Trong Ngự Thư Phòng, tiểu Anh Vũ nhảy lên ngự án, líu lo mấy câu đơn giản chẳng biết học được từ đâu, cố gắng thu hút sự chú ý của Hoàng đế:
“Ai!”
Hoàng đế không phản ứng.
Tiểu Anh Vũ vỗ cánh phành phạch: “Ai!!”
Hoàng đế cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ bé ấy, hỏi: “Ngươi đang nhớ Tiết Triều đấy à?”
Tiểu Anh Vũ cụp đầu, lo lắng đứng bên tay hắn, chẳng hiểu sao người mặc áo vàng này còn chưa cho nó ăn?
Một lúc sau, nó vẫn không từ bỏ, ngẩng đầu tiếp tục đòi ăn:
“Ngày thứ bảy Tiết Triều rời đi – chi!”
Một đường cong xé gió trong không trung, tiểu Anh Vũ được huấn luyện bài bản lập tức lao tới, chính xác đớp lấy miếng thịt khô đang bay.
…
Nửa đêm, Hoàng đế giật mình tỉnh giấc, cảm nhận được khí tức quen thuộc, vẫn không mở mắt.
Trên mặt chợt lạnh, luồng khí ấy tiến lại gần hơn, khẽ nói:
“Lạnh tay, để thần hâm nóng một chút.”
Hoàng đế: “…”
“Thần về rồi.” Giọng y vang bên tai hắn.
Mỗi lần trở về, việc đầu tiên là lén lẻn vào tẩm cung, lấy tay lạnh ngắt chạm vào mặt hắn, cứ như một nghi thức. Hoàng đế giả vờ ngủ, trong lòng đã lột da Tiết Triều một trăm lần.
Y ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng vuốt lại tóc mai rối loạn trước trán hắn, lặng lẽ nhìn hắn.
Sáng hôm sau có tin báo: đại quân chạng vạng đến kinh thành.
Hoàng đế thầm nghĩ, y thì đêm qua đã tới rồi.
…
Tan triều, Hoàng đế như thường lệ nói: “Tiết khanh lưu lại.”
Vừa về đã bị gọi lại nói chuyện riêng, văn võ bá quan ở trong lòng đều thầm thương y.
Tiêu Linh Miên và Lăng Trác liếc nhau đầy ăn ý, ngươi xem, chẳng phải vậy sao?
Đúng là như thế.
Mỗi lần có chuyện, Tiết Triều luôn hăng hái xung phong, gãy tay gãy chân cũng không ngại, dường như có mưu đồ gì đó, nhưng có ai mưu đồ lại lộ liễu đến thế?
Hoàng đế rất bối rối, cuối cùng kết luận: đứa nhỏ này bị ngốc.
Từ đó ánh mắt hắn nhìn y cũng thêm vài phần thương yêu.
Vì vậy tan triều đều lưu y lại, mời uống canh bổ não.
Ai bị điểm tên ở lại cũng sẽ hồi hộp, chỉ có Tiết Triều là cảm thấy được đãi ngộ đặc biệt.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn y càng thêm trìu mến, đôi khi phê tấu xong nghỉ ngơi, còn thuận tiện bóc hạt óc chó cho Tiết Triều bồi bổ.
Hoàng đế tự hỏi trong lòng, bản thân thật sự là rất yêu thương y.
…
Hơn nửa tháng không gặp, Hoàng đế cảm thấy Tiết Triều gầy đi.
“Hoàng thượng sao lại gầy thế này?” Tiết Triều lên tiếng trước.
Hoàng đế lập tức rơi vào thế bị động.
“Thần biết." Tiết Triều nhìn hắn thật sâu; "Quốc sự bận rộn, lại thêm tương tư quá độ…”
Hoàng đế: “…” Nhớ ai đến mức quá độ?
Tiết Triều nhẹ giọng: “May mà thần đã trở về.”
“…" Hoàng đế lười đáp, bình thản nói: “Tiết khanh thật khôi hài, uống đi.”
Tiết Triều cảm động hỏi: “Canh bổ thân thể sao?”
Hoàng đế mặt không cảm xúc:
“Bổ não.”
Tiết Triều “ồ” một tiếng, ngồi đối diện hắn, hỏi: “Có đắt không? Đắt quá thì thần không uống.”
Hoàng đế chỉ thẳng ra cửa, ý bảo ngươi có thể đi ngay bây giờ.
Tiết Triều biết dừng đúng lúc, nể mặt hắn, thong dong nói:
“Lần sau nhớ dùng chén vàng tinh xảo.”
… Hoàng đế bắt đầu muốn đánh người.
Tiết Triều rất có nguyên tắc: “Nếu không thì thần từ chối hầu hạ trong tẩm cung.”
Hoàng đế lười đáp, ngửa đầu nhìn xà nhà, qua một lúc, nhìn y với ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt rơi xuống tay phải đang buông thõng của y, nhíu mày: “Tay sao thế?”
Tiết Triều: “Hửm?”
Hoàng đế đưa tay định chạm vào tay y.
Tiết Triều né sang, đặt bát xuống, đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thần cáo lui.”
Hoàng đế lạnh mặt: “Tiết Triều.”
Tiết Triều: “Thần có mặt.”
“Tay bị gì?” Hoàng đế hỏi.
Tiết Triều lắc lắc hai cánh tay, giả ngốc: “Bị gì cơ, không sao cả, gần đây thần quen dùng tay trái cầm bát thôi.”
Hoàng đế nhìn y: “Muốn trẫm đích thân xem à?”
Tiết Triều: “…”
Giằng co hồi lâu, cuối cùng y như nhận thua, thật thà nói: “Chỉ bị rách chút da.”
Nếu thật sự chỉ rách da, y nhất định sẽ làm ầm lên rằng mình trọng thương, nhân cơ hội lao vào lòng hắn. Nay lại qua loa như thế, còn định trốn, chắc chắn không bình thường.
Hoàng đế lạnh mặt: “Cởi áo ra.”
Tiết Triều ngẩn ra: “Giờ luôn sao?”
Hoàng đế: “Ừm.”
Tiết Triều ôm lấy mình một cách thẹn thùng: “Bây giờ e là không tiện lắm, ban ngày ban mặt…”
Hoàng đế lười đôi co, trực tiếp đưa tay.
Tiết Triều lách người tránh đi, cách hắn mấy thước, thỏa hiệp: “Khoan, để thần tự làm.”
Y bắt đầu chậm rãi cởi áo, vừa làm vừa than vãn: “Sao hoàng thượng ngay cả tiểu tiết này cũng để ý thế, trong mắt ngài ngoài thần ra chẳng còn ai sao?”
Hoàng đế mím môi, sắc mặt khó coi.
“Thế này được chưa?” Y chìa cổ tay trắng nõn ra, khoe: “Trắng không?”
Hoàng đế mặt lạnh: “Cởi tiếp.”
Tiết Triều không chịu: “Không được, thần hơi ngượng.”
Hoàng đế trực tiếp kéo áo y, y vội nói: “Được rồi được rồi, thần tự làm… Nhưng chỉ cho xem một chút thôi, thần còn chưa thành thân mà.”
Nói rồi keo kiệt vén lớp áo lót trước ngực cho hắn nhìn.
Sắc mặt Hoàng đế càng khó coi, chẳng hiểu sao lúc này y vẫn còn đùa cợt được.
Tiết Triều lèm bèm: “Còn muốn xem à? Xem rồi thì phải chịu trách nhi…”
Chưa kịp dứt lời, Hoàng đế đã lột hẳn áo khoác ngoài, lộ ra cánh tay phải đang quấn băng dày đặc, chỗ băng đã rỉ máu.
Tiết Triều thở dài: “Hoàng thượng thật hoang dã.”
Hoàng đế lạnh mặt: “Tiết Triều!”