Cấm Yêu Đương (4)
[Nhiệm vụ may mắn đã hoàn thành, người chơi nhận được manh mối…]
[USB cá nhân.]
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, khung chat trong phòng livestream hiện lên. Vừa nãy sợ làm ảnh hưởng đến Ôn Điềm nên mọi người im lặng khá nhiều:
[Bé con sao em lại dùng tay thế kia]
[Xong rồi, tay bé dính đầy bùn đất rồi.]
[Nếu không phải nhiệm vụ là tưởng em ý đang nghịch đất phá phách ấy chứ!]
Chiếc USB đột nhiên xuất hiện, Ôn Điềm tiện tay chộp lấy giấu vào túi quần. Em lại nhìn bàn tay mình đã lem luốc không ra hình thù gì, rồi thở dài một tiếng.
Chớp mắt một cái, chiếc hộp gỗ biến mất, chậu cây lại trở về nguyên trạng thái ban đầu.
Đúng lúc này Tạ Trĩ quay lại. Anh nhìn thấy đất bùn dính đầy trên tay Ôn Điềm.
"Điềm Điềm." Tạ Trĩ bước tới, “Không phải bảo em dùng dụng cụ sao? Sao lại dùng tay?”
Giọng nói dịu dàng vô cùng, như làn gió ấm áp mùa xuân lùa vào lòng người, lay động những sợi tơ liễu mềm mại.
“Dùng tay tiện hơn.” Ôn Điềm thuận miệng đáp.
Tạ Trĩ cười cười nhìn em, xoa đầu em như đang dỗ dành trẻ nhỏ, anh tưới nước xong cho chậu cây thì đặt bình xịt sang một bên, rồi đưa tay ra hiệu cho Ôn Điềm đứng dậy. Tránh để em chống tay xuống đất làm bẩn.
Bàn tay Ôn Điềm được bao bọc trọn vẹn trong bàn tay ấm áp của Tạ Trĩ. Anh nhẹ nhàng kéo một cái, Ôn Điềm dễ dàng đứng thẳng dậy.
Phòng livestream lại xôn xao:
[Tôi cứ tưởng anh trai này là kiểu sạch sẽ quá mức ấy chứ, nhìn cái áo hoodie mặc tôi còn nghi là ủi phẳng lì rồi cơ.]
[Ôi trời dịu dàng quá đi thui, đúng chuẩn anh trai nhà bên luôn!]
[Sao tôi cứ cảm giác tên này giống NPC thế nhỉ? Cái tính cách ôn hòa này hợp với bé con lắm ấy, chắc chắn sẽ bao dung em bé vô bờ bến luôn.]
101 nhìn dòng thông tin mới nhất hiện ra trong phó bản, bổ sung cho Ôn Điềm: [Trong cốt truyện phó bản, cậu và Tạ Trĩ là thanh mai trúc mã. Hai người cùng bị người săn tìm tài năng phát hiện vào ngày hội trường, cùng nhau làm thực tập sinh trong một nhóm nhạc. Vì những điều này, cậu ấy cũng thường xuyên chăm sóc cậu.]
Ôn Điềm nghe xong vẫn không hiểu lắm: “Rồi sao nữa?”
101: Có lẽ cậu ấy thích cậu.
Đây chỉ là tiếng lòng của hệ thống, không phải phân tích khách quan của phó bản, mà là ý kiến chủ quan của hệ thống, cho nên 101 không thể nói thẳng, chỉ có thể ám chỉ.
“Cảm ơn.” Ôn Điềm khẽ nói, vội rụt tay ra khỏi bàn tay Tạ Trĩ, em không muốn làm bẩn tay người ta.
Ngay sau đó em nhìn bàn tay lấm lem bùn đất của mình, theo phản xạ dùng vạt áo phông trắng để lau, nhưng Tạ Trĩ đã ngăn hành động này lại.
“Ngốc quá đi.” Tạ Trĩ nhìn hành động suýt chút nữa làm bẩn hết cả người của Ôn Điềm, anh bất lực lắc đầu. Sau đó khóe miệng anh khẽ cong lên, ngốc thì ngốc thật, nhưng rất đáng yêu.
“Hả?” Ôn Điềm ngơ ngác, vài sợi tóc con tinh nghịch dựng đứng lên, đủ thấy vẻ ngây ngô của chủ nhân.
Ôn Điềm thầm nghĩ: Anh ấy đang nói gì vậy? Sao lại gọi mình là đồ ngốc?
101: [Chắc là nói hành động cậu định lau bùn đất vào áo là ngốc nghếch đấy.]
101… Máy phiên dịch ngôn ngữ loài người.
Ôn Điềm nhíu đôi mày thanh tú, sao mọi người cứ thích gọi em là đứa ngốc thế nhỉ?
“Em…” Ôn Điềm vừa định nói gì đó phản bác, nhưng Tạ Trĩ đã quay người chuẩn bị rời đi.
Ôn Điềm vội vàng đi theo. Sau nhiệm vụ may mắn vừa rồi, Ôn Điềm chắc chắn một điều nơi này không an toàn.
Hai người đi ra khỏi phòng thu âm cũ, người đi trước người đi sau. Tạ Trĩ dẫn em đến phòng pha trà, bảo em rửa tay ở bồn rửa hoa quả, Ôn Điềm ngoan ngoãn vâng lời.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, bùn đất trên tay trôi đi, nhưng vẫn còn dính lại một ít ở kẽ ngón tay.
Tạ Trĩ cũng đi tới rửa tay cùng em. Ôn Điềm nhìn bàn tay xương xương, các đốt ngón tay rõ ràng của anh đặt cạnh bàn tay mình trong cùng một không gian. Khoảnh khắc ấy bỗng trở nên chật hẹp lạ thường.
Tạ Trĩ chỉ rửa tay qua loa, sau khi rửa xong, không biết từ đâu mà anh lấy ra một chiếc khăn mặt trắng sạch đưa cho Ôn Điềm trước.
Nghĩ ngợi một chút rồi lại rụt về: “Em biết dùng không?”
Một câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối.
Ôn Điềm ngơ ngác nhìn anh, anh có ý gì vậy?
Tạ Trĩ thấy Ôn Điềm ngơ ngác nhìn mình, liền tự mình thị phạm cách lau tay, tỉ mỉ lau từng ngón tay, mu bàn tay, chẳng khác nào dạy trẻ con, vừa kiên nhẫn vừa chu đáo
.
Khung chat bình luận về cảnh này:
[Anh ta coi bé con là em bé à?]
[Anh trai này có vẻ hơi giống “bố già” nha.]
[Nhưng mà cậu ta dịu dàng thật, không hề động tay động chân, nếu mà là cái tên điên kia thì…]
Tạ Trĩ lại đưa khăn cho em, Ôn Điềm cúi đầu ngoan ngoãn làm theo cách của Tạ Trĩ, lau sạch hoàn toàn những chỗ còn dính bẩn.
Thật ngoan, cũng thật nghe lời.
“Tạ Trĩ.” Một giọng nói kéo theo tiếng giày da ma sát với sàn nhà vang lên, Ôn Điềm giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề.
Khi ánh mắt ông ta chạm phải Ôn Điềm dường như có một thoáng ngạc nhiên lướt qua.
Sau đó người đàn ông nhíu mày, chỉ tay vào em: “Hôm qua bảo cậu đến văn phòng, sao cậu không đi?”
Ôn Điềm không nói nên lời, người này nói chuyện thật khó hiểu. Cơ thể em thành thật nép sau lưng Tạ Trĩ, rụt rè đáng thương. Chiếc khăn mặt tiện tay đặt trên bồn rửa, dính cả nước bùn trên mặt bàn.
Lúc này jệ thống 101 không giả vờ nữa:
[Nhân vật phó bản – Quản lý của nhóm nhạc nam STAR, anh Hoàng.]
“Ôn Điềm, cậu có nghe tôi nói không hả?” Giọng điệu không tốt của Quản lý Hoàng vang lên, dường như đang trút giận lên Ôn Điềm.
“Có ạ.” Ôn Điềm trốn sau lưng Tạ Trĩ càng sâu hơn, khẽ giơ tay lên ra hiệu mình đang nghe.
“Mấy hôm trước cậu bỏ ra ngoài, bị chụp ảnh rồi.” Quản lý Hoàng thấy em né tránh thì giọng địu mới dịu đi một chút, nhưng câu sau lại trở về vẻ cau có ban đầu.
“Cậu đi quán bar làm gì hả?” Quản lý Hoàng chất vấn: “Cậu có biết đám paparazzi chụp được cái gì không!”
Khung chat lại sôi sục:
[Chụp được cái gì mà giọng ông ta căng thẳng thế nhỉ]
[Xem đoạn này mà tôi thấy khó chịu trong người ghê, không chịu được cảnh bé con bị mắng.]
[Cái tên quản lý chết tiệt này!!! Muốn đấm cho một trận.]
[Cấm bắt nạt bé con!!! Cái tên quản lý đáng ghét kia!? Tôi chịu hết nổi rồi.]
Ôn Điềm chậm rãi lắc đầu, em chẳng biết gì cả. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vai Tạ Trĩ, làm như vậy có lẽ sẽ mang lại cho em cảm giác an toàn.
Bàn tay nhỏ bé của Ôn Điềm cào nhẹ lên vai Tạ Trĩ như một chú mèo con. Vì sợ hãi mà hơi thở gấp gáp phả vào sau gáy Tạ Trĩ, nóng đến mức tim anh không ngừng đập loạn.
Tạ Trĩ cảm thấy mình không thể im lặng được nữa, anh lên tiếng bênh vực Ôn Điềm: “Anh Hoàng.”
Giọng anh trầm thấp như một ly rượu nồng.
“Chuyện này, cả năm người chúng em đều biết.”
Tạ Trĩ nói: “Hơn nữa quán bar là cả năm người cùng đi, không phải một mình em ấy.”
“Nhưng chỉ có cậu ta bị chụp ảnh.” Quản lý Hoàng cục cằn nói: “Cậu có biết cái đám paparazzi chết tiệt đó đòi bao nhiêu tiền để mua ảnh không hả!?”
“Còn nữa! Có phải ở quán bar các cậu đã gặp…” Quản lý Hoàng không nói hết câu, chỉ nhìn chằm chằm vào họ.
Ảnh gì vậy nhỉ? Ôn Điềm buồn bực vô cùng, nghe giọng điệu của ông ta thì hình như số tiền đó rất lớn.
“...” Tạ Trĩ đối diện với ánh mắt tức giận của quản lý Hoàng: “Lỗi là do cả năm người cùng gây ra, chúng tôi cùng nhau chịu trách nhiệm, chia đều năm người chắc cũng không nhiều.”
“Nói thì hay lắm.” Quản lý Hoàng hừ lạnh.
“Lần thanh toán trước, công ty hình như vẫn chưa trả đúng không ạ?” Tạ Trĩ nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Cứ trừ vào đó đi.”
Quản lý Hoàng nghe vậy thì lông mày lập tức giãn ra: “Đây là cậu nói đấy nhé.”
“Đừng có nói công ty trừ lung tung…”
“Vâng.” Tạ Trĩ gật đầu: “Các thành viên khác sẽ không có ý kiến gì đâu, tối qua chúng em đã bàn chuyện này rồi.”
Sao mình chẳng biết gì hết vậy? Ôn Điềm thầm nghĩ.
Hệ thống đâu rồi?
Giọng máy móc của 101 vang lên: [Ảnh chụp là manh mối quan trọng của phó bản, do giới hạn của phó bản, chỉ có một cách để biết nội dung là thông qua các thành viên khác.]
Ôn Điềm tức giận: “Sao giờ cậu mới nói?”
101: [Tớ đã nói rồi mà, không phải tớ bảo cậu đi dò hỏi manh mối từ các thành viên khác sao?]
Ôn Điềm: …
Ôn Điềm: Không thể nói thẳng ra được à? Cứ úp úp mở mở ai mà biết! Chẳng giống trí thông minh nhân tạo gì cả.
101: [Hệ thống là trí tuệ nhân tạo có vấn đề.]
101 hoàn toàn buông xuôi.
Ôn Điềm: …
Ôn Điềm còn muốn nói gì đó với 101, cổ tay chợt bị siết chặt.
“Tôi đưa Ôn Điềm đến phòng thu âm mới đây.”
Tạ Trĩ thấy quản lý Hoàng đã có được thứ mình muốn liền vội vàng kéo Ôn Điềm rời đi.
Quản lý Hoàng chỉ nhìn theo bóng lưng họ, vừa gọi điện thoại vừa giải quyết hậu quả mà năm người gây ra ở quán bar.
Khung chat nhìn bóng dáng họ cùng nhau rời đi:
[Thật ra anh chàng NPC này cũng không tệ đâu nha.]
[Không hẳn là NPC đâu, nhưng đối với bé con thì tốt thật.]
[Thật sự giống như đang dắt trẻ con ấy, bé con cứ nhảy chân sáo theo sau, đáng yêu quá đi.]
[Mùi “bố già” nồng nặc luôn rồi, nhưng hiện tại nhìn có vẻ khá hợp với bé con…]
Phòng thu âm mới cách khu văn phòng không xa, đi bộ khoảng ba phút là tới.
Ôn Điềm thản nhiên đẩy cửa bước vào. Vừa đặt chân vào trong Ôn Điềm đã chạm phải ánh mắt của Ngu Phần đang đứng ở cửa phòng thu, ánh mắt hắn như sói đói, đảo lên đảp xuống làn da trắng nõn lộ ra ở cổ áo phông của em.
Rõ ràng là ánh mắt không hề có nhiệt độ, nhưng vùng da đó của Ôn Điềm lại nóng ran bất an.
Em liên tục lùi về sau, từng bước nép vào lòng Tạ Trĩ.
Tạ Trĩ nhìn Ôn Điềm đang kinh hãi trong lòng mình, rồi lại liếc nhìn Ngu Phần. Nơi ánh mắt hai người họ giao nhau dường như tóe ra một tia lửa không thể diễn tả bằng lời.
“Ôn Điềm à, làm sao vậy?” Tạ Trĩ dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của Ôn Điềm, dường như không hiểu vì sao em lại sợ hãi. Tóc em run rẩy cả lên.
Ôn Điềm mấp máy môi, cuối cùng mím chặt lại không nói gì.
Ngu Phần liếc thấy hành động thân mật của họ, trong lòng khó chịu, chua xót không thể tả được, nhưng lời nói ra vẫn cay nghiệt như thường:
“Đồ vô dụng, cậu rớt xuống hố xí à?”
“Chậm như rùa!”
Ôn Điềm nghe vậy liền trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn biểu thị sự bất mãn.
“Mau lại đây.”
Ngu Phần ra lệnh, mái tóc đỏ rực của hắn như muốn dựng đứng lên.
Ôn Điềm không nhúc nhích, anh bảo tôi lại thì tôi phải lại chắc?
Anh là ai chứ!
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng cơ thể đã bắt đầu run rẩy.
Khung chat trong livestream phẫn nộ nhìn cảnh tượng này:
[Cái tên này vẫn hung dữ như vậy!]
[Không so sánh thì không thấy đau thương, giờ tôi ủng hộ anh chàng tân binh kia rồi, ít ra anh ta còn bảo vệ bé con.]
[Tớ cũng tức á, hay là lát nữa xem sao, thật ra cái tên hung dữ kia cũng đẹp trai mà.]
[Với lại rapper tính nóng nảy không phải rất bình thường sao? Đừng vội kết luận.]
Đội trưởng Nhan Dư nghe thấy tiếng động ở cửa liền đi tới, nhìn Ôn Điềm một cái rồi lại nhìn sắc mặt Ngu Phần: “A Phần, dạo này cậu nóng tính dữ vậy.”
“Uống nhầm thuốc à?”
Đội trưởng quen làm người hòa giải rồi, lại quay sang nói với Ôn Điềm và Tạ Trĩ: “Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong đi.”
Rồi cưỡng chế kéo Ngu Phần đi.
Mặt Ngu Phần tái mét, Ôn Điềm lại rụt sâu hơn vào lòng Tạ Trĩ, em cảm thấy những ngày sau này của mình có lẽ sẽ không dễ dàng gì.