngây người.
Cùng lúc đó, Lê Xuyên không biết từ đâu lấy ra một gói bánh mì và một hộp sữa.
“Đói thì ăn đi.” Để lại một câu rồi mặc kệ em.
Ôn Điềm nghe thấy tiếng hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, đồng thời nhận được một đạo cụ: [Tạm thời mê hoặc].
Ôn Điềm: “Đạo cụ này có tác dụng gì vậy?”
101 xem phần giới thiệu đạo cụ: [Có thể khiến người khác tạm thời mê mẩn cậu.]
Ôn Điềm phấn khích: “Vậy nếu tớ dùng nó, có phải người đó sẽ nghe lời tớ, bảo gì làm nấy không?”
101: [Có lẽ vậy.]
101: [Còn tùy đối tượng nữa.]
Ôn Điềm không để ý đến những lời sau của 101, em chỉ biết mình đã có thứ để bảo vệ tính mạng.
Em cắn một miếng bánh mì mềm xốp, bên trong có lớp kem ngọt ngào, ăn đến nỗi dính đầy miệng, vừa ăn vừa ngơ ngác cười.
Lừa người vẫn có tác dụng thật.
101 nhìn vẻ mặt vui vẻ của em, rồi lại nhìn những người đang nhìn em ăn, vẻ mặt rục rịch.
101: Đạo cụ này thật sự ổn à?
[Bé con ăn đáng yêu quá đi, cục cưng nhỏ.]
[Mềm mại đáng yêu, bé con là bánh mì kem à, muốn cắn một miếng ghê.]
[Cái dở duy nhất là đám đàn ông kia, đừng có cố ý liếc nhìn em ấy nữa, em ấy đang ăn bánh mì chứ không phải là…]
Sau khi các thành viên thu âm xong Ôn Điềm cũng đã ăn xong, miệng dính đầy kem.
Lê Xuyên rút một tờ giấy tùy tiện lau cho, Ôn Điềm khẽ kêu "ưm" một tiếng.
Mạnh quá.
“Nhớ đến văn phòng tôi.” Lê Xuyên dường như rất hài lòng với vẻ đáng thương này của Ôn Điềm: “Còn nữa, quà fan gửi cho các cậu ở dưới, nhớ mang đi.”
“Công ty không phải nhà kho, không có trách nhiệm bảo quản.”
Nói xong Lê Xuyên liền rời đi.
Ôn Điềm cầm tờ giấy anh để lại, vừa định nói gì đó, Ngu Phần đã đi tới, lại lấy một tờ giấy khác, giúp em lau miệng, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Như thể đang lau chùi thứ gì đó bẩn thỉu.
“Đau…” Ôn Điềm run rẩy nói.
“Đừng lau nữa.” Mấy người kia ngăn hắn lại.
Mái tóc đỏ của Ngu Phần rõ ràng dựng đứng lên, hắn quay người bỏ đi.
Không biết lại giận dỗi chuyện gì nữa.