Tiết Triều xê qua, bắt đầu nói xấu sau lưng con chim: “Ngài xem nó mập như cái gì kìa.”
Hoàng đế: “Trẫm thích.”
Tiết Triều lập tức: “Thần cũng mập.”
Hoàng đế: “…”
Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước ngự án phê tấu, còn Tiết Triều thì chẳng chút quy củ, khoanh chân nằm dài trên ngự tháp đọc binh thư. Cuốn binh thư này là vật tổ truyền của Tiết gia, đã cũ kỹ với đủ nét bút ghi chú qua nhiều đời.
Trong phòng yên tĩnh, tiểu Anh Vũ vất vả chui ra khỏi ổ nhỏ, lén lút bò lên bàn kiếm đồ ăn, lo bị hai người phát hiện, nào ngờ bọn họ chẳng ai thèm để tâm đến.
Nó ôm gói bánh kê nhỏ, vừa vui vừa buồn, còn bé xíu đã phải trải qua cảm xúc phức tạp thế này, đúng là hoàng gia chi vật, thành thục sớm.
Hoàng đế phê tấu liên tục mấy canh giờ không nghỉ, Tiết Triều cũng luôn ở bên cạnh, cho đến khi đêm đen đặc quánh.
Giữ tư thế ấy vài canh giờ, cổ không mỏi, mắt không mệt, Tiết Triều thầm thở dài, lại nhích tới gần, chống cằm nhìn hắn một hồi.
Hoàng đế đột nhiên mở miệng: “”Yêu dân như con” không thể tùy tiện dùng.” Ý bảo đừng có lấy mà nói người kia nữa.
“Biết rồi.” Tiết Triều như sâu đo kéo ghế lại gần thêm chút nữa.
Hoàng đế nghi ngờ y lại muốn thừa cơ nhìn trộm tấu chương, bình tĩnh đưa tay che lại.
Tiết Triều bật cười khẽ, khẽ chạm nhẹ hắn một cái.
“Hửm?”
Tiết Triều chậm rãi: “Xem thử có phải thân thể làm bằng sắt không.”
Hoàng đế: “…”
Tiết Triều ghé sát, ngắm nhìn gương mặt hắn, mắt không hề chớp: “Hoàng thượng biết không? Thần yếu sức lắm.”
Hoàng đế lười phản ứng: “Trẫm làm sao biết được?”
Tiết Triều ngượng ngùng: “Sau này sẽ biết.”
Hoàng đế: “…”
Ngón tay của Tiết Triều gõ loạn lên mặt bàn, mặt dày đề nghị: “Thần ở Ngự Thư Phòng nhiều canh giờ, lưng đau mỏi cổ, Hoàng thượng có thể cho người trải ngự tháp mềm hơn không, thêm cái đệm riêng cho thần nữa?”
Hoàng đế lạnh nhạt: “Đi ngủ đi.” Ngủ rồi trong mơ muốn gì cũng có.
Tiết Triều nhịn cười nhìn hắn, chậm rãi bóc một quả quýt, vừa ăn vừa nhận xét: “Ngọt ghê, ngọt hơn mối tình đầu.”
Hoàng đế: “…”
Hắn nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có mối tình đầu à?”
Tiết Triều không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau đưa múi quýt tới miệng hắn, bảo: “Nếm thử xem?”
Hắn nghiêng đầu từ chối.
Tiết Triều im lặng hồi lâu.
… Hoàng đế bất đắc dĩ há miệng, lạnh lạnh chua chua, có vật rơi vào miệng.
Tiết Triều chống má nhìn hắn: “Ngọt không?”
Hoàng đế: “Cũng được.”
Sau đó y lại bóc thêm hai múi nữa đút cho hắn.
Hoàng đế bỗng dịu giọng: “Ngươi cũng ăn đi.”
Tiết Triều đè nén xúc động, sung sướng bỏ một múi vào miệng… rồi nhăn mặt vì chua.
Hoàng đế bật cười.
Tiết Triều ngẩng đầu, ý cười chưa kịp giấu của đối phương lọt trọn vào mắt y, khiến y ngẩn người trong chốc lát.
Hoàng đế cúi đầu, tâm trạng cực tốt lật tấu chương.
Tiết Triều ngắm hắn thật lâu, khóe môi bất giác cong cong, bất thình lình nói: “Vừa rồi nói sai rồi, không ngọt bằng ngài.”
Hoàng đế: “…”
Hắn lập tức thu lại vẻ mặt, giả vờ như không hiểu y đang nói gì.
…
Tiểu Anh Vũ ăn no, tinh thần phấn chấn chạy vòng quanh ngự án một lượt, xem như đã hoàn thành xong phần rèn luyện thân thể trong ngày. Chạy xong, nó nghiêng nghiêng đầu, ríu rít gọi: “Chi chi.” Xem này, ta chạy rồi đó!
Đáng tiếc chẳng ai đoái hoài đến.
Tiểu Anh Vũ cảm thấy mình bị ngó lơ, tức giận chống đôi cánh nhỏ vào hông, vặn vẹo thân mình quay về ổ nhỏ ngủ. Nó hạ quyết tâm, không thèm để ý đến bọn họ nữa, vĩnh viễn không!
Tiết Triều ngáp một cái.
"Buồn ngủ thì về phủ nghỉ trước đi." Hoàng đế cầm bút viết, đầu chẳng buồn ngẩng lên.
Tiết Triều cố chống đỡ: "Thần không buồn ngủ." Nhưng lát sau lại không cam lòng mà lẩm bẩm: "Sao lại có nhiều tấu chương đến thế?"
Hoàng đế: "…"
Một lúc sau, y lại hỏi: "Hoàng thượng có chịu đọc kỹ tấu chương của thần thêm vài lần không?"
… Hoàng đế rút một quyển tấu chương, ném xuống bàn trước mặt y.
Tự mình xem xem, có đáng để trẫm phải đọc đến hai lần hay không.
Tiết Triều xúc động vô cùng:
"Không ngờ Hoàng thượng còn nhớ rõ tấu chương của thần ở đâu."
Hoàng đế vừa phê xong quyển cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Tiết Triều, ngươi thật phiền."
"Hoàng thượng có mệt không?" Tiết Triều hăng hái nhào tới, vừa nói vừa đặt tay lên vai hắn.
Hoàng đế vốn định gạt ra, nhưng Tiết Triều xoa quá ư thoải mái, đành tạm nể mặt y, thả lỏng người dựa vào.
Động tác của Tiết Triều càng lúc càng nhẹ, cuối cùng thì ôn nhu đỡ lấy đầu hắn, cúi xuống nhìn.
Ngủ rồi.
Vừa buông lỏng, đã ngủ mất.
Phải mệt đến thế nào mới thành ra như vậy?
Người đang say giấc kia đã thu hết vẻ cao cao tại thượng ngày thường, gương mặt trở nên nhu hòa hơn nhiều. Hàng mi dài buông xuống, đáy mắt còn vương tia thâm quầng, đủ thấy thời gian này hắn luôn thức khuya.
Tiết Triều nhẹ nhàng bế người lên.
Hoàng đế chau mày, nhưng nhận ra hơi thở quen thuộc, lại rúc vào lòng y ngủ tiếp, chẳng chút đề phòng.
Đêm tối tĩnh lặng, se lạnh không gió, thi thoảng mới có vài thị vệ đi tuần. Tiết Triều ôm hắn về tẩm cung.
Đại thái giám quản sự tẩm cung trông thấy cảnh này, sợ đến mức nói chuyện lắp bắp: "Thế… thế này là… Hoàng thượng ngài…" Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tiết Triều liền lập tức im bặt, dẫn người lui xuống.
Tiết Triều nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường, kéo chăn đắp kín, rồi ngồi xổm nơi mép giường, lặng lẽ nhìn hắn một hồi lâu.
…
Hoàng đế đã lâu không ngủ ngon đến vậy. Trưa hôm sau, dùng xong bữa mà chẳng hề cảm thấy buồn ngủ, lại nhớ tới việc hôm qua Tiết Triều ở Ngự Thư Phòng gây náo động.
Hắn xoa nhẹ huyệt thái dương, giọng bình thản: "Sau đó thì sao?"
"Thì về thôi."
"…"
Trông cứ như mong được lưu lại làm chút chuyện gì khác lắm vậy.
…
6.
Trong Tướng quân phủ có một mưu sĩ tên là Tiết Mưu, từ nhỏ lớn lên trong Tiết gia, trung thành tuyệt đối, là cánh tay trái tay phải, cũng là bằng hữu và thầy tốt của Tiết Triều.
Tiết Mưu bao năm nay vẫn hay nghe người ngoài nói xấu Tiết Triều, hắn chỉ cho là người ta ghen tị. Tướng quân nhà hắn căn chính miêu hồng, sao có thể ôm tâm tư bất chính. Nhưng lời đồn ngày càng nhiều, lại thêm việc Tiết Triều thường xuyên lui tới hoàng cung, đến bậc trí giả như hắn cũng dần thấy khó hiểu.
Nhưng dù sao đi nữa, mạng này là do Tiết gia cứu lấy, hắn không dám quên. Tiết Mưu một lòng bày tỏ trung thành với Tiết Triều, sau cùng còn nói: "Tướng quân muốn làm gì, thuộc hạ đều nguyện ra sức tương trợ."
Tiết Triều nhìn hắn: "Thật không?"
Trong lòng Tiết Mưu chấn động, quả nhiên không đơn giản, đến cả quan tài của lão thái gia cũng sắp không đè nổi rồi!
Hắn thở dài: "Chuyện này không dễ, tướng quân hãy nghĩ kỹ, nếu quả thực vẫn muốn…"
Tiết Triều đáp: "Muốn, đã nghĩ suốt bao năm nay rồi."
Tiết Mưu lại thở dài, đóng cửa sổ, chuẩn bị cùng y mưu phản.
Rồi nghe Tiết Triều nói: "Ta muốn làm Hoàng hậu."
Tiết Mưu: "!!!"
Hắn sợ đến mức ngất xỉu.