Nhìn thiếu niên trước mặt hoàn toàn chẳng hay biết gì, Lệ Xương Kiến khẽ thở dài. Trong giọng nói của ông còn vương chút ôn hòa mà chính bản thân cũng không nhận ra, ông chậm rãi giải thích cho Diệp Trạch Tây: “Ba cháu tối qua mới gọi điện cho chú, nói lần này ông ấy thật sự rất tức giận, nên đã đóng băng thẻ của cháu một năm.”

Biểu cảm của Diệp Trạch Tây trong thoáng chốc trở nên cứng đờ, cậu theo bản năng hỏi lại: “Vì sao ba cháu lại muốn đóng băng thẻ của cháu một năm?”

Lệ Xương Kiến đảo mắt nhìn xung quanh, kéo Diệp Trạch Tây sang một bên, hạ giọng: “Sao tối hôm qua cháu không nghe điện thoại của ba cháu?”

Diệp Trạch Tây theo phản xạ rút điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi, ngạc nhiên nói: “Trong máy cháu làm gì có cuộc gọi nhỡ nào đâu!”

Nói xong, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội đối diện với Lệ Xương Kiến. Hai giây sau, Diệp Trạch Tây run run mở danh sách chặn ra, chỉ thấy số điện thoại của ba cậu đang nằm lẳng lặng trong đó.

Diệp Trạch Tây: “……”

Aaa, ngày đầu tiên xuyên sách đã muốn hại tôi rồi sao!

Ánh mắt Lệ Xương Kiến nhìn cậu càng thêm thương cảm: “Được rồi, không sao đâu. Ba cháu cũng chỉ giận vài ngày thôi. Ông ấy còn nói, nếu lần này cháu tham gia tuyển tú mà có được thứ hạng, thì cũng không phải là không thể xem xét mở lại thẻ tín dụng trước thời hạn.”

Diệp Trạch Tây không cam lòng: “Chú, vậy chú có biết trên người cháu còn lại bao nhiêu tiền không?”

Ánh mắt Lệ Xương Kiến càng thêm hiền từ: “Trạch Tây à, ngày đầu tiên chương trình bắt đầu, cháu đã cãi nhau với ba cháu. Khi ấy, ông ấy đã cắt hai mươi cái thẻ của cháu rồi. Hôm qua cắt nốt cái cuối cùng.”

Diệp Trạch Tây: “……”

Lệ Xương Kiến tiếp tục an ủi: “Không sao, tham gia tuyển tú vẫn có thù lao. Cháu trụ càng lâu, tiền kiếm được cũng càng nhiều. Hơn nữa, trong hai tháng quay chương trình, sinh hoạt phí của cháu đều được lo hết. Chỉ cần cháu cố gắng thêm chút nữa, không cần phải vào được đoàn vị, chỉ cần lọt vào top mười thôi, nói không chừng ba cháu cao hứng sẽ sớm mở lại thẻ tín dụng cho cháu!”

Phú nhị đại cá mặn, còn chưa kịp bắt đầu cuộc sống đã sắp phải kết thúc, Diệp Trạch Tây cười cũng chẳng nổi.

Nhưng trước mắt, ngoài việc tiếp tục tham gia cuộc thi này, cậu không còn lựa chọn nào khác. Bởi hiện tại cậu thật sự nghèo rớt mồng tơi. Toàn bộ ví tiền WeChat mà nguyên chủ để lại, cộng lại cũng chỉ có đúng 5000 tệ, tối qua cậu đã kiểm tra kỹ càng.

Chẳng lẽ đám phú nhị đại này không biết đạo lý trứng gà không nên để chung một rổ sao*?!

(*:  Đây là một câu thành ngữ/ẩn dụ có nghĩa:

Không nên dồn hết tài sản, công sức, niềm tin hay hy vọng vào một chỗ, một người, hoặc một việc duy nhất.

Nếu tất cả đều để chung một rổ, lỡ rổ rơi thì mất hết → cũng giống như trong đầu tư, công việc hay cuộc sống, cần phải phân tán rủi ro.)

Khóe miệng Diệp Trạch Tây cứng đờ, nhưng cậu đành tự nhủ, coi như vì cuộc sống tươi đẹp sau này mà rèn luyện vậy.

 

Nói đi cũng phải nói lại, trước kia Diệp Trạch Tây cũng từng tham gia tuyển tú để xuất đạo, sau đó mới lăn lộn trong giới giải trí, từng bước từng bước bò đến được vị trí ảnh đế.

Lần này coi như quay lại thôn tân thủ luyện cấp, nghề cũ sao có thể làm khó cậu được chứ?

Huống hồ, đây còn là tuyển tú nam đoàn!

Mà tuyển tú nam đoàn thì toàn là soái ca!

Diệp Trạch Tây vốn là gay, chỉ là trước đây cậu luôn bận rộn tranh đấu trong giới giải trí, hơn nữa thế giới cũ đối với đồng tính cũng chẳng mấy bao dung. Nên loại tâm tư này cũng chỉ thoáng qua, sớm nở tối tàn, chẳng mấy chốc liền tan biến.

Còn hiện tại thì khác. Cậu nhớ rõ đây vốn là một quyển tiểu thuyết, tác giả vì để mạch tình cảm công thụ phát triển thuận lợi hơn nên thiết lập thế giới quan trong truyện là nơi đồng tính cũng có thể kết hôn.

Nói cách khác, giờ Diệp Trạch Tây có thể quang minh chính đại yêu đương!

Khụ khụ.

Nghĩ tới đây, khóe môi Diệp Trạch Tây rốt cuộc cũng cong lên vài phần thật lòng. Cậu cắt ngang Lệ Xương Kiến, người còn đang thao thao bất tuyệt bên cạnh: “Chú, vậy thù lao chương trình của chúng ta là bao nhiêu?”

Lệ Xương Kiến nghe cậu hỏi vậy, tưởng đâu lời khuyên nhủ của mình đã có tác dụng, sắc mặt vui vẻ hẳn lên, cười đáp: “Bởi vì các cháu đều là thực tập sinh chưa debut, cho nên thù lao cơ bản của mỗi người là hai vạn. Sau đó sẽ căn cứ vào thành tích để tăng thêm, cao nhất có thể đạt tới hai mươi vạn.”

Nói cách khác, nếu Diệp Trạch Tây bị loại ngay vòng đầu, thì ngày mai thôi, cậu sẽ chỉ có đúng hai vạn để sống lay lắt cả một năm.

Thảm hại đến cực điểm!

“Vậy vào top mười thì sao?” Diệp Trạch Tây hỏi tiếp.

Lệ Xương Kiến: “Mười vạn.”

Diệp Trạch Tây nghiến răng: “Được, vậy thì top mười!”

Trong mắt Lệ Xương Kiến thoáng hiện một tia vui mừng, ông thật sự rất vui khi thấy Diệp Trạch Tây có chí khí như vậy. Nhưng đối với mục tiêu top mười của cháu trai, ông vẫn không ôm nhiều kỳ vọng. Chỉ cười khuyên nhủ: “Đúng rồi đó! Cháu phải tin vào chính mình một chút. Tuy rằng cháu hát nhảy đều không ra gì, nhưng chương trình này cũng đâu chỉ nhìn hát nhảy. Chỉ dựa vào gương mặt này của cháu thôi, còn sợ không có fans bỏ phiếu cho à?”

Cùng lắm thì ông sẽ cắt cho Diệp Trạch Tây thêm vài khung hình đẹp, dân mạng kiểu gì cũng sẽ bỏ phiếu.

Đương nhiên, những lời này Lệ Xương Kiến sẽ không nói ra. Lát nữa vào hậu kỳ, ông sẽ tâm sự kỹ càng hơn.

Nói chuyện với Lệ Xương Kiến vài câu, rồi ông vội rời đi. Buổi diễn tập sắp bắt đầu, Diệp Trạch Tây cũng quay về hướng phòng nghỉ.

Chỉ là, cậu chưa kịp bước vào thì từ bên cạnh đột ngột có một chàng trai chặn ngay trước mặt.

Người kia mặc áo thun trắng đơn giản, quần dài vàng nhạt ôm gọn đôi chân dài thẳng tắp. Dáng người cực cao, đứng trước Diệp Trạch Tây cũng chỉ thấp hơn cậu nửa cái đầu.

Ánh mắt Diệp Trạch Tây dừng lại trên gương mặt đối phương, da trắng nõn, tóc nâu hạt dẻ rủ xuống, ngũ quan tinh xảo, vừa nhìn đã biết là một tiểu soái ca.

Chỉ tiếc, đôi mắt hạnh của tiểu soái ca trước mặt lúc này chan chứa phẫn nộ, gương mặt đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Trạch Tây.

Diệp Trạch Tây thầm nghĩ, cậu mới xuyên đến, hành xử thận trọng, chắc chắn chưa đắc tội với ai. Sao có thể gây mâu thuẫn với một soái ca thế này chứ?

Vậy chỉ có thể là nguyên chủ trước đây đã có hiềm khích với người này rồi.

Mà cậu cũng không nỡ để một tiểu soái ca thế này mang ác cảm với mình. Thế là khóe môi Diệp Trạch Tây cong lên, nở một nụ cười nhã nhặn, nhẹ giọng: “Có chuyện gì sao, tìm tôi…?”

“Diệp Trạch Tây, bớt giả vờ đi!”

Chữ sao còn chưa kịp nói, đã bị đối phương cắt ngang. Chỉ thấy khoé mắt tiểu soái ca ửng đỏ, hai tay siết chặt thành nắm đấm, như phải gom hết sức lực mới đè nén được lửa giận: “Từ năm ngoái đến giờ đã một năm, cậu không thể thôi dây dưa với tôi được sao? Hôm qua trước mặt bao nhiêu người, cậu còn dám đưa…”

Nói đến đây, cậu ta nghẹn lại, xấu hổ lẫn phẫn nộ, vội dời ánh mắt đi.

Những lời vừa rồi đã tiết lộ không ít thông tin. Diệp Trạch Tây lập tức ghép lại, nhận ra thân phận người này, là Thang Cảnh.

Nói đến Thang Cảnh thì phải nói nhiều lắm.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ chính vì muốn theo đuổi Thang Cảnh nên mới tham gia chương trình 《Thời Đại Thần Tượng》 này.

Nhưng Thang Cảnh là ai? Thang Cảnh chính là nhân vật thụ chính trong truyện. Nguyên chủ đừng nói đến việc theo đuổi thành công, ngay cả một ánh mắt của Thang Cảnh, nguyên chủ cũng chưa từng nhận được.

Cũng bởi vậy, nguyên chủ vừa nhục vừa giận, ỷ vào việc gia đình mình có chút quyền thế trong giới, bắt đầu tìm cách chèn ép Thang Cảnh khắp nơi.

Đó cũng chính là con đường tự tìm chết của nguyên chủ, và bi kịch đời cậu ta bắt đầu từ đó.

Ngắn gọn hồi tưởng xong cốt truyện, Diệp Trạch Tây liền hiểu vì sao Thang Cảnh trước mặt lại có vẻ mặt đầy phẫn uất thế này.

Khó trách Khương Nhiên bọn họ lại biết nguyên chủ từng đeo bám Thang Cảnh, thì ra là như vậy.

Đặt mình vào vị trí của Thang Cảnh mà nghĩ, nếu có một người đàn ông xa lạ cứ bám riết sau lưng mình, theo đuổi không thành lại còn gây cản trở sự nghiệp.

Nghĩ đến đây, bàn tay Diệp Trạch Tây đã siết chặt lại!

Nhìn Thang Cảnh trước mặt đang giận đến mức như muốn bùng nổ, Diệp Trạch Tây hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cậu ta.

Đã biết rõ nguyên do, vậy thì cậu cũng nên cho một lời rõ ràng.

Thu hết cảm xúc vào trong, Diệp Trạch Tây lần nữa ngẩng đầu nhìn Thang Cảnh, giọng nói đặc biệt thẳng thắn và thành khẩn: “Xin lỗi.”

Âm thanh vừa rơi xuống, ánh mắt Thang Cảnh rõ ràng thoáng sửng sốt.

Cậu vừa nghe được cái gì vậy?

Chưa đợi Thang Cảnh kịp phản ứng, Diệp Trạch Tây đã nói tiếp: “Trước đây quấn lấy cậu là tôi sai. Tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu, đồng thời cũng cam đoan, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống đó nữa.”

“Tôi cũng không dám mong cậu tha thứ, chỉ hy vọng cậu đừng tiếp tục vì những lỗi lầm trước kia của tôi mà cảm thấy khó chịu. Đây sẽ là lần cuối cùng. Đợi đến khi tôi bị loại, sẽ không còn bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

“Chỉ là trước lúc đó, làm phiền cậu tạm thời nhẫn nại thêm một chút.”

Dù sao, một soái ca đẹp như vậy, giận đến run người thì cũng thật đáng tiếc.

Ánh mắt Diệp Trạch Tây chân thành tha thiết, khuôn mặt cũng đặc biệt nghiêm túc. Khi nói những lời này, cậu vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thang Cảnh, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Trong giây lát, Thang Cảnh bỗng thấy hoảng hốt. Cậu hoàn toàn không ngờ phú nhị đại kiêu căng không ai bì nổi kia lại thật sự cúi đầu xin lỗi mình, thậm chí còn hứa hẹn sẽ không dây dưa thêm.

Chuyện này chẳng khác nào nằm mơ.

Mang theo nghi ngờ, Thang Cảnh lén quan sát Diệp Trạch Tây. Trước mắt là một chàng trai với mái tóc màu phấn nhạt nổi bật, dưới ánh sáng càng làm làn da cậu trắng như sứ. Khi không cười, đôi mắt đào hoa hơi hẹp lại, kết hợp với nét mặt toát ra vẻ cao ngạo khó thuần phục, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy khó mà tiếp cận.

Nhưng lúc này, đôi mắt kia lại cong cong, kiêu ngạo biến mất, chỉ còn lại sự ôn hòa.

Khung cảnh quá hiếm lạ, khiến Thang Cảnh không kìm được mà nhìn thêm vài lần.

Diệp Trạch Tây bắt gặp ánh mắt ấy, liền mỉm cười thuần lương vô hại với Thang Cảnh.

Cậu vốn dĩ đã đẹp trai, nhưng trước đây trong mắt mọi người luôn mang theo vẻ cao ngạo, khiến ai cũng dè chừng mà không dám nhìn lâu.

Hiện tại thì khác, nụ cười dịu dàng này là điều mà Diệp Trạch Tây trước kia chưa từng có.

Nhìn kỹ lại, thật sự có chút soái.

Nhận ra được ý nghĩ của bản thân, sắc mặt Thang Cảnh thoáng biến đổi.

“Tốt nhất là như vậy!”

Ném lại câu đó, Thang Cảnh không thèm liếc Diệp Trạch Tây thêm cái nào, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thang Cảnh khuất dần, Diệp Trạch Tây khẽ thở ra một hơi nhẹ đến mức khó nhận thấy.

Xem ra Thang Cảnh cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường, biểu hiện vừa rồi của cậu không hề bị xem là giả dối.

Không hổ là mình!

Khóe mắt Diệp Trạch Tây thoáng cong, trên gương mặt hiện ra ý cười, rồi đi về hướng mà Thang Cảnh vừa rời khỏi, bên đó chính là phòng nghỉ.

Những năm gần đây, các chương trình tuyển tú nam đoàn bùng nổ, 《Thời Đại Thần Tượng》 chính là bắt kịp làn sóng này.

Lệ Xương Kiến nuôi tham vọng tạo nên nhóm nhạc nam số một trong nước, một trăm người mà chỉ chọn bốn vị trí, vì thế khâu tuyển chọn thí sinh càng thêm khắt khe.

Trong một trăm thực tập sinh, đa số đều là những gương mặt ưu tú được các công ty quản lý từ khắp cả nước sàng lọc kỹ càng, cũng có không ít nghệ sĩ đã từng debut nhưng không mấy tiếng tăm, giống như Thang Cảnh.

Nhưng muốn gom đủ một trăm suất hoàn toàn từ những người có thực lực thì quá khó, thế nên trong đó cũng xen lẫn vài người chỉ có ngoại hình mà bên trong rỗng tuếch, ví dụ điển hình chính là Diệp Trạch Tây.

Một trăm thực tập sinh thực lực mạnh yếu lẫn lộn, cùng nhau tạo nên 《Thời Đại Thần Tượng》 hôm nay.

Khác với những chương trình tuyển tú khác, 《Thời Đại Thần Tượng》 chọn một hướng đi khác biệt, khi chưa công bố danh sách thực tập sinh và giám khảo, đã vội vàng tung tin tức về sân khấu công diễn đầu tiên.

Tin tức vừa ra, những khán giả vốn âm thầm chú ý chương trình liền lập tức sôi trào.

《Thời Đại Thần Tượng》 chuẩn bị suốt mấy tháng mà không có động tĩnh, lần này tung tin một cái liền bùng nổ.

Chỉ trong một buổi sáng, các tìm kiếm liên quan đến 《Thời Đại Thần Tượng》 đã lên hot search.

Ngay sau đó, weibo chính thức của chương trình thuận thế đăng tải một đoạn clip hậu trường dài hai phút.

Nhấn mở video, bên trong chính là những thước phim luyện tập của các thí sinh! Không nói đến từng gương mặt đẹp trai xuất hiện liên tục, mà trong đó còn lộ ra vài khuôn mặt quen thuộc.

Mắt tinh của netizen vừa nhìn liền nhận ra Thang Cảnh.

“Đây chẳng phải Thang Cảnh sao?”

“Năm ngoái đạt huy chương đồng trong 《Ca Sĩ Mới》?”

“Đúng rồi, là cậu ấy!”

“Không ngờ cậu ấy lại đi tham gia tuyển tú nam đoàn. Bảo sao dạo gần đây không thấy tin tức gì. Giọng hát vẫn hay như trước!”

“Bài họ hát là gì thế, nghe dễ vào tai quá!”

“……”

“Từ từ, sao tôi thấy cái người bên trái màn hình kia hình như đang hát nhép vậy?”

“Thật kìa, cậu tóc hồng đó là ai thế? Luyện tập mà cũng nhép à?”

“Ngay lập tức tụt hết hứng thú với chương trình này rồi.”

“Còn ghép chung nhóm với Thang Cảnh nữa, lần này Thang Cảnh thảm rồi, chắc ban tổ chức cố ý sắp xếp để kéo chân cậu ấy xuống chứ gì?”

“Người kia là ai vậy, tiết mục cố ý làm khó ca ca nhà tôi sao?”

“Hy vọng Đường Đường đừng bị liên lụy, ngày mai cố lên nhé!”

“Đường Đường cố lên! Nghe nói mai bắt đầu livestream, cổng bình chọn cũng sẽ mở, mọi người nhớ bỏ phiếu cho Đường Đường nha!”

“……”

Chuyện này trên mạng cũng không tạo thành sóng gió quá lớn.

Một phần vì Thang Cảnh vốn chỉ là tân binh trong giới, debut chưa đầy một năm, fandom cũng chưa đủ mạnh. Phần khác là Diệp Trạch Tây cũng chỉ là một người vô danh, chẳng ai biết tới. Vì thế độ thảo luận tự nhiên rất thấp.

Nhưng không ai ngờ tới, đến tối, mục từ #Diệp Trạch Tây theo đuổi Thang Cảnh# lại đột nhiên leo lên hot search, phía sau còn kèm theo chữ Bạo!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play