Trong bức ảnh động, nam sinh với gương mặt tinh xảo, khóe miệng dường như muốn cong lên thành một nụ cười, nhưng lại không thành công. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp của cậu bất chợt đỏ lên. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng với người đang nhìn mình.

Bức ảnh vừa được tung ra, phần bình luận phía dưới lập tức tràn ngập những lời xin ảnh gốc từ cư dân mạng.

“Tấm ảnh này đẹp quá! Cầu xin ảnh gốc!”

“Tui cũng muốn có một cậu em soái như thế này, cầu cầu!”

“Nhan sắc của Diệp Trạch Tây thật sự khiến tôi mê chết! Đúng là nhan sắc thần tiên a!”

“Không chỉ đẹp trai mà hát cũng không tệ, không biết khi nào sẽ công bố tin tức thăng hạng. Tôi to gan đoán một chút, Diệp Trạch Tây chắc chắn lọt top 10!”

Nhắc tới xếp hạng, càng lúc càng nhiều cư dân mạng tham gia thảo luận.

“Thang Cảnh cũng không tệ lắm, chắc cũng lọt top 10.”

“Các thí sinh của 《Thời Đại Thần Tượng》 đều xuất sắc cả! Tui cảm giác đây sẽ trở thành một chương trình tuyển tú rất hay, rất mong chờ các tập sau.”

……

Đêm công chiếu đầu tiên của 《Thời Đại Thần Tượng》 đã thắng lợi rực rỡ. Lượng người xem trực tiếp cao nhất lên đến hàng chục triệu!

Không chỉ đứng đầu bảng hot search, mà trên khắp mạng, các đề tài liên quan cũng được bàn tán sôi nổi.

Cùng lúc đó, những hashtag như #Hạ Cẩn Quân gia nhập Thời Đại Thần Tượng#, #Đan Trạch Vũ – đạo sư#, #Khuất Tiêu – đạo sư vũ đạo# đều đồng loạt leo top, khiến fans và cư dân mạng nhiệt liệt bàn luận.

Trong số đó, không ít thí sinh được nhắc tên, và đương nhiên, người có độ bàn luận cao nhất chính là Diệp Trạch Tây.

Điều rõ ràng nhất chính là, chỉ sau một đêm, số lượng fan trên Weibo của cậu đã tăng thêm mấy vạn.

Về chuyện này, Diệp Trạch Tây cũng có chút bất ngờ. Sáng sớm ngày hôm sau, cậu nhận được điện thoại từ Ngụy Lê Phi.

Ngụy Lê Phi là bạn thân của nguyên chủ, cũng giống như nguyên chủ, đều là những cậu ấm nhà giàu không nghề nghiệp, không học vấn.

Điện thoại vừa nối máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào hưng phấn của Ngụy Lê Phi: “Diệp Trạch Tây, cậu trâu bò thật! Trước giờ tôi còn tưởng cậu chỉ đi chơi cho vui, ai ngờ lại thật sự tạo dựng được tên tuổi! Hôm nay mẹ tôi còn gọi cho tôi, bà nói bây giờ ngay cả công nhân trong công ty cũng đang bỏ phiếu cho cậu đó!”

Ban đầu Diệp Trạch Tây còn lo lắng việc nói chuyện với Ngụy Lê Phi sẽ bị lộ sơ hở, nhưng nghe giọng điệu vui vẻ thế này, cậu cũng yên tâm hơn nhiều: “Thật ra không cần phiền như vậy, bởi vì tôi cũng không định…”

“À đúng rồi, hôm qua trong phát sóng trực tiếp cậu nói là không theo đuổi Thang Cảnh nữa? Thật hay giả thế?” Ngụy Lê Phi lập tức cắt ngang.

Diệp Trạch Tây bất đắc dĩ cười, đáp: “Thật.”

Ngụy Lê Phi vui vẻ: “Không sao cả! Huynh đệ à, đàn ông trên đời nhiều vô kể, không vui thì mỗi ngày đổi một người! Tôi đã sớm nói với cậu là Thang Cảnh không hợp với cậu rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ gửi WeChat của cậu cho mấy anh chàng mãnh 1, đảm bảo cậu vừa lòng!”

Ngay lập tức, lông mày Diệp Trạch Tây giật thót: “Này, khoan đã, tôi…”

Không đợi cậu nói hết, Ngụy Lê Phi đã vội vàng cúp máy.

Diệp Trạch Tây ngồi thừ ra, cực kỳ muốn sửa lại một chút, cậu vốn là mãnh 1 rồi, không cần ai giới thiệu thêm hết!

Nhưng thật ra, cũng có thể tìm được vài mỹ nam chứ.

Nghĩ vậy, Diệp Trạch Tây chợt hoàn hồn, bên cạnh cậu chẳng phải đã có một người rồi sao?

Khóe miệng Diệp Trạch Tây bất giác cong lên, gương mặt cũng trở nên tươi sáng hơn, nụ cười càng lúc càng rõ. Ngay khi cậu đưa tay định che mặt vì ngại ngùng thì ánh sáng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

“Buổi sáng tốt lành.” Một giọng nam xa lạ vang lên.

Nụ cười trên môi Diệp Trạch Tây lập tức cứng đờ.

“Đang cười gì thế?” Người kia hỏi tiếp.

Ngẩng đầu lên, Diệp Trạch Tây mới phát hiện không biết từ khi nào Hạ Cẩn Quân đã đứng ngay trước mặt mình.

Buổi sáng tốt lành?

Tốt cái rắm ấy.

Cậu thầm chửi, rồi vội thu lại nụ cười trên mặt.

Đêm qua khi biểu diễn, Diệp Trạch Tây đã gặp qua Hạ Cẩn Quân, khi đó cậu thật sự rất muốn cảm khái.

Hạ Cẩn Quân quả không hổ danh là nam chính công trong tiểu thuyết, vai rộng eo thon, một thân vest đen vừa vặn cao cấp, đôi chân dài thẳng tắp.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, gương mặt điển trai của hắn càng thêm nổi bật. Sống mũi cao thẳng, môi hơi cong thành nụ cười, mày mắt đều mang theo khí chất tuấn lãng, dù gương mặt kia tràn đầy sức tấn công nhưng lúc này lại vô cớ khiến người ta có cảm giác thân thiện.

Nhất là đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ cần lỡ nhìn thôi cũng như muốn bị hút vào.

Khuôn mặt này đúng là kiểu dễ khiến người ta phải rung động.

Đáng tiếc, Diệp Trạch Tây tự nhận mình và Hạ Cẩn Quân cùng một thuộc tính, nên dù đối diện với gương mặt soái ca ấy rất gần, thì cậu cũng chẳng thấy tim mình lay động chút nào. Ngược lại, cậu còn có chút cảm giác khó chịu như lãnh địa riêng bị xâm phạm.

Không để lộ cảm xúc, cậu khẽ lùi nửa bước, rồi một lần nữa nở nụ cười nhàn nhạt: “Hạ đạo sư, chào buổi sáng. Không cười gì cả.”

Cách xưng hô này thật ra hơi mới lạ, Hạ Cẩn Quân nghe xong mày hơi nhướng, nụ cười vẫn không đổi: “Quả thật là lần đầu tiên nghe cậu gọi tôi như vậy.”

Diệp Trạch Tây vẫn giữ nụ cười xã giao: “Hạ đạo sư tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hạ Cẩn Quân gật đầu: “Đúng vậy.” Nói xong hắn dừng một chút, xác nhận bốn phía không có người, mới tiếp tục: “Gần đây tôi đang chuẩn bị một bộ phim mới, vừa lúc khởi quay sau khi các cậu kết thúc cuộc thi tuyển tú. Cậu có hứng thú tham gia một vai diễn không?”

Trong lòng Diệp Trạch Tây thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới Hạ Cẩn Quân tìm cậu vì chuyện này.

Nhưng vẻ mặt cậu không đổi, rất nhanh trả lời: “Xin lỗi, e rằng tôi không có thiên phú diễn xuất.”

Hạ Cẩn Quân đã đoán Diệp Trạch Tây sẽ từ chối, hắn tiếp tục nói: “Không sao, bên tôi sẽ có giáo viên chuyên nghiệp dạy cậu. Cậu kết thúc tuyển tú rồi còn có sắp xếp nào khác không? Tôi nghe nói cậu vẫn chưa ký hợp đồng công ty, đối với định hướng nghề nghiệp sau này cũng chưa có ý tưởng rõ ràng đúng không? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tiếp tục ở giới giải trí tạo dựng một chỗ đứng cho bản thân sao?”

Nụ cười của Diệp Trạch Tây cuối cùng cũng thêm một phần chân thật, đối diện ánh mắt mang theo mong đợi của Hạ Cẩn Quân, cậu chậm rãi lắc đầu: “Không nghĩ.”

Hạ Cẩn Quân nghẹn một chút, sau một lúc lâu mới lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy lần này cậu tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》 chẳng lẽ không có ước mơ gì sao?”

Diệp Trạch Tây hơi hé miệng.

Nhưng trước khi cậu kịp nói, Hạ Cẩn Quân đã cắt ngang: “Trừ việc theo đuổi Thang Cảnh.”

Diệp Trạch Tây đem lời đã đến yết hầu nuốt trở vào, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì chỉ còn về nhà kế thừa gia nghiệp thôi.”

Hạ Cẩn Quân nghi hoặc nhìn thẳng Diệp Trạch Tây.

Trong mắt cậu toàn là chân thành, nếu không phải bây giờ thẻ ngân hàng còn đang bị đóng băng, cậu hận không thể lập tức quay về làm một thiếu gia cá mặn chính hiệu!

Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Hạ Cẩn Quân chịu thua.

Thôi vậy, xem ra hôm nay nói chuyện chỉ có thể dừng ở đây.

Lần đầu xuất chinh đã thất bại quay về, vừa trở lại phòng nghỉ giám khảo, Đan Trạch Vũ đã ngồi ở đó, hỏi hắn tình huống.

Hạ Cẩn Quân xoa xoa huyệt thái dương có chút căng, đem câu trả lời của Diệp Trạch Tây nói lại.

Đan Trạch Vũ nghe xong cười không ngừng: “Kế thừa gia sản? Tôi thấy Diệp Trạch Tây chỉ đang đang tùy tiện tìm cớ qua loa với cậu thôi.”

Hạ Cẩn Quân bất đắc dĩ: “Đại khái vậy.”

Đan Trạch Vũ nhìn người huynh đệ tốt của mình, bắt đầu hiến kế: “Hay là cậu đổi người khác đi? Tôi thấy Thang Cảnh cũng không tệ lắm, rất hợp với thiết lập cậu từng nói.”

Hạ Cẩn Quân không vội phản bác, chỉ nói: “Cứ để xem thêm đã.”

《Thời Đại Thần Tượng》 đại bạo, khán giả cùng fans bắt đầu ùn ùn kéo đến thúc giục dưới weibo.

Khác hẳn những chương trình tuyển tú giải trí khác, 《Thời Đại Thần Tượng》 khắc nghiệt hơn nhiều. Tổng cộng chỉ có bốn vòng công diễn.

Vòng đầu tiên đào thải một nửa. Vòng thứ hai 50 chọn 25. Vòng thứ ba chọn ra top 10. Vòng cuối cùng, trận chung kết, sẽ quyết định 4 người chiến thắng để thành nhóm.

Ngày hôm qua là thứ sáu, cũng là lần đầu tiên 《 Thời Đại Thần Tượng 》 công diễn phát sóng trực tiếp. Đến tối thứ bảy, tổ chương trình sẽ phát hành phiên bản đã cắt nối biên tập từ công diễn của ngày trước, còn tối chủ nhật thì chiếu bản biên tập công diễn tiếp theo cùng với nội dung đào thải sau đó.

Cũng bởi vậy, sau khi công diễn kết thúc, tổ chương trình không lập tức đóng kênh bình chọn, mà kéo dài đến 9 giờ sáng thứ bảy mới chốt.

Trong khoảng thời gian này, khán giả và fans đều có thể bình chọn cho thí sinh mình yêu thích.

Lịch trình hôm nay chính là phần tổng kết lời bình của giám khảo và công bố danh sách đào thải.

Khi Diệp Trạch Tây bước ra, đại sảnh đã sớm chật kín người.

Cậu vừa xuất hiện ở cửa, rất nhiều ánh mắt nóng rực đã đồng loạt dồn về phía cậu, có đánh giá, có kinh ngạc, có cảm thán, cũng có ghen ghét.

Giữa lúc ấy còn vang lên vài tiếng bàn tán không nhỏ: “Cậu nói xem, có khi nào hạng nhất lần này thuộc về Diệp Trạch Tây không?”

“Chắc cũng chỉ cậu ta với Thang Cảnh thôi, lần này cả hai đều quá nổi bật mà.”

Diệp Trạch Tây sớm đã quen với những ánh nhìn và lời bàn tán thế này, nên cũng chẳng thấy mất tự nhiên chút nào, thậm chí còn quay đầu đáp lại từng ánh mắt.

Mấy thực tập sinh da mặt mỏng lập tức ngậm miệng, vội thu hồi ánh nhìn. Cậu cũng nhanh chóng tìm thấy người mình muốn thấy, Thang Cảnh.

Từ xa, Diệp Trạch Tây giơ tay vẫy vẫy.

Thang Cảnh thoáng hiện chút phức tạp trong mắt, gật nhẹ đầu đáp lại cậu.

“Yên tâm đi Thang Cảnh, hạng nhất lần này chắc chắn là của cậu. Tôi thật sự thấy Diệp Trạch Tây kém xa.” Bên cạnh có người lên tiếng.

Thang Cảnh không đáp, chỉ nói: “Giám khảo với khán giả đều có mắt sáng như tuyết.”

Người kia lập tức cười nhạo: “Đúng thế, Diệp Trạch Tây thì có gì đâu, hôm qua chẳng qua chỉ may mắn thôi.”

Giữa mày Thang Cảnh khẽ nhíu, bỗng từ chỗ ngồi đứng dậy: “Tôi qua bên kia ngồi.”

Nụ cười người nọ lập tức cứng lại ở khóe miệng.

Ngay sau đó, phía sau vang lên một tràng cười: “Ồ, thế này gọi là vỗ mông ngựa mà lại chụp ngay trúng bắp đùi ngựa hả?”

Mặt người nọ lập tức xanh mét.

Chỉ vài phút sau, Đan Trạch Vũ, Hạ Cẩn Quân cùng Khuất Tiêu xuất hiện trong phòng thu, cả trường quay lập tức yên tĩnh.

Ai nấy đều rõ hôm nay đến để làm gì, nên các đạo sư cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

Ngay sau buổi phát sóng trực tiếp hôm qua, tổ đạo diễn đã gửi toàn bộ đoạn biểu diễn của thí sinh cho giám khảo. Ba vị đạo sư ngồi ở bàn đến tận khuya, phân tích kỹ càng điểm mạnh điểm yếu của từng người.

Phân đoạn hôm nay tuy gọi là nhận xét, nhưng thực chất là chỉ rõ ưu khuyết điểm của thí sinh.

Đan Trạch Vũ vốn nổi tiếng với việc theo đuổi sự hoàn mỹ, dẫu với bản thân hay với người khác, yêu cầu của hắn đều cực kỳ nghiêm khắc, luôn muốn mang đến cho khán giả và fan một sân khấu tốt nhất.

Lần này cũng thế, hắn là người mở lời đầu tiên. Ngay từ câu đầu, Đan Trạch Vũ đã thẳng thắn chỉ đích danh vài thí sinh, chỉ ra những chỗ chưa đạt trong phần trình diễn hôm qua.

Dưới hàng ghế thí sinh có người nhỏ giọng thì thầm: “Không hổ là Đan đạo sư theo đuổi sự hoàn mỹ, nghiêm quá mức ấy chứ.”

Dưới ngòi bút phê bình của Đan Trạch Vũ, hầu hết các thí sinh đều bị chỉ lỗi ít nhiều.

Mãi cho đến khi hắn gọi thêm một cái tên: “Thang Cảnh.”

Mọi người lập tức xôn xao. “Không phải chứ? Cả Thang Cảnh cũng bị phê bình sao?”

“Phần trình diễn hôm qua của Thang Cảnh, theo tôi thấy thì hoàn hảo mà!”

“Đan đạo sư nghiêm khắc quá rồi!”

Nhưng lời của Đan Trạch Vũ không hề gắt gao. Giọng hắn chậm rãi, tiết tấu vững vàng, cho dù là phê bình, thì nghe vào tai người khác vẫn hết sức dễ chịu.

“Em vẫn tạm coi là ổn. Không bị chênh phô, sân khấu biểu hiện cũng không tệ. Nhưng có một vấn đề, ở câu hát thứ hai, khi vào nhịp thì em bị chậm một phách. Lúc đó là chuyện gì vậy?”

Thang Cảnh ngẩng đầu, nhìn về phía ba vị giám khảo.

Hạ Cẩn Quân ngồi thẳng tắp ở ghế giám khảo, ánh mắt tuy không hướng đến cậu, nhưng Thang Cảnh lại có cảm giác như bị đập một cú ngay mặt. Sắc đỏ lan nhanh, đến mức người ta cũng có thể thấy rõ bằng mắt thường, xấu hổ đến mức không biết giấu vào đâu.

“Là em sai.” Thang Cảnh hạ giọng đáp.

Đan Trạch Vũ cũng không chèn ép thêm, chỉ nói: “Sau này phải chú ý, lỗi thế này tuyệt đối không được lặp lại.”

“Vâng, cảm ơn Đan đạo sư.” Thang Cảnh gật đầu.

Đan Trạch Vũ khẽ gật, cúi xuống lật lại ghi chép trong tay, chợt nhíu mày, rồi kéo dài giọng: “Người tiếp theo, Diệp Trạch Tây.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play