Lần đầu Tiết Triều leo lên long sàng, y vẫn chưa thành thạo, có chút căng thẳng. Khi Hoàng đế mở mắt, lười biếng nói ra câu: “Tiết khanh, nửa đêm nửa hôm có việc gì quan trọng sao?” Đầu óc y lập tức trống rỗng, cứng đờ ngay tại chỗ.

Hoàng đế vốn một lòng thương dân như con, kiên nhẫn chờ y đáp.

Một lúc lâu, Tiết Triều mặt không đổi sắc nói: “Bảo vệ Hoàng thượng chu toàn.”

Hoàng đế: “…”

Hắn tỏ ý rất cảm động, sau đó bảo y cút ra ngoài, hắn còn muốn ngủ.

Không khí lặng im thật lâu, Hoàng đế giơ tay, trong bóng tối chạm được cái đầu chó cụp xuống đầy thất vọng của Tiết Triều.

Tiết Triều hất tay hắn ra, buồn bã dịch ra xa.

Hoàng đế: “…”

Hắn nói: “Tiết Triều, lại đây.”

Không có động tĩnh.

Hắn nhàn nhạt nói: “Gan to rồi, dám không để ý tới trẫm?”

Tiết Triều miễn cưỡng lại gần, không nói một lời chui thẳng vào chăn của Hoàng đế.

Rất tự giác.

Hoàng đế: “…” Chỉ bảo lại đây, chứ không hề cho phép lên giường.

Tiết Triều nằm trên long sàng, mãn nguyện, căng thẳng đến mức không biết để tay vào đâu, đành cẩn thận đặt lên mông Hoàng thượng.

… Hoàng đế lại muốn đá y xuống giường.

Tiết Triều nhanh chóng rụt tay, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn đặt lên ga trải giường.

“Tiết…”

“Có.” Căng thẳng đến mức như thể giây tiếp theo sẽ hầu hạ thị tẩm.

“…” Hoàng đế trong bóng tối nhìn mặt y, u uất nói: “Tiết khanh nửa đêm thật là tao nhã.”

“Cũng tạm.” Tiết Triều thản nhiên đưa lý do: “Giường ở Tiết phủ cứng rồi.”

Hoàng đế: “…”

Tiết Triều nằm trên long sàng, cảm thấy vũ trụ bao la, bản thân thật nhỏ bé, muốn ngủ với người mình thích cũng phải lén lút.

Hoàng đế: “Chạm vai trẫm nữa thì lăn xuống dưới.”

Tiết Triều dịch ra xa một chút, vành tai đỏ ửng.

Hoàng đế tiếp tục ngủ, sắp thiếp đi thì nghe Tiết Triều nói: “Tây Hưng dạo này đang rục rịch…”

Hoàng đế không mở mắt: “Trẫm biết.”

Tiết Triều nói: “Hoàng thượng có nghĩ muốn li hà dĩ đông*?”

*Li hà dĩ đông: Lấy một phần lãnh thổ bên phía đông sông Li.

Hoàng đế mở mắt, nhìn y.

Thần sắc của Tiết Triều như học sinh nhỏ ở trước mặt phu tử biểu thị quyết tâm.

Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi.”



Chuyện đánh trận, vốn Hoàng đế giao cho Lăng tướng quân. Lăng tướng quân nay mất cơ hội luyện binh, rất tức giận, sau lưng mắng Tiết Triều là đồ chó, tham vọng lộ liễu quá đáng.

Ninh vương điện hạ nghe hắn than vãn, liền an ủi: “Rồi rồi, bớt giận đi.”

Ninh vương điện hạ, một thiếu niên bệnh nhược mỹ mạo, dung mạo như thần tiên, thói quen ăn uống cũng như thần tiên (Ninh vương điện hạ vừa đặt con dao trong tay xuống).

“Ở hoàng thành chẳng phải tốt sao? Chúng ta gọi là dưỡng tinh dưỡng lực.” Tiêu Linh Miên vừa gặm cà rốt vừa nói: "Hơn nữa ngươi cũng biết, hoàng huynh xưa nay không ưa Tiết Triều. Ngươi từng thấy hai người họ ở cùng nhau chưa? Không khí kỳ quái cực kỳ. Ngươi muốn bị lưu lại nói chuyện riêng à?”

Lăng tướng quân nghĩ nghĩ, rùng mình một cái, lắc đầu.

Tiêu Linh Miên nghiêm túc: “Ngươi muốn nửa đêm bị gọi tới nói chuyện sao?”

Lăng tướng quân điên cuồng lắc đầu.

“Ngươi biết không?” Tiêu Linh Miên hạ giọng: "Vài hôm trước, Tiết Triều lại bị hoàng huynh ta nhắm tới, dù y giấu giếm rất giỏi, nhưng không qua được mắt bổn vương.”

“Oh?” Lăng tướng quân lập tức nổi máu hóng chuyện.

Tiêu Linh Miên đã nhìn thấu tất cả, nói đầy trí tuệ: “Khi đó y vừa từ Ngự Thư Phòng đi ra, ta thấy vành tai y đỏ ửng, không biết chịu loại nhục nhã gì.”

Lăng tướng quân bỗng thấy hơi đồng cảm.

Tiêu Linh Miên thở dài, thật ra cậu vẫn rất thích Tiết Triều: “Y thảm vậy rồi, ngươi còn ghét y không?”

Lăng tướng quân lập tức lắc đầu, không ghét nữa, thậm chí còn muốn làm bằng hữu với y.

Tiêu Linh Miên: “Được rồi, mau ăn cơm cho bổn vương xem, bổn vương muốn ăn đùi gà.”

Lăng tướng quân bắt đầu gặm đùi gà, một lúc sau, nhìn Ninh vương điện hạ đang say sưa gặm cà rốt: “Cà rốt ngon không?”

Ninh vương điện hạ khóc lóc nói: “Cút.”



Đại Dục đối ngoại lấy quốc sách “không tranh không giành, quang minh chính đại, uy vũ hiên ngang” nhưng diện tích lãnh thổ lại rất lớn, thực lực cực mạnh.

Tây Hưng nghe danh quốc sách này đã nhiều năm, ghen đến nghiến răng nhưng không đánh lại. Ẩn nhẫn nhiều năm, gần đây thấy thời cơ đã tới.

Đại Dục tất nhiên như ý nguyện của bọn họ, đánh cho khóc, khóc xong bồi thường, còn phải dâng đất.

Đại Dục xưa nay nhân hậu, lần này cũng như phụ thân bao dung tha thứ, đối ngoại bày ra bộ dạng vô tội, khoan dung độ lượng của quốc gia bị hại. Nhưng sứ giả Tây Hưng miệng tiện, lỡ lời khen công chúa họ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn chưa dứt lời đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ đột ngột.

Kết quả là lại “tự nguyện” cắt thêm một mảnh đất giao cho Đại Dục “tạm quản lý”.

Hoàng đế không ngờ nhanh như vậy, vốn không muốn gặp Tiết Triều, nghĩ cách giữ y lại đó thêm mấy hôm cho quen phong thổ.

“Đúng vậy.” Tiêu Linh Miên mơ màng nói: "Biết đâu lại gặp được người mình thích, duyên phận mà, ai biết được.”

“Rắc” Cây bút trong tay Hoàng đế gãy đôi.

Tiêu Linh Miên giật mình, suýt rơi cả củ cà rốt xuống đất.

Hoàng đế thuận tay đón lấy, nhướng mày: “Yêu tinh thỏ?”

Tiêu Linh Miên ở trong lòng phản bác: [Ta là yêu tinh thỏ, vậy huynh là gì? Đại yêu tinh thỏ chắc?]

Hoàng đế nhàn nhạt: “Tịch thu.”

Tiêu Linh Miên: “???”

Đang yên lành sao lại tịch thu đồ của ta? Tiểu vương gia thật lòng cảm thấy hoàng huynh của mình tính tình thất thường, vô lý hết mức.

Hoàng đế: “Mỗi ngày ăn toàn thứ gì? Chẳng trách mấy hôm nay mặt vàng vọt.”

Tiểu vương gia: “…”

Hoàng đế: “Nghe nói đệ mỗi ngày đều tới phủ người khác tác oai tác quái, bắt người ta ăn cơm cho đệ xem?”

Tiểu vương gia chột dạ: “Cũng không hẳn…”

Hoàng đế: “Cấm túc một tuần.”

Tiểu vương gia: “…”

Tiêu Linh Miên rưng rưng run rẩy, thật đáng sợ, quả nhiên gần vua như gần cọp.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play