“Từ từ! Tôi không nghe nhầm chứ, vừa rồi đó là giọng của Diệp Trạch Tây đó hả?”
“Không ai chèn ép ai cả.”
“Toàn bộ hát live?! Quá ngầu luôn!”
“Phải công nhận, hát cũng khá ổn.”
“Không phải nói là hát nhép sao? Thế nào lại…”
Một dòng bình luận bay qua, lúc này mới khiến người xem giải được nỗi nghi hoặc.
“Sợ là Diệp Trạch Tây đắc tội với ai, nên mới bị mua hot search cố ý bôi đen chăng?”
Trong chốc lát, làn đạn thảo luận càng thêm sôi nổi.
“Tui thề, nói vậy cũng có lý đó.?”
“Nhưng mà mới hát có hai câu, vội kết luận thì chưa chắc đúng, cứ tiếp tục xem đã.”
Không ít người xem đều ôm thái độ này, tiếp tục ngồi lại xem. Ngay cả một số fan vốn định rời đi cũng dừng tay, tiếp tục ở lại phòng live stream.
Nếu mà nghe được màn trình diễn đạt tiêu chuẩn như thế này, ở lại thêm chút thời gian cũng không thiệt.
Một bài hát vốn chỉ có vài phút ngắn ngủi, chia cho mỗi thực tập sinh thì phần cũng chẳng nhiều. Trong lúc làn đạn rôm rả, màn hình lại lướt qua vài người khác, cho đến khi dừng lại ở Diệp Trạch Tây và Thang Cảnh.
“Tới rồi!”
“Diệp Trạch Tây và Thang Cảnh song ca! Trời ơi, giọng của Diệp Trạch Tây nghe thật sự quá dễ chịu! Hát hay thật sự!”
“Một người trong sáng, một người trầm thấp, chất giọng bổ trợ nhau cực hợp!”
“Không ngờ lại dễ nghe đến thế!”
Nhạc nền đi vào phần điệp khúc, màn hình lại xoay.
Mười thí sinh đồng thanh hợp xướng, mười giọng hát khác biệt nhưng hòa quyện hoàn mỹ, mang đến cho khán giả một bữa tiệc thính giác khác hẳn.
Điệp khúc vừa dứt, màn ảnh lại hướng về phía Diệp Trạch Tây. Chỉ thấy thiếu niên với mái tóc hồng phấn chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn vào ống kính, ánh đèn lấp lánh lướt qua đường nét tuấn tú của cậu.
Ánh đèn vụt tắt, cả sân khấu chìm trong bóng tối.
Trong màn đêm, một luồng sáng chiếu thẳng lên trung tâm, bao trùm lấy Diệp Trạch Tây. Chỉ nghe cậu nghịch ngợm hỏi: “Có phải đã rung động rồi không? Khụ khụ.”
Toàn bộ ánh đèn bật sáng, hợp xướng vang lên lần nữa: “Này cô gái đối diện kia, chạy nghiêm chỉnh lại đây đi, làm sao tôi có thể không mong chờ?”
Ngay sau đó, làn đạn trên màn hình đồng loạt bùng nổ một mảnh “A a a a a” dày đặc.
“Tai tôi mang thai rồi! Nhất định là mang thai!”
“Chỉ một câu vậy thôi á? Motto motto (nữa đi nữa đi)!”
“Trời đất! Giọng Diệp Trạch Tây vừa rồi quá gây nghiện!!!”
“Vừa nãy ai bảo cậu ấy hát nhép? Ra đây xin lỗi ngay lập tức!”
“Tôi sắp phát điên rồi! Giọng đỉnh như vậy, rốt cuộc là thằng ngốc nào tung tin mua hot search hát nhép?”
“Đường bình chọn mở chưa? Tôi muốn bình chọn cho Diệp Trạch Tây!”
“Mở rồi! Nhanh nhanh, ngay cạnh phần bình luận đó, tôi vừa mới bình chọn xong!”
Một bài hát, thời lượng không dài không ngắn, lại đủ để khiến cái nhìn của mọi người về Diệp Trạch Tây thay đổi hoàn toàn.
Nhưng người kinh ngạc không chỉ có khán giả, mà còn cả Thang Cảnh, người đang đứng cùng sân khấu với Diệp Trạch Tây lúc này.
Ngay khoảnh khắc Diệp Trạch Tây cất giọng, Thang Cảnh đã sững sờ.
Nguyên nhân không gì khác, màn trình diễn hôm nay của Diệp Trạch Tây khác hẳn trước kia một trời một vực.
Bất kể là kỹ thuật hát, chất giọng, hay phong thái biểu diễn trên sân khấu, hôm nay cậu đều có thể đại diện cho nhóm bọn họ ở mức tốt nhất.
Thang Cảnh kinh ngạc đến mức, suốt cả buổi diễn đêm nay, trong đầu cậu cứ vương vấn mãi mà có phần thất thần.
Nếu không phải vừa rồi Diệp Trạch Tây nhẹ nhàng dùng cánh tay huých một cái, Thang Cảnh suýt nữa quên mất ngay sau đó là đến lượt mình hát!
Ngay tại chỗ, sắc mặt Thang Cảnh liền trắng bệch, môi cũng mất đi chút huyết sắc.
Sao mình có thể phạm lỗi đúng lúc này được chứ?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thang Cảnh vội liếc xuống dưới sân khấu. Chỉ một cái nhìn, cậu đã thấy Hạ Cẩn Quân ngồi ngay ngắn ở ghế giám khảo, khóe môi người đàn ông kia còn ẩn hiện một nụ cười nhạt, ánh mắt —
Dõi theo tầm mắt của Hạ Cẩn Quân, ánh mắt Thang Cảnh cũng dừng lại trên người Diệp Trạch Tây.
Khóe môi Thang Cảnh thoáng cứng đờ, bàn tay đặt bên sườn không để lộ dấu vết mà siết chặt lại.
Chẳng lẽ trước đây Diệp Trạch Tây cố tình hát dở, là để che giấu thực lực thật sự?
Cùng suy nghĩ này, không chỉ có Thang Cảnh mà cả một đám thực tập sinh dưới khán đài cũng nghĩ tới.
Khương Nhiên tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, ngay cả các thành viên ngồi cạnh cũng khó coi không kém.
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào, trước kia cậu ta hát đến mức toàn bộ bài đều sai nốt, sao hôm nay chỉ một ngày lại có thể ——”
Khương Nhiên liếc về phía máy quay, hạ giọng quát: “Nhỏ tiếng thôi!”
Người kia giật mình, ngay lập tức nhớ ra bây giờ vẫn đang trong lúc ghi hình, liền sợ hãi vội im lặng không dám nói thêm.
Ánh mắt của Khương Nhiên một lần nữa hướng về phía Diệp Trạch Tây trên sân khấu, thật sự hát hay, hay đến mức Khương Nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Đáng ghét! Tức chết đi được!
Rõ ràng hôm nay còn cười nhạo Diệp Trạch Tây, bây giờ nhìn lại, cái hot search nửa đêm hôm qua chẳng phải là để trải đường cho cậu ta sao?
Không biết tên ngốc nào đã bỏ tiền mua giúp Diệp Trạch Tây, phỏng chừng giờ này hối hận đến mức ruột gan xanh lè rồi!
Ca khúc dần đi đến hồi kết. Hòa âm kéo dài rồi tắt hẳn, nhạc đệm cũng theo đó biến mất, màn trình diễn đầu tiên khép lại một cách hoàn mỹ.
Tiếng vỗ tay như sóng triều nổi lên, ánh đèn tụ sáng chiếu xuống, ống kính lia về phía mười thí sinh trên sân khấu.
Không biết ai trong khán giả hô lớn một tiếng: “Quá tuyệt vời!”
Ngay lập tức, làn đạn cũng sôi trào theo.
“Nghe hay quá quá quá quá!”
“Diệp Trạch Tây thật sự ngoài sức tưởng tượng!”
“《Thời Đại Thần Tượng》 đúng là đỉnh! Thí sinh nào cũng giỏi! Bắt đầu mong chờ màn tiếp theo rồi đây!”
“Diệp Trạch Tây mạnh thật.”
“Motto motto (nữa đi nữa đi)! Vẫn chưa đã! Tôi muốn nghe Diệp Trạch Tây hát solo một bài!”
“Sói tru hổ gầm gì chứ!”
Đáng tiếc, một bài hát chỉ có một lần duy nhất.
Phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục, nhưng lúc này trên làn đạn đã chẳng còn chế giễu như trước, thay vào đó toàn bộ đều là tiếng cổ vũ cho thí sinh mình thích.
Đến phần tự giới thiệu và kêu gọi bình chọn, khi đến lượt Diệp Trạch Tây, màn hình livestream lập tức bị làn đạn phủ kín.
Cậu tự giới thiệu rất ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Diệp Trạch Tây.”
Nói xong, Diệp Trạch Tây ngẩng đầu, mỉm cười về phía MC.
Nụ cười của MC có chút gượng gạo. Người này tên Tịch Thụ, làm nghề MC mới được ba năm. Lần này có thể trở thành MC của 《Thời Đại Thần Tượng》 hoàn toàn là nhờ có người nâng đỡ.
Tịch Thụ vô cùng trân trọng cơ hội không dễ gì có được, nên luôn cần cù học thuộc kịch bản.
Cho đến tận sáng nay, anh bị tổng đạo diễn Lệ Xương Kiến gọi đến nói chuyện.
Dù đã chuẩn bị cả ngày, nhưng khi nghĩ đến câu hỏi sắp phải đưa ra, Tịch Thụ vẫn thấy cực kỳ căng thẳng.
Hít sâu mấy hơi, Tịch Thụ mới lấy giọng pha trò: “Vừa hay tới lượt Trạch Tây, tôi cũng có một câu hỏi, tiện thể hỏi cậu một chút nhé?”
Diệp Trạch Tây mỉm cười: “Anh cứ hỏi tự nhiên.”
Trong lòng Tịch Thụ âm thầm thở phào, vội ném ra câu hỏi mà Lệ Xương Kiến đã dặn kỹ: “Hot search tối qua chắc cậu cũng đã xem rồi. Trong đoạn video giới thiệu hôm qua, có không ít khán giả nghi ngờ cậu chỉ khớp khẩu hình, tức là hát nhép. Cậu thấy sao?”
Câu hỏi vừa dứt, sắc mặt mọi người ở hiện trường đồng loạt thay đổi.
“Câu hỏi này! MC rõ ràng là muốn làm căng chuyện rồi!”
“Vậy rốt cuộc có phải hát nhép không?” Nghi ngờ trước đó lại bùng lên lần nữa.
“Đúng vậy, tuy Diệp Trạch Tây hát cũng không tệ, nhưng tôi vẫn muốn biết video hôm qua rốt cuộc là thế nào.”
“Chắc cậu ta sẽ không thừa nhận đâu. Dù sao, ca sĩ gặp tình huống này đều chọn phủ nhận cả.”
Làn đạn bàn tán xôn xao, ống kính lập tức lia về phía Diệp Trạch Tây trên sân khấu.
Dưới ánh đèn, mái tóc hồng nhạt của cậu càng nổi bật, tôn lên làn da trắng mịn, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng trở nên xinh đẹp rực rỡ. Cậu khẽ ho một tiếng: “Khụ. Thật ra cũng không có gì, lúc đó tôi đúng là chưa quen bài hát, xin lỗi mọi người.”
Dù gì hôm qua cậu mới vừa xuyên đến đây, lại chưa từng nghe ca khúc kia, có thể khớp được khẩu hình đã là may lắm rồi.
Tịch Thụ ngẩn ra: “Ơ?”
Diệp Trạch Tây giải thích thêm: “Tôi học chậm hơn một chút, hôm qua vẫn còn đang tập, chưa bắt kịp tiến độ của nhóm. Không ngờ chương trình lại cắt ghép hình ảnh lúc đó thành đoạn giới thiệu. May mà hôm nay tôi đã không làm mọi người thất vọng.”
Cậu vừa nói ra câu này, sắc mặt mấy thành viên chung đội với Diệp Trạch Tây đều trở nên có phần phức tạp.
Diệp Trạch Tây bảo trước đó cậu chưa quen ca khúc kia sao?
Bài hát này bọn họ một ngày không hát một trăm lần thì cũng phải đến chín mươi chín, hiện tại bọn họ thật sự nghi ngờ Diệp Trạch Tây lúc trước là cố ý giả vờ không biết hát!
Che giấu giỏi thật đấy!
Nhưng cư dân mạng thì không rõ tình huống huấn luyện trước trước, nên lúc này phần bình luận bay đầy màn hình lại cực kỳ sôi nổi.
“Thật sự là hát nhép à?”
“Người anh em này thẳng tính quá, vậy mà dám nhận?”
“Thừa nhận thì có sao đâu? Dù gì cái video hôm qua kia quả thật chẳng hay ho gì.”
“Ngược lại tôi thấy Diệp Trạch Tây là người chân thành, đã thế còn đẹp trai, hát cũng hay, hơi muốn làm fan rồi đó!”
“Cho tôi ké với, tỷ muội!”
“Thế chẳng phải vẫn là nhép sao, đang tẩy trắng hả?”
“Thôi đừng cực đoan thế, ít ra hôm nay cậu ấy hát live ngon lành mà.”
“Dù sao tôi vẫn không thích mấy người nhép.”
Diệp Trạch Tây phối hợp rất khéo, còn Tịch Thụ thì nhẹ nhõm hẳn ra, đưa câu hỏi cũng trở nên tự nhiên hơn: “Thì ra là vậy, vậy tôi còn một câu nữa. Nếu cậu cũng đã thấy hot search, cậu nghĩ sao về chuyện có người nói cậu tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》 là vì muốn theo đuổi Thang Cảnh?”
Câu hỏi vừa dứt, cả khán trường lập tức xôn xao, sắc mặt Thang Cảnh cũng thoáng thay đổi.
Ngay cả Hạ Cẩn Quân dưới khán đài cũng hơi cau mày, liếc về phía đạo diễn Lệ Xương Kiến.
Câu hỏi này có phải hơi quá gay gắt rồi không?
“Ối trời, gì đây? MC dám hỏi thẳng vậy luôn?”
“Đừng nói chứ, tuy Diệp Trạch Tây hát hay, cũng không nhép, nhưng tôi thật sự rất tò mò, hot search tối qua rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tò mò +1.”
“Không biết Diệp Trạch Tây sẽ trả lời thế nào đây?”
Lúc này, Diệp Trạch Tây trên sân khấu lại bình tĩnh hơn hẳn mọi người tưởng tượng.
Câu hỏi gay gắt gấp trăm lần vừa rồi cậu còn trả lời được, thì câu này sao lại không thể?
Diệp Trạch Tây cong khóe môi, bất ngờ tiến lên một bước, rồi hướng sang người bên cạnh là Thang Cảnh, cúi người thật sâu.
Sắc mặt Thang Cảnh lập tức thay đổi, vội đưa tay định đỡ: “Cậu đây là —”
Diệp Trạch Tây đứng thẳng lại, nhìn Thang Cảnh nở một nụ cười áy náy: “Lẽ ra tôi phải xin lỗi cậu, nếu không vì tôi, cậu đã chẳng phải khó xử lâu đến vậy.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, bình luận nổ tung, hiện trường cũng rộ lên tiếng kinh hô.
“Cái gì, cái gì, đây là thừa nhận???”
“Hóa ra thật sự là vì theo đuổi Thang Cảnh mà tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》?”
“Vậy đoạn video tối qua là thật à?”
“Trời ạ, tôi nên lập tức ship CP, hay là khen Diệp Trạch Tây gan dạ đây?”
“Diệp Trạch Tây liều thật đó!”
“Còn chưa debut đã dám come out, kích thích ghê luôn!”
Thang Cảnh cũng sững sờ nhìn Diệp Trạch Tây trước mặt, môi khẽ mấp máy.
Thang Cảnh chưa từng nghĩ Diệp Trạch Tây lại có thể ngay tại buổi livestream trước mặt bao nhiêu người mà thẳng thắn thừa nhận như thế.
Phải biết rằng, trước đó Diệp Trạch Tây chính là…
Thang Cảnh cắn nhẹ môi.
Diệp Trạch Tây chớp mắt với Thang Cảnh, tiếp tục nói: “Trước kia là tôi thất lễ, khiến Thang Cảnh khó xử. Nhưng tôi hy vọng từ sau chuyện này, tôi có thể làm bạn với cậu. Đồng thời cũng mong mọi người đừng vì vậy mà quấy rầy Thang Cảnh nữa, cậu ấy thật sự là một người rất tốt.”
“Trời má! Diệp Trạch Tây đúng chuẩn đàn ông! Dám làm dám chịu!”
“Phi! Mày còn mặt mũi xin lỗi Đường Đường à? Không xứng!”
“Có thể công khai thừa nhận scandal như vậy, nghệ sĩ hiện tại không còn nhiều! Diệp Trạch Tây đúng là lớn gan thật!”
Khán giả thấy Diệp Trạch Tây gan dạ, Tịch Thụ cũng thấy cậu gan dạ.
Khi đạo diễn bảo anh hỏi câu này, anh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Diệp Trạch Tây sẽ từ chối trả lời, rồi anh sẽ ra tay cứu vớt tình huống.
Nhưng Tịch Thụ không ngờ, Diệp Trạch Tây lại trực tiếp thừa nhận!
Đầu óc Tịch Thụ xoay cực nhanh, vội vàng tiếp lời: “Thì ra là thế, vậy ý cậu là bây giờ đã từ bỏ rồi?”
Diệp Trạch Tây muốn mỉm cười gật đầu, nhưng khóe môi còn chưa kịp nhếch lên, đôi mắt đã bất ngờ đỏ hoe. Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt cậu trở nên gượng gạo, thật lâu sau mới khàn giọng đáp: “Ừm.”
“Biểu cảm này của Diệp Trạch Tây khiến người ta hơi đau lòng.”
“Cậu ấy nói câu đó mà tự dưng mũi tôi cay xè.”
“Ánh mắt thế kia, chắc chắn là thật lòng!”
“Tôi vừa thấy rõ ràng cậu ấy định cười, sao cuối cùng lại không cười nổi.”
Ngay cả Diệp Trạch Tây cũng ngạc nhiên. Lúc cậu vừa muốn cười, một nỗi chua xót dâng lên từ tim, cứng rắn đè bẹp nụ cười ở khóe môi.
Ngay khoảnh khắc đó, Diệp Trạch Tây chợt nhận ra.
Dù nguyên chủ là một cậu ấm ăn chơi chẳng ai bằng, nhưng tình cảm dành cho Thang Cảnh, cậu ấy vẫn luôn rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Tây cúi đầu, khẽ đặt tay lên ngực.
Không sao, không sao. Tuy tôi không thể thay cậu làm người yêu Thang Cảnh, nhưng tôi sẽ cố gắng để hai người trở thành bạn bè.
Buổi phỏng vấn ngắn kết thúc, sân khấu của nhóm đầu tiên cũng khép lại.
Diệp Trạch Tây cảm thấy hôm nay mình biểu diễn khá hài lòng. Dù chưa bung hết sức, nhưng xem như vừa đủ.
Vì tiền, lúc này cậu tuyệt đối không thể bị loại.
Trời mới biết cậu chán ghét cỡ nào khi phải tranh giành debut với đám nhóc đẹp trai này.
Nhưng màn biểu diễn mà Diệp Trạch Tây cho là vừa đủ an toàn lại một lần nữa đẩy cậu lên hot search.
#Diệp Trạch Tây thừa nhận từng theo đuổi Thang Cảnh#
Thậm chí một trang hỏi đáp nổi tiếng còn có đề tài nóng hổi: “Các bạn nghĩ thế nào về việc Diệp Trạch Tây thừa nhận từng theo đuổi Thang Cảnh?”
Bình luận đứng đầu: “Hại gì đâu, ai mà chẳng có một mối tình cũ?”
Đi kèm chính là ảnh động nụ cười gượng gạo của Diệp Trạch Tây, dân mạng còn chế thêm bốn chữ bên dưới: Miễn cưỡng cười vui.