“Diệp Trạch Tây?”

Khương Nhiên vẩy mấy giọt nước còn dính trên tay, trên mặt mang vẻ châm biếm: “Cậu ta thì tính là đối thủ mạnh gì? Chẳng qua chỉ có chút nhan sắc, con nhà giàu đời thứ hai, rác rưởi mà thôi.”

Người đàn ông bên cạnh lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đó, chẳng phải mấy cậu cũng thấy buổi tập hôm qua rồi sao? Giọng hát Diệp Trạch Tây ấy, tôi còn tưởng có con quạ đen nào bay tới, dọa muốn chết.”

Nghĩ đến cảnh tập luyện hôm qua, xung quanh lại nhịn không được cười rộ lên.

Tiếng cười vang không nhỏ. Trong buồng vệ sinh, Diệp Trạch Tây đang ngồi trong một ngăn, chỉ hơi nhướng mày, im lặng không nói.

Bên ngoài, mấy lời bàn tán vẫn tiếp tục.

Khương Nhiên cười lạnh: “Diệp Trạch Tây ngoài gương mặt kia ra, thì có gì đáng để nhắc? Các cậu cũng đừng lo lắng quá. Theo tôi thấy, trong nhóm bọn họ, người chúng ta nên chú ý chỉ có Thang Cảnh thôi.”

Người khác xen vào: “Nói mới nhớ, nghe đồn hình như Thang Cảnh với Diệp Trạch Tây có gì đó mờ ám?”

“Thật hả?”

Khương Nhiên tiếp lời: “Mấy người chưa nghe à? Tôi nghe nhân viên công tác tám chuyện, bảo Diệp Trạch Tây tham gia 《Thời Đại Thần Tượng》 lần này là vì theo đuổi Thang Cảnh đó!”

Bên ngoài lập tức vang lên mấy tiếng hít không nhỏ.

Người ta thường nói, nơi phụ nữ tụ tập sẽ lắm chuyện thị phi. Nhưng nhìn đi, đàn ông tụ tập cũng chẳng kém phần tám nhảm.

“Cậu ta là công tử nhà giàu mà cũng tham gia tuyển tú chỉ vì theo đuổi một thằng đàn ông à?”

“Hình như để được vào, cậu ta còn cướp mất suất thực tập sinh của Tinh Quang Giải Trí?”

“Bây giờ phú nhị đại có tiền là muốn làm gì cũng được sao?”

“Phú nhị đại thì sao chứ? Cậu ta có tư cách so với Thang Cảnh à? Tài sản nhà Thang Cảnh mới là—”

“Kẽo kẹt.”

Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Diệp Trạch Tây từ bên trong bước ra, cắt ngang câu nói dở.

Nghe thấy động tĩnh, tất cả đều quay đầu lại. Nhìn thấy Diệp Trạch Tây, sắc mặt mọi người đều ngẩn ra.

Khóe miệng cậu nhếch nhẹ một nụ cười, chẳng rõ là vui hay giận.

Lời châm chọc sau lưng bị chính chủ nghe hết, không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ.

Ngay lúc Khương Nhiên định giả vờ không biết gì, chuẩn bị kéo mấy người khác rời đi, thì Diệp Trạch Tây đã chậm rãi bước tới, từng bước hướng thẳng về phía hắn.

Dáng người Diệp Trạch Tây cao gầy thẳng tắp, đường nét sang quý, khí chất kiêu ngạo khiến vóc dáng cậu càng thêm nổi bật. Đứng cạnh Khương Nhiên, cậu cao hơn hắn nửa cái đầu.

Trong gương phản chiếu bóng dáng rực rỡ của chính mình, khóe môi Diệp Trạch Tây khẽ cong, vừa mở vòi nước rửa tay vừa chậm rãi cất giọng: “Tôi nghe mấy người nói, tôi không thể so với Thang Cảnh?”

Sắc mặt đám người nhất thời biến đổi, vài người da mặt mỏng thì tai lập tức đỏ bừng. Mấy câu bọn họ vừa bàn tán, tất cả đều bị Diệp Trạch Tây nghe hết!

Cậu thong thả rửa tay, lấy hai tờ giấy lau khô, biểu tình không hề thay đổi: “Xin lỗi, nhưng Thang Cảnh đúng là không thể so với tôi. Công ty tài chính nhà tôi, mỗi ngày dòng tiền vào ra đều tính bằng chục triệu. Còn tài chính nhà Thang Cảnh, nếu tôi nhớ không nhầm, nhiều lắm cũng chỉ một hai trăm vạn mà thôi.”

Không ai dám tiếp lời. Trong nhà vệ sinh yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở.

Diệp Trạch Tây cũng không cảm thấy lúng túng, bất ngờ xoay người nhìn chằm chằm Khương Nhiên: “À, đúng rồi. Vừa nãy cậu nói cái gì?”

Mặt Khương Nhiên xanh mét, trong lòng cực kỳ chán ghét cái điệu bộ vênh váo của cậu, nhưng hắn vẫn cắn răng: “Tôi nói, phú nhị đại thì đã sao...”

“Không phải câu đó, câu trước đó.” Diệp Trạch Tây ngắt lời.

Khương Nhiên khựng lại một thoáng, theo phản xạ buột miệng: “Tôi nói bây giờ phú nhị đại có tiền là muốn làm gì cũng được sao?”

Khóe miệng Diệp Trạch Tây cong hơn, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, quyến rũ lại kiêu ngạo. Cậu thản nhiên nói: “Chương trình 《Thời Đại Thần Tượng》 này, từ sân khấu, nơi ở ký túc xá cho thí sinh và nhân viên công tác, đến cả căn biệt thự cao cấp này đều là bất động sản của nhà tôi. Bao gồm luôn cả cái nhà vệ sinh các Bây giờ phú nhị đại có tiền là muốn làm gì cũng được sao đang đứng.”

Biểu tình Khương Nhiên lập tức cứng đờ, mắt trợn to kinh ngạc. Đám người còn lại cũng đều tròn mắt không tin nổi.

Diệp Trạch Tây tiện tay ném khăn giấy vào thùng rác, nở nụ cười phóng túng, ngạo mạn bật ra một câu: “Xin lỗi, có tiền thì đúng là muốn làm gì cũng được.”

Ném xong mấy câu kia, Diệp Trạch Tây xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, để lại một đám người mặt nhìn mặt, không nói nổi lời nào.

Chờ đến khi ra chỗ không có ai, nụ cười nhạt trên mặt cậu liền biến thành hưng phấn, ngay tại chỗ bật nhảy hai cái, lại còn lắc mông loạn xạ, suýt nữa thì đứng đó nhảy luôn điệu Tango.

Kích động muốn chết!

Màn giả ngầu vừa rồi kia, quả thực soái đến mức chính cậu cũng choáng váng!

Quá tuyệt!

Không hổ danh Diệp Trạch Tây cậu!

Kỹ thuật diễn quả thật tuyệt đỉnh!

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu có thể dùng thân phận con nhà giàu đời hai để diễn cảnh giả vờ hống hách ngoài đời thực. Diệp Trạch Tây phấn khích đến mức tay múa chân bay.

Không sai, đây thật sự là lần đầu tiên cậu dùng thân phận phú nhị đại để diễn cảnh hống hách. Trước kia, những màn giả vờ đều chỉ có trên phim, mà đã ở trên phim thì đôi khi đạo diễn không cho diễn tới bến, thành ra chẳng sảng khoái gì cả.

Còn lần này thì khác, cậu có thể diễn tới nơi tới chốn, mà nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Diệp Trạch Tây xuyên thư rồi!

Ngay đêm qua thôi, cậu phát hiện bản thân xuyên vào tiểu thuyết, trở thành một nhân vật trùng tên trùng họ, đại vai ác Diệp Trạch Tây.

Diệp Trạch Tây chết đúng vào đêm nhận giải thưởng nam chính xuất sắc nhất. Cậu vừa mới ôm cúp, chưa kịp nhìn kỹ đã ngất xỉu. Ý thức tuy mơ hồ, nhưng âm thanh xung quanh vẫn nghe rõ mồn một.

Khi người đại diện hốt hoảng đưa cậu đến bệnh viện, cậu còn nghe bác sĩ nói rõ ràng, do lao lực quá độ mà đột tử, đã tận lực cứu chữa.

Diệp Trạch Tây khi ấy thầm chửi một tiếng, ba ngày ba đêm không chợp mắt, không chết mới là lạ!

Đến khi mở mắt lần nữa, cậu đã thành Diệp Trạch Tây trong tiểu thuyết.

Nằm trên giường, cậu nhanh chóng sắp xếp lại ký ức, xác định thân phận hiện tại.

Nguyên chủ, Diệp Trạch Tây năm nay 20 tuổi, nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện. Cậu tranh giành thụ với công, tranh gia sản với em kế, ức hiếp đủ loại người mình không vừa mắt, hoàn toàn là một thiếu gia ăn chơi sa đọa.

Mà đã làm phản diện đối nghịch với nhân vật chính thì chẳng bao giờ có kết cục tốt. Nguyên chủ cũng vậy, cuối cùng công ty rơi vào tay em kế, cậu bị đuổi khỏi nhà, bạn bè quay lưng.

Nhưng Diệp Trạch Tây xuyên tới thì không hề quan tâm mấy chuyện này. Thứ cậu chú ý chỉ gói gọn trong hai chữ hào môn. 

Nguyên chủ là thiếu gia nhà giàu chính hiệu, quý công tử nổi danh trong giới, phú nhị đại, và quan trọng nhất là có tiền!

Rất nhiều tiền!

Hai mắt Diệp Trạch Tây lập tức sáng rực.

Cậu còn phấn đấu cái gì nữa chứ? Cướp thụ với công để làm gì, tranh gia sản làm gì? Chỉ cần ôm chắc cổ phần công ty, ngoan ngoãn nhận hoa hồng, làm một con cá mặn nằm chơi hưởng thụ không phải sướng hơn sao?

Ở thế giới cũ, mỗi ngày Diệp Trạch Tây đều liều mạng phấn đấu, leo từng bước một chẳng phải cũng chỉ vì tiền sao?

Mà bây giờ, thứ cần có cậu đều có. Vậy thì còn nỗ lực làm gì nữa?

Cả đêm cậu phấn khích đến mức mất ngủ, vừa sáng sớm đã định đi tìm đạo diễn để xin rút khỏi chương trình.

Chỉ tiếc sáng sớm tìm khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng đạo diễn, chắc là bận việc.

Diệp Trạch Tây cũng chẳng vội. Nghĩ bụng bản thân còn chưa quen với thế giới trong truyện này, thế là thong dong vào WC, ngồi trên bồn cầu lướt điện thoại. Không ngờ lại tình cờ nghe được đám người ngoài kia buôn dưa.

Phải nói, căn biệt thự chứa mấy trăm người này rộng đến mức gọi là lâu đài cũng chẳng sai. Tuy nguyên chủ cũng tham gia chương trình, nhưng thân phận không giống mấy thực tập sinh khác, cậu được ở phòng đơn xa hoa tách biệt hẳn.

Cho nên chuyện nghe lén sáng nay, đúng là ngoài ý muốn.

Nhưng có sao đâu?

Xưa khác nay rồi. Cậu đâu còn là Diệp Trạch Tây cũ, người không có chỗ dựa, phải cật lực phấn đấu mười năm mới ôm được giải nam chính xuất sắc nhất. Giờ cậu có tài nguyên, có bối cảnh, sợ ai chứ?

Đắc tội người khác? Không tồn tại.

Huống chi Diệp Trạch Tây giờ còn chẳng muốn ở lại giới giải trí nữa.

Cậu chỉ muốn tận hưởng cuộc sống vui vẻ của một kẻ có tiền.

Sau khi hả hê xong, Diệp Trạch Tây duỗi tay chỉnh lại quần áo trên người, khóe môi treo nụ cười rạng rỡ, tiếp tục đi tìm đạo diễn.

Cậu không biết, cảnh tượng vừa rồi đã bị Hạ Cẩn Quân đứng ở chỗ rẽ nhìn thấy toàn bộ.

Ánh mắt dõi theo bóng lưng Diệp Trạch Tây rời đi, đáy mắt Hạ Cẩn Quân thoáng hiện ý cười nhàn nhạt.

Giọng nói bên tai vẫn còn tiếp tục: “Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không đấy?”

Hạ Cẩn Quân khẽ đáp: “Vừa rồi bận chút việc, không nghe rõ, phiền cậu nói lại lần nữa.”

Đối phương thở dài bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể lặp lại: “Thôi được, tôi cũng quen rồi. Tôi đã bàn xong với đạo diễn Lệ, cậu sẽ tham gia hai kỳ với tư cách khách mời đặc biệt, chi tiết hợp đồng tôi đã gửi vào hòm thư của cậu.”

Hạ Cẩn Quân gật đầu, trò chuyện thêm đôi câu rồi cúp máy, sau đó bước về phía sân tập.

Nghĩ tới cảnh vừa rồi trong hành lang bắt gặp Diệp Trạch Tây xoay xoay loạn xạ như cái bánh quai chèo, mày hắn liền khẽ nhướng. Có khi cũng chẳng cần tìm thêm khách mời nào khác, Diệp Trạch Tây vừa vặn mình thành bánh quai chèo kia cũng không tệ lắm.

Chỉ là, nếu hắn ngỏ lời thì khả năng bị từ chối chắc phải đến một trăm phần trăm.

Khẽ lắc đầu, Hạ Cẩn Quân vẫn cảm thấy nên đi nhìn lại một lần.

Sáng sớm hôm đó, cuối cùng Diệp Trạch Tây cũng tìm được đạo diễn Lệ Xương Kiến ở phòng diễn tập, tổng đạo diễn chương trình 《Thời Đại Thần Tượng》, đồng thời cũng là bạn thân của ba nguyên chủ.

Nếu không nhờ Lệ Xương Kiến, thì dù nhà họ Diệp có to đến đâu cũng sẽ chẳng cho đoàn làm chương trình ở miễn phí trong biệt thự xa hoa này. Tất cả đều là nể mặt ông.

Vừa nãy Diệp Trạch Tây khoe khoang ngay cả WC cũng thuộc bất động sản nhà mình, đúng là không nói chơi. Sản nghiệp Diệp gia quả thực khổng lồ, nguyên chủ đúng là ngậm thìa vàng lớn lên. Chỉ có điều, theo yêu cầu cốt truyện, cậu trở thành một thiếu gia ăn chơi đàng điếm, cuối cùng tự chuốc lấy diệt vong.

Khương Nhiên và đám người kia nói nguyên chủ vì theo đuổi Thang Cảnh nên mới tham gia tuyển tú, chuyện này đúng thật. Thang Cảnh chính là nhân vật thụ trong truyện, còn nguyên chủ chạy theo cốt truyện nên bám riết lấy cậu ta.

Còn chuyện nguyên chủ vì tham gia chương trình mà chiếm mất suất thực tập sinh của người khác, thì cũng có khả năng là thật.

Lát nữa là buổi diễn tập cuối trước vòng thi, Lệ Xương Kiến bận rộn từ sáng sớm, nhưng vừa nghe Diệp Trạch Tây tìm gặp, ông liền lập tức bỏ dở việc trong tay, đi tới. “Trạch Tây, có chuyện gì thế? Là bài hôm qua còn chưa quen à? Chú tìm thêm thầy thanh nhạc kèm riêng cho cháu nhé?”

Diệp Trạch Tây cười nhẹ: “Không cần đâu, chú Lệ, hôm nay cháu tới là muốn—”

“Không cần gì mà không cần?” Lệ Xương Kiến cắt lời, lông mày cau chặt: “Cha cháu nhờ chú chăm sóc cháu. Ngày mai dù chỉ là buổi công diễn trước khi ra mắt, nhưng cũng coi như màn chào sân của cháu. Cháu nhất định phải để lại ấn tượng tốt, mới có thể hút fan chứ.”

Diệp Trạch Tây vẫn mỉm cười: “Chính là vì chuyện này, Chú Lệ. Cháu muốn rút khỏi chương trình.”

“Cái gì?” Lệ Xương Kiến sững lại, nhưng vẻ mặt không hề kinh ngạc, như thể đã đoán trước. “Cháu muốn rút lui?”

Diệp Trạch Tây gật đầu, kiên định: “Vâng, chú Lệ, cháu nghĩ kỹ rồi, xin đừng khuyên nữa.”

Lệ Xương Kiến: “Không theo đuổi Tiểu Thang nữa?”

Diệp Trạch Tây: “Ừ.”

Lệ Xương Kiến: “Không muốn debut?”

Diệp Trạch Tây: “Ừ ừ.”

Lệ Xương Kiến: “Muốn về nhà?”

Diệp Trạch Tây: “Ừ ừ ừ.”

Lệ Xương Kiến buông tay: “Thế thì không được.”

Diệp Trạch Tây: “…… Hả???”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play