Tiết Triều tức giận đứng trước cửa tẩm cung, cứng như tượng.
Một lúc, Hoàng đế chỉnh lại y quan, từ cửa sổ liếc ra xem y làm gì.
Tiết Triều đứng vài giây, rồi quay người, tập tễnh định đi.
Hoàng đế: “…” Vừa rồi lao tới hình như không tập tễnh mà?
Tối qua đã bị người nhìn thấy, lần này chẳng biết bao nhiêu kẻ sẽ thấy. Nhưng y dường như sợ người biết chưa đủ nhiều, lại thở dài như sắp than vãn chuyện Hoàng đế si mê dung mạo Tiết tướng quân, cầu tình không thành gì đó.
Hoàng đế lập tức nhức đầu, hé cửa kéo y vào.
Giữa mày Tiết Triều mang ý cười: “Thần biết ngay…”
Hoàng đế ép y vào cửa, cười lạnh: “Không biết đi đứng tử tế sao?”
Tiết Triều quang minh chính đại: “Bị thương, tối qua trật chân.”
Hoàng đế: “…”
Hắn nhướng mày: “Ngươi dễ bị thương thế sao?”
Tiết Triều gật, nghiêm túc giải thích: “Sau này sẽ càng dễ bị thương hơn.” Vai trò thay đổi, thể chất cũng đổi theo.
Hoàng đế hít sâu.
Tiết Triều ho nhẹ, nhỏ giọng: “Ai, gần thế này, có thích hợp không?”
Hoàng đế: “…”
Hắn nhạt giọng: “Ngươi gọi ai là “ai”?”
Tiết Triều muốn gọi khác, nhưng không nói ra.
Hoàng đế: “… Tự dưng tai đỏ làm gì?”
Tiết Triều lắc đầu.
Hắn kiên nhẫn: “Đi cho tử tế, lặng lẽ rời khỏi.”
Tiết Triều nghe vậy, hơi không tự nhiên, bởi cảm giác giống như đôi tình nhân vụng trộm: “Vì sao phải lặng lẽ rời đi?” Lại lí nhí: “Như đang vụng trộm vậy.”
Hoàng đế: “…” Ừm thì cũng đúng.
Tiết Triều tội nghiệp: “Chân thật sự trật rồi.”
Hoàng đế: “Vậy còn thị tẩm được không?”
Tiết Triều nghẹn lời, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn biết mình vừa chọc vào tổ ong, bình tĩnh nói: “… Được được được, nói giỡn thôi.”
Tiết Triều không chịu được trò đùa này, lập tức nhào tới.
Hoàng đế mặt không đổi tránh đi.
Tiết Triều bổ nhào lên giường, đáng thương ôm chặt lấy mép giường, không chịu đi. Hoàng đế chán ghét, dùng ngón tay từng chút đẩy y ra ngoài.
…
Hoàng đế xưa nay luôn là người khéo kiềm chế cảm xúc, trầm ổn điềm đạm, dù có lúc phiền muộn thì cũng mau chóng điều chỉnh được.
Trái lại, Tiết Triều thì đổi sắc mặt như đổi trời, tâm trạng đều viết hết cả lên mặt.
Toàn thiên hạ đều biết hôm nay tâm trạng của y chẳng tốt lành gì.
Bị đuổi ra khỏi Ngự Thư Phòng tới hai lần, Tiết Triều tự giận một hồi, nguôi ngoai xong lại không nản chí, mặt dày mò đến Ngự Thư Phòng thêm lần nữa, còn bịa ra cái cớ nghe rất hay là “bàn chuyện chính sự với Hoàng thượng”.
Lúc này, tiểu Anh Vũ liền cất tiếng lanh lảnh: “Người trong lòng Tiết Triều ngốc! Người trong lòng Tiết Triều ngốc!” Rồi dí đầu lại gần chờ được xoa.
Tiết Triều: “…”
Hoàng đế mặt không đổi sắc.
Tiết Triều nhíu mày: “Ai dạy ngươi nói vậy?”
Đôi mắt như hạt đậu đen của tiểu Anh Vũ ngơ ngác không hiểu.
Tiết Triều nghiêm mặt dạy bảo: “Người trong lòng của ta là người anh minh thần võ, yêu dân như con, dáng dấp lại khôi ngô, hoàn hảo đến mức vô lý, không thể tìm ra chút tì vết nào, biết chưa?”
Hoàng đế bình thản phê duyệt tấu chương bên cạnh.
“Chi chi.” Tiểu Anh Vũ nôn nóng mổ tay y, muốn ăn đồ ăn.
Tiết Triều đút cho nó miếng thịt khô.
Nó ôm lấy miếng thịt, lạch bạch chạy về ổ giấu đi, rồi lại lon ton chạy về, ngẩng đầu trông đợi thêm.
Tiết Triều: “Không phải ta đã đưa hết cho ngươi rồi sao?”
Rõ ràng không cầm thêm gì, mà tiểu Anh Vũ vẫn mắt tròn xoe mờ mịt.
Tiết Triều lạnh nhạt: “Không cho. Vì vừa rồi ngươi nói người trong lòng ta là kẻ ngốc.”
Tiểu Anh Vũ ngoan ngoãn: “Chi chi.” Xin tha cho hài tử, hài tử đói lắm rồi.
Tiết Triều vẫn mặc kệ.
Tiểu Anh Vũ nài nỉ: “Chi chi.” Con vật nhỏ mà không no thì đáng thương lắm.
Y vẫn chẳng động lòng.
Tiểu Anh Vũ tức đến phồng cả chim, vỗ cánh bay lên ngự án tố cáo: “Chi chi chi chi chi chi!!!”
Kêu đến rung trời chuyển đất.
Còn chưa kêu hết một tràng, đã bị Tiết Triều túm lấy xách đi.
…
Tiểu Anh Vũ tức giận chống nạnh hai cánh, đứng trên đỉnh cao đạo đức nhìn chằm chằm y.
Một người một chim mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co mãi.
“Con chim này.” Tiết Triều cố tình nâng cao giọng, nghiêm nghị nói: "Muốn nói gì thì cứ nói ta, đừng có nói đến người trong lòng ta, nghe còn khó chịu hơn nói ta.”
Hoàng đế: “…” Phiền chết đi được, thoáng muốn lấy sách ném vào mặt y.
Tiểu Anh Vũ giận dỗi vẫn chống nạnh, dù đói cũng không thể để hài tử bị đói!
Tiết Triều: “Biết rồi chứ?”
Tiểu Anh Vũ vẫn giận dữ chống nạnh, dù đói cũng không để hài tử bị đói!
Y đưa cho nó mấy miếng thịt khô.
“Chi!” Đôi mắt của tiểu Anh Vũ sáng bừng, giật lấy rồi ôm chặt, tha về ổ.
Nó quá béo, lại ôm cả khúc thịt to, chui vào ổ nhỏ suýt không lọt. Nhưng nó không hoảng, cố gắng lách, rốt cuộc ép đến biến dạng, mới miễn cưỡng chen vào được.
Không biết có đau không.
Phải đổi cho nó cái ổ nhỏ mới rồi. Hoàng đế nhìn tiểu Anh Vũ tròn vo, lại liếc sang Tiết Triều, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, muốn nuôi y mập mạp lên giống vậy.
Nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác cong nhẹ.
Tiết Triều quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Hoàng đế lập tức dời mắt, vùi đầu vào đống tấu chương.