Rạng sáng bốn giờ, Lệ Xương Kiến mang theo một nhân viên công tác gõ cửa phòng Diệp Trạch Tây, đánh thức cậu từ trong mộng dậy.
Sau một hồi giải thích của Lệ Xương Kiến, đầu óc Diệp Trạch Tây vẫn còn lơ mơ, có chút không chắc chắn hỏi: “Cháu lên hot search?”
Lệ Xương Kiến lo lắng gật đầu lia lịa.
“Vẫn là cùng Thang Cảnh?” Trong mắt Diệp Trạch Tây đầy vẻ nghi hoặc.
Lệ Xương Kiến lại mạnh mẽ gật đầu.
Trợ lý bên cạnh Lệ Xương Kiến đưa điện thoại cho Diệp Trạch Tây. Cậu nhận lấy, vừa nhìn liền thấy trên bảng hot search, ở vị trí thứ năm treo tên mình cùng Thang Cảnh.
Vừa ấn vào hot search liền thấy một đoạn video. Nhân vật chính trong video không ai khác ngoài Diệp Trạch Tây và Thang Cảnh. Cảnh tượng trong video, Diệp Trạch Tây vừa nhìn đã thấy quen mắt, đây chẳng phải chính là lúc Thang Cảnh chặn cậu lại ở hành lang, rồi cậu nói chuyện với Thang Cảnh sao?
Chỉ là lúc ấy, ngoài hai người bọn họ thì hành lang không hề thấy ai khác. Vậy đoạn video này là ai quay?
Lệ Xương Kiến gần như coi Diệp Trạch Tây là cháu ruột, tổ chương trình chắc chắn sẽ không công khai loại video này.
Vậy thì còn có thể là ai?
Thang Cảnh? Không. Đoạn video này bị tung ra, tuy rằng Thang Cảnh có thể lợi dụng để giả bộ đáng thương, nhưng đối với một tân binh vừa debut mà nói, vừa ra mắt đã bị dán nhãn đồng tính, tuyệt đối bất lợi cho con đường phát triển sau này. Chỉ được danh tiếng trước mắt, nhưng lại mất nhiều hơn được.
Như vậy —
Lệ Xương Kiến nửa đêm mang theo trợ lý tới tìm, chắc chắn là đã tra ra được chút manh mối.
Diệp Trạch Tây ngẩng mắt nhìn ông: “Chú Lệ thấy thế nào?”
Quả nhiên, nghe cậu hỏi, trong mắt Lệ Xương Kiến hiện lên vẻ áy náy: “Trạch Tây, chuyện này là chú giám sát không chu toàn.”
Khi tin nóng vừa nổ ra, Lệ Xương Kiến đã lập tức nhận được tin tức. Nhân viên chương trình 《Thời Đại Thần Tượng》 vốn mới vừa tan ca, lại bị gọi quay lại điều tra rõ ngọn ngành.
Cuối cùng, nửa giờ trước, đã tra được tài khoản marketing nhận đăng đoạn clip này.
Lúc này Lệ Xương Kiến mới tới đánh thức Diệp Trạch Tây, muốn nghe ý kiến của cậu.
“Thang Cảnh là người thế nào, chú rất rõ ràng, chuyện này không liên quan đến cậu ấy. Khi tin này vừa lên hot search, cậu ấy cũng chủ động bày tỏ sẽ phối hợp làm sáng tỏ. Ý của chú là, để tổ chương trình ra một bản thanh minh, nói đây chỉ là cảnh tập luyện trong kịch bản, còn cháu với Thang Cảnh thì không cần đáp lại gì nữa. Thang Cảnh đã đồng ý rồi, còn cháu thấy sao?” Lệ Xương Kiến bổ sung.
Diệp Trạch Tây không trả lời ngay, chỉ rũ mắt xem lướt qua bình luận dưới Weibo.
Đoạn trailer mới của 《Thời Đại Thần Tượng》 vừa phát, bình luận vốn đã có nhiều người mỉa mai cậu là ca sĩ giả. Nay lại thêm đoạn video này, cư dân mạng càng châm chọc Diệp Trạch Tây không ngừng.
Thậm chí còn có người tự xưng là nhân viên công tác trong chương trình, tung tin nói rằng Diệp Trạch Tây tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》 chính là để theo đuổi Thang Cảnh.
Trong thoáng chốc, hot search sục sôi.
Ngay cả thân thế của Diệp Trạch Tây cũng bị đào ra, nói cậu là thái tử gia của Tinh Quang giải trí, sớm đã để ý tới Thang Cảnh, hơn nữa hai người vốn có liên hệ từ trước.
Giả lại hóa thật, thật lại lẫn giả. Vốn dĩ có một số khán giả còn giữ thái độ trung lập, giờ thì đều nhập hội hóng hớt.
Nhất vẫn là fan của Thang Cảnh. Vốn dĩ bọn họ đã chẳng có chút thiện cảm nào với việc Diệp Trạch Tây kéo chân sau, nay biết được cậu thế mà còn không biết xấu hổ dây dưa với Thang Cảnh, các fan liền ào ạt chửi rủa dưới Weibo.
Nói thẳng ra thì, dư luận trên mạng đa phần đều nghiêng về phía Thang Cảnh, rất hiếm có ai chịu đứng ra nói giúp Diệp Trạch Tây.
Cư dân mạng mắng chửi thậm tệ, nào là liếm cẩu, rồi gay chết tiệt, thậm chí còn có người bảo Diệp Trạch Tây tập luyện toàn hát nhép, chương trình 《Thời Đại Thần Tượng》 e rằng chẳng có bao nhiêu thí sinh có tiềm năng, cứ thế mà đi thẳng vào vòng loại cho xong.
“Trạch Tây?” Thấy cậu im lặng hồi lâu, Lệ Xương Kiến có chút lo lắng, khuyên nhủ: “Đừng đọc bình luận nữa, cũng đừng để mấy lời trên mạng trong lòng, kẻo ảnh hưởng đến phần biểu diễn hôm nay của cháu.”
Diệp Trạch Tây nghe vậy chỉ hơi cong khóe môi, mỉm cười: “Chú, yên tâm đi, cháu sẽ không để trong lòng đâu.”
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cậu đã nghe quá nhiều lời chửi rủa và chỉ trích. Những lời hôm nay nhìn thấy, thật sự cũng không phải khó nghe nhất.
Lệ Xương Kiến vẫn không yên tâm: “Chú thấy chi bằng cháu cứ mặc kệ, giao hết cho chú xử lý. Dân mạng bây giờ là vậy, gió chiều nào theo chiều nấy. Đến lúc chú tung văn bản thanh minh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Không cần đâu, chú.” Diệp Trạch Tây cắt lời ông, đưa lại điện thoại cho trợ lý, “Chuyện này vốn dĩ là thật, không cần làm sáng tỏ.”
Nghe vậy, Lệ Xương Kiến lập tức sốt ruột: “Sao có thể được! Cháu còn chưa chính thức debut mà dân mạng đã bôi đen thế này, đến lúc ra mắt thì còn thế nào nữa?”
Diệp Trạch Tây chớp mắt, không nói ra rằng bản thân vốn chẳng hề định debut, chỉ nhẹ giọng: “Cháu có cách rồi, chú đừng lo cho cháu. Giờ vẫn còn sớm, chú về nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhưng sao Lệ Xương Kiến nỡ đi?
Nửa giờ sau, ông vẫn cố khuyên nhủ, nhưng Diệp Trạch Tây kiên quyết không chịu thanh minh, chỉ lặp lại rằng mình có cách, bảo ông đừng lo, còn giục ông sớm quay về nghỉ.
Nhưng làm sao ông ngủ nổi! Trong lòng thì nóng như lửa đốt!
Diệp Trạch Tây thấy vẻ mặt sốt ruột ấy, biết ông lo cho mình, trong lòng cũng thấy hơi ấm áp. Cậu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nếu vậy, hay là chú đồng ý cho cháu một yêu cầu.”
Lệ Xương Kiến khựng lại: “Yêu cầu gì? Cứ nói đi!”
Diệp Trạch Tây nhướng mày, chậm rãi nói ra điều mình muốn.
Nghe xong, trong mắt Lệ Xương Kiến toàn là không tán thành. Nhưng Diệp Trạch Tây nhanh hơn một bước, nghiêm túc nói: “Chú, tin cháu đi, cháu sẽ xử lý ổn thỏa.”
Thấy cậu kiên định như thế, Lệ Xương Kiến đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Trước khi đi, ông lại nhìn Diệp Trạch Tây. Sắc mặt cậu so với vừa nãy đã trắng bệch hơn, đôi mắt đẹp còn đọng vệt nước, ngay cả khóe mắt cũng đỏ hoe, khiến lồng ngực Lệ Xương Kiến căng chặt lại.
Còn nói là không sao!
Đôi mắt đỏ thế kia mà bảo không sao?
Dân mạng thì ông không thể quản, nhưng những kẻ ăn cháo đá bát, ông nhất định phải cho chúng một bài học!
Đám người kia dám làm cháu trai ông tức đến khóc thế này!
Lệ Xương Kiến đen mặt mà đi thẳng.
Nếu Diệp Trạch Tây biết được suy nghĩ trong lòng Lệ Xương Kiến, cậu chắc chắn sẽ mở miệng giải thích.
Cậu thật sự không có khóc!
Ngủ chưa tỉnh hẳn thì chảy nước mắt là chuyện rất bình thường thôi!
Chỉ là lúc này, đúng là Diệp Trạch Tây mệt đến mức đôi mắt nặng trĩu không mở ra nổi, căn bản chẳng để ý đến biểu cảm của Lệ Xương Kiến.
Đợi đến khi đồng hồ báo thức vang lên, đã là bảy giờ sáng. Diệp Trạch Tây đơn giản rửa mặt một chút, rồi đi thẳng tới phòng hóa trang.
Khoảnh khắc Diệp Trạch Tây bước vào, căn phòng vốn ồn ào liền thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Vô số ánh mắt cố ý hay vô tình quét qua người cậu, mang theo vài phần dò xét, đánh giá, lại lẫn chút xem kịch vui.
Theo hướng những ánh mắt đó, không ngoài dự đoán, Diệp Trạch Tây liền thấy Khương Nhiên giữa đám soái ca.
Cậu mỉm cười thân thiện với hắn.
Khóe môi Khương Nhiên cong lên một tia chế giễu. Người này giờ vẫn còn cười nổi sao? Hắn thật muốn xem, đợi đến khi Diệp Trạch Tây biểu diễn xong hôm nay, cậu còn có thể cười được nữa không!
Diệp Trạch Tây chẳng bận tâm đến sự châm biếm trong mắt hắn, nhanh chóng dời tầm nhìn, bắt đầu tìm kiếm Thang Cảnh trong đám người.
Trong tiểu thuyết, tác giả từng mô tả Thang Cảnh là mỹ nhân tài sắc song toàn.
Khuôn mặt của Thang Cảnh tự nhiên khỏi phải bàn. Khi không nói gì, cậu mang đến cho người ta cảm giác ôn nhuận nhã nhặn, còn khi lên tiếng, ánh sáng trong đôi mắt hạnh lại thêm vài phần linh động.
Trong lòng Diệp Trạch Tây, cậu rất thích vị tiểu soái ca này. Dù hôm qua Thang Cảnh tức giận chạy đến tìm mình, nhưng ngay cả khi nổi giận cũng giữ được khí độ, lại còn đẹp trai đến thế!
Điều đó càng khiến Diệp Trạch Tây muốn kết bạn với Thang Cảnh.
Chuyện hôm nay vốn không phải do cậu làm, tất nhiên cậu cũng cần giải thích rõ ràng với Thang Cảnh.
Thang Cảnh hiển nhiên cũng chú ý đến Diệp Trạch Tây đang đi về phía mình, trên mặt không biểu cảm gì, chỉ hơi khẽ nhíu mày.
Người trong phòng hóa trang toàn là cáo già, thấy sắp có trò hay thì lập tức ngừng động tác trong tay, dỏng tai hóng hớt, sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc đặc sắc nào.
Ăn dưa trực tiếp, kích thích cực độ!
Lúc này Thang Cảnh đã hóa trang xong. Cho dù chuyên viên trang điểm có kẻ thêm cho cậu chút eyeliner mảnh, thì hiệu quả cũng không hề lòe loẹt, ngược lại càng khiến ngũ quan cậu thêm phần linh động.
Là một nhan khống, Diệp Trạch Tây không nhịn được liếc nhìn thêm mấy lần, rồi mới khẽ ho nhẹ, mở miệng: “Chào buổi sáng, chuyện Weibo, thật xin lỗi.”
Thang Cảnh không nhìn cậu, vẫn nhíu mày, mím môi khẽ nói: “Không sao, chuyện đó vốn không phải cậu làm. Tôi chỉ hy vọng cậu giữ đúng lời hứa.”
Phần sau Thang Cảnh không nói tiếp, nhưng Diệp Trạch Tây đương nhiên đã hiểu.
Diệp Trạch Tây gật đầu: “Cậu yên tâm.”
Thang Cảnh cũng gật đầu, không nói gì thêm.
Chỉ là, làm sao Thang Cảnh có thể thật sự yên tâm?
Người đuổi theo mình suốt một năm nay đột nhiên nói không theo nữa, Thang Cảnh chỉ lo Diệp Trạch Tây lại phát bệnh bùng nổ nhất thời, qua hai hôm lại trỗi dậy như cũ.
Nhưng dù không tin, Thang Cảnh vẫn giữ được phong độ, không thể mở miệng mắng chửi Diệp Trạch Tây trước mặt mọi người.
Hơn nữa, hot search tối qua cũng không hẳn hoàn toàn bất lợi. Sáng nay vừa mở mắt, Thang Cảnh đã phát hiện Weibo của mình một đêm tăng thêm mấy trăm nghìn fan!
Nghĩ đến lời khuyên của người đại diện, Thang Cảnh quyết định nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Dù sao thì sau chương trình tối nay, khả năng Diệp Trạch Tây bị loại sẽ rất lớn.
Không muốn đứng trước mặt cậu quá lâu, Thang Cảnh viện cớ rồi rời khỏi phòng hóa trang.
Nhìn Thang Cảnh rời đi, trong lòng Diệp Trạch Tây hơi có chút tiếc nuối. Cậu nhìn ra được Thang Cảnh vẫn còn giữ thành kiến với cậu.
Nhưng cũng không sao. Tương lai còn dài, Diệp Trạch Tây tin chắc sẽ có một ngày Thang Cảnh thật sự tiếp nhận mình.
Cậu theo trí nhớ đi đến phòng hóa trang riêng. Chờ Diệp Trạch Tây đi rồi, đại sảnh mới rộ lên tiếng bàn tán của đám ăn dưa hóng chuyện.
“Tích cách Thang Cảnh thật tốt nha! Đổi lại là tôi, thì tôi sớm đã xông lên xử Diệp Trạch Tây rồi!”
“Đúng đó, tôi thấy Thang Cảnh nhất định sẽ hot. Người thì tính tình tốt, thực lực cũng không tệ, chắc chắn sau khi chương trình kết thúc sẽ nghênh đón thời kỳ hoàng kim của riêng mình. Khi ấy còn sợ gì bị Diệp Trạch Tây dây dưa nữa.”
“Nhưng tôi vẫn hơi khó hiểu. Diệp Trạch Tây cũng đâu có tệ, nhan sắc cũng đẹp, gia thế lại tốt, nếu Thang Cảnh chịu theo cậu ta thì có khi còn phát triển thuận lợi hơn. Sao lại nhất quyết từ chối vậy?”
“Ha, cậu không biết rồi. Nghe nói trong lòng Thang Cảnh sớm đã có người mình thích, cho nên mới cứ kiên quyết cự tuyệt Diệp Trạch Tây.”
“Thật không? Ai thế?”
“Chính là Hạ ảnh đế đó!”
“Chẳng phải kỳ này Hạ ảnh đế là đạo sư khách mời sao!?”
“Trời má, vậy chẳng phải tình địch gặp nhau, đỏ mắt càng đỏ hơn sao? Tôi không tin Diệp Trạch Tây thật sự chịu buông tay!”
Sắp tới giờ phát sóng trực tiếp, không khí hậu trường bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Cửa phòng nghỉ của đạo sư bị đẩy ra, Đan Trạch Vũ vừa liếc đã thấy bóng dáng người đàn ông cao gầy ngồi trên sofa.
“Vẫn đang xem kịch bản à?” Đan Trạch Vũ đưa qua một ly cà phê.
Nghe tiếng, người đàn ông mới ngẩng đầu. Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống từ trên cao, khiến những đường nét cứng cỏi của hắn trở nên nhu hòa hơn, đôi mắt sắc bén khẽ híp lại, nhìn rõ người trước mặt.
Khóe môi mỏng của Hạ Cẩn Quân cong nhẹ, nhận lấy cà phê, thản nhiên nói: “Còn một tháng nữa là khởi quay rồi.”
Đan Trạch Vũ biết bạn thân mình tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》 là để tuyển chọn nhân tài, hắn nhướng mày cười: “Vẫn chưa tìm được người à?”
Hạ Cẩn Quân nhấp một ngụm cà phê, yết hầu khẽ động, dừng lại một chút mới đáp: “Có một người trong danh sách dự tuyển, nhưng khả năng không lớn lắm.”
Đan Trạch Vũ lập tức hứng thú: “Ồ? Thế nào lại có người dám từ chối lời mời của cậu?”
Hạ Cẩn Quân nói ra một cái tên.
Sắc mặt Đan Trạch Vũ trong nháy mắt trở nên sâu xa. Không phải vì cái gì khác, mà bởi vì người này hiện tại đang là tiêu điểm bị cả mạng nhao nhao bàn tán.
Cách thời gian phát sóng trực tiếp chỉ còn nửa giờ, kênh live của 《Thời Đại Thần Tượng》 vừa mở thì đã có vô số người xem ào ạt tràn vào. Làn đạn trên màn hình nóng đến mức gần như bùng nổ.
Không ít fan cổ vũ cho idol nhà mình, cũng có người chỉ đến để ngắm trai đẹp. Nhưng số đó chẳng thấm vào đâu, đại đa số còn lại đều chờ xem Diệp Trạch Tây mất mặt.
Trải qua một ngày bùng nổ dư luận, tin đồn Diệp Trạch Tây hát nhép trong buổi luyện tập gần như đã lan khắp, fan nhà Thang Cảnh càng thêm ra sức thổi gió, giương cờ, chỉ trích cậu là hát nhép.
Làn đạn lúc này chẳng khác gì trời sắp đổ mưa bão, sát khí ngập trời.
9 giờ tối, livestream chính thức bắt đầu.
Đạo sư thanh nhạc, Đan Trạch Vũ, đạo sư vũ đạo, Khuất Tiêu xuất hiện đầu tiên trước khán giả.
Trời ạ! Phải biết rằng, Đan Trạch Vũ chính là nam ca sĩ Hoa ngữ có số lượng album bán chạy nhất suốt ba năm qua, còn Khuất Tiêu thì lại là đội trưởng nhóm nữ số một trong nước!
Hai vị này đến 《Thời Đại Thần Tượng》 từ khi nào vậy chứ?
Không hề có chút tin tức rò rỉ nào trước đó!
Fans vừa nghe tin đã vội vàng ùa vào xem.
Làn đạn lập tức dâng lên như thủy triều.
Nhưng bất ngờ chưa dừng lại, tam kim ảnh đế Hạ Cẩn Quân bất ngờ lộ diện với tư cách đạo sư hướng dẫn đặc biệt, suýt nữa khiến phòng livestream sập luôn.
Người đàn ông trăm năm chưa từng tham gia gameshow, vậy mà lại xuất hiện ở show tuyển chọn nam đoàn hot nhất!
Fans kích động đến mức muốn phát điên!
May mà đội kỹ thuật túc trực xử lý kịp, khống chế được cơn sóng dữ, lọc bớt bình luận loạn. Sau màn chào sân tiền bối đầy đủ hoành tráng, bầu không khí cũng dần ổn định.
Tiếp theo là phần biểu diễn của thí sinh mới.
Các vị đạo sư không dài dòng, trực tiếp công bố tiết mục đầu tiên của đêm nay, 《Là Trái Tim Rung Động》.
Người xem tinh mắt lập tức nhận ra, tiết mục mở màn lại chính là màn hợp diễn giữa Thang Cảnh và Diệp Trạch Tây!
Lá gan tổ chương trình thật không nhỏ, vừa bắt đầu đã tung ra một cú sốc thế này!
Làn đạn lại lập tức bùng nổ: “Thật chứ, tui vừa mới kịp ngắm nhan sắc của ca ca, giờ đã phải xem hai nhóc con kia à?”
“Thôi, tôi đi pha ly nước. Đợi đến phần hay tôi quay lại!”
“Đi gì mà đi, tui cảm thấy đoạn này càng hấp dẫn hơn chứ. Không biết Diệp Trạch Tây hôm nay hát nhép có khớp không nữa!”
Người chờ xem náo nhiệt càng tụ lại đông hơn, màn hình cũng chuyển cảnh đúng lúc này, dừng lại ở gương mặt Diệp Trạch Tây.
Gương mặt trắng trẻo điểm chút phấn son dưới ánh đèn, đôi mắt đào hoa càng trở nên mê hoặc. Cậu còn nhìn về ống kính rồi nhanh chóng nháy mắt phải.
“??? Đây là Diệp Trạch Tây hả?”
“Trời đất, cậu ta vừa nháy mắt với tôi đó! Mau cho tôi rửa mắt gấp!”
“Khoan đã, cậu ta là người hát mở đầu?”
Khúc nhạc dạo vừa dứt, một giọng nam trong trẻo, mang chút từ tính vang lên, như xé tan tầng mây dày, rõ ràng truyền đến.
“Chiếc chuông gió nơi góc phố kia, theo gió kêu leng keng ngân vang.”
Làn đạn trong giây lát yên ắng hẳn đi. Rồi ngay sau đó, một màn mưa dấu chấm than trút xuống màn hình.
Hả?
Sao lại nghe dễ chịu thế này?!