Khi Tiết Triều tuần tự tiến hành, y liên tiếp mấy đêm liền mò tới, ẩn mình trên xà nhà tẩm cung, si tình ngắm dung nhan lúc ngủ của Hoàng đế.
Hoàng đế: “…”
Hoàng đế mặt không cảm xúc: “Nhìn đủ chưa?”
Tiết Triều từ trên xà ngang nhảy xuống, thân hình cao lớn, không hiểu làm thế nào mà giấu được trên khoảng xà chật hẹp đó.
Tâm trạng của Hoàng đế phức tạp, nhìn y thật lâu.
Một lúc, Tiết Triều phá vỡ sự yên tĩnh, giả đáng thương: “Vừa rồi hình như thần trật chân.”
“Vậy sao?” Hoàng đế khoanh tay, mặt lạnh: "Từ khi nào khanh trở nên yếu ớt như vậy?”
Mặt Tiết Triều ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ yếu ớt sao?”
Dù sao cũng là thân thể của Hoàng hậu, phượng thể tôn quý, dễ bị thương hơn. Giờ tập trước để sớm quen với những ngày tháng nơi hậu cung tăm tối mà phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trên long sàng.
Hoàng đế bình tĩnh nói: “Khanh…”
Tiết Triều nhỏ giọng oán trách: “Hoàng thượng thật đáng ghét, chỉ có hai chúng ta, “khanh” gì chứ.”
Hoàng đế lập tức thấy da đầu tê rần.
Tiết Triều ấm áp hỏi: “Hoàng thượng ban đêm có sợ không?”
Hoàng đế mặt không đổi: “Vốn không sợ, nhưng thấy Tiết khanh thì sợ rồi.”
Tiết Triều khựng lại: “Vì sao?” Lại nghĩ ngợi, hỏi tiếp: “Có phải sợ không chịu nổi cám dỗ mà làm gì thần không?”
Hoàng đế: “…”
Hoàng đế hít sâu: “Lại…”
Tiết Triều đưa tay che miệng hắn.
Hoàng đế kinh ngạc tột độ!
Chẳng lẽ mình đã quá nuông chiều Tiết Triều rồi?
Giỏi thật đấy.
Cứ thế này bước tiếp theo chẳng phải là tạo phản sao?
Tiết Triều trầm giọng: “Nếu có người vào, thần sẽ ngã xuống giường, cởi áo, ai nhìn cũng sẽ biết vừa xảy ra chuyện gì.” Nói năng đường hoàng, đầy lý lẽ.
Hoàng đế: [Mặt không cảm xúc.]
Tiết Triều ngừng một thoáng, lại nhỏ giọng: “Như vậy tin Hoàng thượng thầm mến thần chắc giấu không nổi nữa.” Nói xong chẳng đợi hắn đáp, liền nhanh chóng đổi chủ đề: “Hôm nay trời đẹp, thích hợp hai người đồng sàng.”
Hoàng đế nhìn y.
Tiết Triều tiếp tục chột dạ đánh lạc hướng: “Mấy ngày tới trời cũng tốt.”
Ánh mắt Hoàng đế như hỏi: [Vừa nói gì mà giấu không nổi?]
Tiết Triều giả vờ không hiểu, tay kia khẽ che mắt hắn, lòng bàn tay cảm nhận được hàng lông mi dài của Hoàng đế, chạm vào nhồn nhột, tim cũng tê dại.
Một lúc sau, Tiết Triều ghé tai hắn nói: “Thần buông tay đây.”
Vừa buông, Hoàng đế trầm giọng: “Người đâu!”
Mấy trăm Ngự lâm quân tràn vào.
Tiết Triều: “…”
Cuối cùng, y bị thống lĩnh thị vệ cung kính mời ra ngoài.
Hoàng đế lạnh giọng: “Chuyện tối nay không được truyền ra.”
“Tuân chỉ!”
…
Lần đầu lưu lại qua đêm, Tiết Triều thất bại thảm hại, ủ rũ mấy ngày, rồi lại bắt đầu tính kế lần hai.
Hoàng đế chẳng hiểu vì sao có người lại say mê chuyện này đến thế.
Khổ nỗi, người này không thể trách mắng, hễ nói nặng là y mất vui, biểu cảm dỗi hờn rõ rệt, cả triều ai cũng nhìn ra, lúc đó lại phải xoa đầu dỗ mấy lần mới chịu.
Nghĩ thôi hắn đã thấy chán ghét.
Tiêu Linh Miên cứ ngỡ mình hoa mắt, chớp mấy cái, kinh ngạc: “Hoàng huynh cười gì vậy?”
Hoàng đế thu nét mặt: “Có sao?”
Tiêu Linh Miên dùng sức gật đầu. Ban nãy đang yên đang lành mà cười, thật đáng sợ!
Cười vô cớ, lại là kiểu… sủng nịnh, đây là vẻ mặt một người trong hậu cung trống vắng, thanh tâm quả dục có thể có sao!
Hoàng đế lật trang sách, thản nhiên đổi đề tài: “Đệ lại làm sao?”
“À.” Miên Miên mới nhớ ra, giơ tay lên cao, hào hứng: "Ta muốn tiến gián! Tiến gián!”
“Tiến.” Hoàng đế lật sách, một tay day huyệt thái dương.
Miên Miên nói: “Tối qua Tiết Triều từ tẩm cung của huynh đi ra, tập tễnh, ta đều thấy.”
Hoàng đế: “… tập tễnh đi ra?”
“Đúng vậy, hoàng huynh có thể đối xử tốt với người ta hơn không?” Miên Miên chính nghĩa, lí nhí: "Năm xưa y tìm thấy huynh bị thương, canh giữ mấy đêm, ta đều thấy.”
Hoàng đế nhìn cậu.
Tiêu Linh Miên sợ đến run.
Khóe miệng Hoàng đế hơi nhếch, cười: “Trưa ăn gì?”
Tiêu Linh Miên gãi đầu xấu hổ: “Luộc cái… gì đó.”
Hoàng đế: “Thịt?”
Miên Miên tức giận: “Cải trắng!”
…
Hoàng đế lại từ chối yêu cầu lưu lại qua đêm vô lý của Tiết Triều.
Y vì thế mà ngồi lì bên giường không đi, tức giận.
“Vì sao?” Y không chịu bỏ qua.
Hoàng đế: “Vì sao gì?” Nói xong mới phản ứng, bình tĩnh: “Ngươi to quá, long sàng không chứa nổi.”
Vành tai Tiết Triều đỏ lên, nhỏ giọng: “Cái đó… thực ra cũng không lớn lắm…”
Hoàng đế: “???”
Tiết Triều ngồi xổm bên giường, ngượng ngập kéo nhẹ góc chăn hắn.
Hoàng đế bắt đầu thấy khó chịu.
Trong im lặng, nghe y thấp giọng: “Thần đã không còn nhỏ nữa.”
Hoàng đế: “???” Cái này thì liên quan gì?
Tiết Triều nhìn hắn: “Thần có thể thị tẩm.”
Hoàng đế tức cười: “Ngươi thị tẩm thế nào?”
Tiết Triều nhào tới, liền bị hắn túm cổ lôi ném ra ngoài.