Cấm Hoạt Động (2)
Tiệm mì Vinh Tân.
Ngu Phần thúc giục em một mình vào trong quay phim, nhưng cũng không nói rõ là quay cái gì, chỉ bảo em tự vào tiệm mì rồi sẽ có người cùng tham gia.
Ôn Điềm đẩy cửa kính bước vào, vừa vào đã nghe thấy giọng nói cơ học của hệ thống 101:
[Nhân vật phó bản, đội trưởng nhóm nhạc nam STAR – Nhan Dư.]
[Nhân vật phó bản, ca sĩ chính nhóm nhạc nam STAR – Chu Hàng.]
Ôn Điềm dừng chân một chút. Hai nhân vật phó bản dường như đã biết trước sự xuất hiện của em, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa. Ôn Điềm gãi gãi mái tóc, nở nụ cười ngượng ngùng.
Chỉ thấy đội trưởng Nhan Dư bước về phía em nói: “Mau ngồi vào đi.”
Giọng điệu như thể đã chờ rất lâu rồi.
“Vâng.” Ôn Điềm gật đầu nhẹ nhàng. Dù cho vẻ ngoài đội trưởng trông dịu dàng, ấm áp, nhưng qua giọng nói có thể thấy tính cách của anh rất nghiêm túc.
Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã hỏi Ôn Điềm muốn gọi món gì. Em thuận miệng đáp: “Mì sốt đậu nành.”
Trong lúc chờ mì, Ôn Điềm thầm nghĩ: Không phải đang quay phim à?
Một lúc sau, nhân viên bưng bát mì nghi ngút khói, hơi nóng bốc lên làm cay mắt Ôn Điềm. Em vừa định đưa tay lên dụi thì đội trưởng đã đưa cho em một chiếc khăn lụa được gấp gọn.
“Dùng tay sẽ hại mắt.” Nhan Dư giải thích.
“Cảm ơn ạ.” Ôn Điềm cúi đầu nhận lấy.
Bình luận trực tiếp hiện lên:
[Đội trưởng là NPC à? Thấy tốt với bé cưng quá.]
[Cũng có thể lắm, nhưng không loạn trừ khả năng là người chơi.]
[Mới bắt đầu thôi, cốt truyện còn dài!]
Ôn Điềm cố gắng dùng đũa trộn đều sợi mì cho ngấm gia vị, nhưng động tác vụng về lại làm cho áo trắng dính đầy vết dầu vàng loang lổ, trông vô cùng thảm hại.
Tay em lơ lửng giữa không trung, cảm giác như không khí xung quanh bỗng đông đặc.
Tưởng rằng sẽ bị họ chê cười, nhưng khi liếc nhìn, em chỉ thấy đội trưởng Nhan Dư đang đút mì cho Chu Hàng, trông vô cùng tập trung, một tay đút, một tay hứng phía dưới sợ sợi mì rơi xuống sàn.
Ôn Điềm sững sờ, chợt nhớ ra nhiệm vụ:
Chẳng lẽ cặp đôi trong nhóm là họ?
Nghĩ vậy em liền hào hứng: Phát hiện nhanh vậy! Không cần giả bộ luôn á? Họ công khai ngay trong nội bộ luôn ư?
Đúng lúc đó một người tiến đến bàn của họ. Ôn Điềm tưởng là paparazzi, em có hơi hoảng loạn: Chưa được phép cấm mà! Bị phát hiện là nhiệm vụ thất bại mất!
101 nghe thấy suy nghĩ của em, nó chỉ tốt bụng nhắc nhở: [Hiện tại tiến độ phó bản mới đạt tới 5% thôi nha]
Người đó cầm máy quay giơ ngón cái với đội trưởng:
“Tốt lắm! Cứ quay thế này sau đó cắt chỉnh sửa rồi đăng lên mạng để hút fan couple”
Ôn Điềm ngây người: Fan couple?
Nghe đến đây thì em mới vỡ lẽ, là một người rành rọt mạng xã hội, làm sao Ôn Điềm lại không hiểu được. Vừa rồi họ đang đang cố tình tạo couple.
Nhận ra điều này, em vội vàng đưa vài sợi mì vào miệng, suýt nữa thì sặc...
Sau đó ba người hợp tác quay vài cảnh “ăn ý” như đút thức ăn cho nhau, mỗi người đều nếm qua ba bát mì.
Sau khi buổi quay kết thúc đội trưởng cùng Chu Hàng đồng loạt nhìn Ôn Điềm, biểu cảm ngơ ngác của em khiến họ khó hiểu.
Chu Hàng lên tiếng trước: “Ôn Điềm, cậu bị sao vậy?”
“Cảm giác hôm nay em có hơi là lạ, ngay cả cảnh đơn giản nhất mà cũng ngạc nhiên.” Nhan Dư nhàn nhạt bổ sung: "Dần dần em như đang cách xa cả nhóm vậy."
Đội trưởng từ từ kéo ghế ra, kéo dài khoảng cách giữa anh và Chu Hàng, khoảng cách giữa họ như bị một con sông không thể vượt qua ngăn cách.
“Không có…” Ôn Điềm lại giở chiêu “lừa tình” quen thuộc, giọng nói nhỏ nhẹ tỏ vẻ đáng thương:
“Em vừa ngủ dậy... đầu óc chưa tỉnh hẳn.”
Giọng em đầy vẻ tủi thân, dở chiêu cũ xong rồi em lại cúi mặt xuống ăn tiếp.
“....”
“...Nhưng sáng nay em bị gì vậy? Đang quay cùng Ngu Phần thì ngất xỉu.” Nhan Dư nhìn em ăn đến mức dính đầy sốt quanh mép miệng, còn thè lưỡi liếm quanh một vòng.
“Hả…” Động tác cúi đầu Ôn Điềm dừng lại rồi ngừng đũa thành thực nói: "Em không biết..."
"Chắc là do mệt thôi." Chu Hàng cười lớn.
"Ừm." Ôn Điềm gật gù phụ hoạ theo.
“Quay nhiều dễ mệt lắm ạ.”
“Tôi nghĩ là do thể lực của em có vấn đề.” Đội trưởng Nhan Dư thẳng thừng nói.
"Chẳng phải cậu ấy luôn như vậy à? Năng lực không có, thể lực cũng yếu, không nên đi quay sáng sớm như thế với Ngu Phần." Chu Hàng tiếp lời.
"Nhưng là em út với cả là gương mặt đại diện thì cậu chỉ cần giữ nguyên như này là được."
"...Em phải giữ nguyên cái gì ạ?" Ôn Điềm nhỏ giọng hỏi.
“Cứ như thế này là được. Dù sao cậu cũng là thành viên nhỏ nhất trong nhóm, bọn tôi sẽ chăm sóc cậu, vì đó là hình tượng của bọn tôi.” Cả hai đồng thanh đáp.
Bình luận lại trở nên sôi động:
[Hình tượng? Vậy chả phải là NPC à?]
[Nhưng NPC đâu tự nói mình sẽ xây dựng hình tượng đâu!]
[Do kịch bản của phó bản thôi! Nhưng bé cưng của chúng ta là vai gì?]
[Livestream ghi rồi, vai…vai phế vật!]
Chăm sóc ư? Chỉ vì để giữ hình tượng? Nghe chẳng chân thành chút nào.
101 giải thích: [Thành viên nhóm nhạc phải bán hình tượng, mỗi người đều có vai trò riêng để thu hút fan, điều này rất bình thường.]
Dù buổi quay đã xong nhưng Ôn Điềm vẫn ngồi ăn hết bát mì. Sau đó Nhan Dư bảo em cùng về công ty bằng xe để thu âm ca khúc còn dang dở.
Vừa ra khỏi tiệm mì em đã nhìn thấy Ngu Phần ngồi xổm bên vệ đường, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, khói bay theo gió.
Hắn nhướn mày nhìn Ôn Điềm, làm em đứng đơ người như bị keo dính chặt.
Bình luận lại ồn ào:
[Bé ơi đừng để ý hắn!]
[Đấm trên đá dưới đã sẵn sàng, bảo vệ bé yêu là tôi giỏi nhất! Hắn cố tình đấy!]
[Đừng hít vào nha cục cưng, khói thuốc độc lắm!]
[Cục đứng hình rồi... Hút thuốc đâu có gì hay, hôi rình!]
Ôn Điềm đồng tình, nhưng người vẫn cứng đờ.
Ngu Phần thấy bộ dạng như chim cút của em, hắn hít một hơi rồi phả khói trắng về phía Ôn Điềm. Ôn Điềm ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, là loại thuốc mạnh nhất.
Hắc chết người ta rồi.
Em vội lùi lại, đội trưởng Nhan Dư nhìn hai người, lên tiếng: “Ngu Phần, đừng phả khói vào người khác.”
Ngu Phần thuận tay dập tàn thuốc trên sàn, đứng dậy mở cửa xe.
Ôn Điềm theo sau, nhưng vừa bước lên chiếc xe nhỏ đã muốn nôn vì mùi xăng hòa lẫn nước hoa hồng.
Em vô thức che lại miệng mũi, cố kìm lại cảm giác muốn nôn.
Lý do em chọn làm streamer cũng có phần vì điều này, bởi các công việc khác thường phải đi công tác, cơ thể em không chịu nổi..
Thấy vậy, đội trưởng Nhan Dư lấy từ trong xe một chiếc khẩu trang chưa mở seal: “Đeo vào đi.”
Ôn Điềm cúi người vội vàng đeo vào ngay lập tức để ngăn mùi hôi khó chịu.
Ngu Phần nhìn qua gương chiếu hậu, nhếch môi đầy ẩn ý, nhưng chỉ vài dây rồi dừng lại: “Vừa rồi quay ổn chứ?”
“Khá ổn, chỉ có Ôn Điềm vẫn như mọi khi.”
“Nhưng sáng nay hai người đi đâu, sao em ấy lại ngất xỉu?”
“Cũng không biết sao nữa, ông chủ vừa hướng dẫn cách bắt rắn thì cậu ta đột nhiên lăn ra ngất. Gọi xe cứu thương cứ tưởng phải vào viện, nhưng nhân viên y tế chỉ bảo để cậu ta nghỉ ngơi là được.”
“Rồi tôi đứng ngoài trời phơi nắng mấy tiếng đồng hồ, không nhịn được nên vào xem sao.”
“Ai ngờ cậu ta tỉnh lại cũng chẳng nhắn tin gì.”
“Tiếp đó là lại lề mề, trong xe cứu thương không biết làm gì mà cứ loay hoay cả buổi.”
Trong đầu Ngu Phần đột nhiên hiện lên hình ảnh chiếc xương quai xanh mảnh mai đầy mê hoặc dưới làn da trắng nõn của Ôn Điềm, tim hắn cứ như bị cào ngứa, rồi lại lén nuốt một ngụm nước bọt.
Ôn Điềm ngồi ở ghế phụ, em đeo khẩu trang kín mít, rồi nghe giọng điệu đang phàn nàn của Ngu Phần.
Nhưng đội trưởng Nhan Dư lại bắt được trọng tâm: “Cậu nói dẫn em ấy đi bắt rắn?”
“Bình thường thấy con côn trùng nhỏ em ấy còn sợ muốn chết huống chi là đi bắt rắn, thế này chẳng phải làm khổ em ấy sao. Chắc là thấy rắn nên hoảng quá nên ngất. Nhưng trước khi đi hai người có ăn sáng không?”
“Không, đến đó chỉ để quay một số nội dung mới lạ. Nếu nội dung lúc nào cũng chỉ quay ăn uống thì có hơi nhàm chán.”
Ngu Phần giải thích.
Hắn lại liếc vào gương chiếu hậu, thấy Ôn Điềm trên xe mặt mày trắng bệch, lưng dán chặt vào ghế da phía sau, cả người như bông hoa sắp héo.
Trông rất khó chịu.
“Lần sau cứ quay cảnh ăn uống đi.” Ngu Phần nói.
“A Phần,” đội trưởng Nhan Dư vừa xoay vô-lăng vừa nói: “Ôn Điềm là thế đấy, đừng bắt em ấy phải vượt giới hạn.”
“Em ấy vốn dĩ đã ngốc, cứ làm theo cách bình thường là phù hợp với em ấy nhất.”
“Ừ.” Ngu Phần ngả người vào ghế sau: “Đúng là cậu khá ngu.”
Đã vậy còn độc mồm nói thêm một câu: “Không chỉ ngu mà còn là một con rùa chậm chạp.”
“Haha, em ấy đúng là đần, nhưng lề mề thì cũng tạm chấp nhận được.” Đội trưởng Nhan Dư phụ họa, thậm chí Chu Hàng người vừa lên xe đã cắm mặt chơi game để giết thời gian cũng không quên tham gia.