“Cậu theo dõi tôi?” Tô Mậu nhướng một bên lông mày.
Diêm Mân Dục không trả lời, bàn tay ngứa ngáy nghịch tóc cậu giống như đang vuốt ve ngón tay của người tình một cách thân mật. Chiếc khuyên tai màu xanh biếc bị hắn chọc cho rung rinh, kéo theo dái tai cũng đỏ ửng lên.
Hắn nhìn vệt đỏ đó, chê bai: “Hôm nay cậu đeo cái gì thế, xấu chết đi được.”
Tô Mậu coi như hắn nói nhảm, rồi nghe Diêm Mân Dục tiếp tục sột soạt một lúc, nói: “Hôm khác tôi tặng cậu một cái đẹp hơn. Cái này hợp với cậu thì có hợp nhưng nhìn rẻ tiền quá.”
Món trang sức có thể đổi lấy một căn biệt thự trong thành phố, trong miệng hắn lại biến thành đồ rẻ tiền. Tô Mậu lười bình luận, chuyển sang một tư thế lười biếng hơn, vắt chéo chân, đỡ thái dương để tránh xa nguồn ồn ào.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Diêm Mân Dục, cậu thản nhiên nâng cằm lên: “Cậu chuyên môn đuổi theo tôi đến đây, có chuyện gì quan trọng à?”
"Ai đuổi theo cậu?" Diêm Mân Dục phủ nhận cực nhanh, quá nhanh đến mức Tô Mậu phải nhìn hắn thêm một lần nữa. “Người kia nói với tôi trên xe cậu còn có người khác, tôi đoán có phải cậu đã bắt cóc Bạch Tư Quân rồi không nên đi theo xem thử.”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Mậu nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra, cậu nghiêng đầu.
Diêm Mân Dục vốn chỉ đoán bừa nào ngờ giây tiếp theo, nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói rất khẽ, yếu ớt: “Thiếu gia Diêm?”
Quay đầu lại, quả nhiên là Bạch Tư Quân.
Lập tức, Diêm Mân Dục càng thêm tức giận hầm hầm nói với Tô Mậu: “Sao cậu lại thật sự đưa cậu ta ra ngoài?”
Tô Mậu có chút không hiểu. Cậu cảm thấy lời nói của hắn so với việc Bạch Tư Quân đồng ý đi cùng cậu, việc cậu lại đưa Bạch Tư Quân đi lần này càng khiến hắn oán giận hơn.
Bạch Tư Quân không hiểu sao có chút sợ hắn. Tô Mậu quan sát bộ quần áo trên người cậu, hỏi: “Chọn xong rồi à?”
“Vâng.”
“Chỉ lấy một cái này thôi à?”
“Thêm... thêm nữa thì em cũng không trả được.”
"Cậu ấy không cần cậu trả" Diêm Mân Dục chua chát nói bên cạnh “Tô thiếu gia có cả nửa Liên bang là núi vàng, một bộ quần áo này đối với cậu ấy mà nói ném vào còn không nghe thấy tiếng động.”
Bạch Tư Quân nhìn thấy hắn thì lại nhớ đến nụ hôn khó hiểu lần đó, sắc mặt hơi tái đi.
Tô Mậu cảm thấy trên vai mình có một cánh tay.
Cánh tay nặng trĩu đè lên cậu, giọng nói hay ho của thiếu niên khẽ khàn. Đầu ngón tay buông lỏng không biết là cố ý hay vô ý, có vẻ như chạm vào cổ cậu.
Diêm Mân Dục khẽ cười một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Bạch Tư Quân dưới ánh mắt đầy áp lực của hắn, vẫn kiên cường lặp lại quyết tâm của mình với Tô Mậu: “Em sẽ trả lại cho anh.”
Diêm Mân Dục cười nửa miệng rõ ràng là có ý đồ xấu, trêu chọc cậu: “Cậu định trả bằng cách nào?”
“…” Bạch Tư Quân ấp úng một lúc lâu “Tôi biết giặt quần áo, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa.”
“Cậu ấy không thiếu người giúp việc” Diêm Mân Dục lười biếng nói. Thấy Bạch Tư Quân vẫn kiên trì, hắn liền nhanh nhảu chặn lời trước khi Tô Mậu kịp lên tiếng “Nhưng tôi lại rất thiếu. Hoàng gia có đặc quyền mang người hầu vào trường còn tôi thì không. Cậu làm việc cho tôi, tôi sẽ trả nợ cho cậu.”
Một bàn tay che ngang môi hắn, ngăn hắn nói ra những lời ngày càng vô lý hơn.
Những ngón tay hơi cong, trên mu bàn tay được chăm sóc cẩn thận có thể thấy rõ những gân máu chằng chịt. Tô Mậu nhìn hắn bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ bại hoại.
Tô Mậu không chạm vào hắn chỉ khẽ nâng tay lên rồi buông xuống, động tác toát lên vẻ lạnh lùng không thể từ chối. Cậu nói: “Không cần nghe hắn.”
Cậu nhấc mi mắt lên: “Hai ngày tới nếu có người khác muốn tặng quần áo cho cậu, nhớ từ chối hết. Dù cuối cùng cậu có chọn làm bạn nhảy của tôi hay không, tôi vẫn muốn nhìn thấy cậu mặc nó.”
Bạch Tư Quân đỏ mặt đi về phía gara trước. Diêm Mân Dục, người bình thường thích chạy theo hắn nhất, hôm nay lại bất thường đi phía sau, tấm tắc nói với Tô Mậu: “Câu nói vừa rồi, tôi còn tưởng cậu bị Hứa Tùng Lâm nhập hồn đấy.”
Tô Mậu: “Nếu cậu không có chuyện gì khác có thể mau cút đi không?”
Diêm Mân Dục lại kéo khuyên tai của cậu: “Không muốn cút. Đương nhiên nếu cậu cầu xin tôi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Thái độ của hắn đối với Tô Mậu hoàn toàn khác với khi đối mặt với các thành viên F4 khác. Ngạo mạn, trêu chọc, luôn khiến người ta ngứa răng cứ như thể không coi ai ra gì.
Và ban đầu chính người này đã từng ghét Tô Mậu đến mức vài lần tước đi quyền phát ngôn của cậu trong F4.
Tô Mậu cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tô Mậu đứng trước gương soi toàn thân, gạt lọn tóc lòa xòa trên trán.
Tối nay là lúc Lạc Ân trở về, cũng là ngày sinh nhật của hắn. Mỗi thành viên F4 đều có một biệt thự riêng trong trường. Biệt thự của Lạc Ân đã trở thành địa điểm tổ chức vũ hội nửa đêm hôm nay.
Gia đình Lạc Ân là gia tộc có ảnh hưởng lớn nhất Liên bang hiện nay, nắm giữ một khối tài sản khổng lồ không thể tưởng tượng nổi. Gần một phần ba số người trong cuộc họp Liên bang là người nhà của hắn, mỗi hành động đều ảnh hưởng đến tài chính thế giới. So với hoàng gia đã bị thao túng, họ giống như những vị vua thực sự của đất nước này.
Và Lạc Ân chính là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Lạc.
Vào sáng nay, sau khi Tô Mậu thức dậy, cậu đã thấy một người quen thuộc ở dưới lầu, đó là quản gia của nhà họ Tô. Quản gia hơi cúi người, cung kính nói: “Điện hạ.”
Trên tay Tô Mậu vẫn còn những giọt nước chưa khô. Cậu tự nhiên lờ đi người trước mặt, ngồi vào bàn ăn để dùng bữa sáng.
Vị quản gia trẻ tuổi có lẽ đã đoán trước được thái độ của cậu, nét mặt không đổi chỉ tiếp tục cúi người.
Tô Mậu nuốt trọn miếng cháo gạo cuối cùng, mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Chuyện gì?”
Quản gia đứng thẳng người, vẫn cung kính nói: “Vì ngài không nghe điện thoại, thư gửi đến trường cũng không nhận được hồi âm nên chủ nhân đã phái tôi đến đưa ngài về nhà một chuyến.”
Động tác của Tô Mậu đột ngột dừng lại: “Bây giờ sao?”
“Vâng ạ.”
Áp lực quanh Tô Mậu lập tức hạ xuống: “Sáng nay tôi còn có tiết học, không rảnh.”
Đôi mắt cúi thấp của quản gia hơi ngước lên. Khi Tô Mậu ở nhà, trong mắt hắn, cậu luôn mặc đồ chỉnh tề, chỉn chu như thể những áp lực lớn lao từ gia đình đều được cậu dồn hết lên người. Mặc lâu dần không thể cởi ra được nữa.
Nhưng lúc này, Tô Mậu đang trong trạng thái thư giãn, mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, chất vải tinh xảo rủ xuống. Cậu ôm chiếc cốc thủy tinh còn bốc hơi nóng, ánh mắt dịu dàng cả người giống như một bông tuyết mềm mại.
Bông tuyết này lại trở nên lạnh lẽo, vô hồn khi hắn đến.
Quản gia quay đi chỗ khác.
Hắn tiếp tục: “Xin Điện hạ yên tâm, tôi đã gọi điện thông báo cho hiệu trưởng và các giáo viên liên quan đồng thời đã cử người đến ghi lại bài giảng.”
Tô Mậu đặt bộ đồ ăn xuống lại đi lên lầu.
Quản gia đột nhiên không nhịn được nói: “Điện hạ.”
Tô Mậu lạnh lùng nhìn lại. Ánh mắt đó khiến quản gia nhớ lại lần gặp mặt thoáng qua với vị thiếu chủ mới trong nhà. Cậu ta chỉ nhỏ hơn Tô thiếu gia ba tuổi, nhưng linh hồn của hai người lại có màu sắc hoàn toàn khác biệt, dù cả hai đều là những đứa trẻ.
“Còn chuyện gì nữa?”
Quản gia lấy lại tinh thần: “Chủ nhân dặn tôi chuyển lời sẽ đưa ngài về trước bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia Lạc.”
Tô Mậu cười mỉa mai.
Ý của cha cậu rất rõ ràng.
Hoàng gia đã suy tàn đến mức phải dựa vào việc bám víu các quý tộc để duy trì.
Chiếc xe của Hoàng gia lặng lẽ rời khỏi trường, đi qua sông Roselle và những khu vườn cảnh quan đến cung điện.
Mãi đến hoàng hôn mới quay về.
Có vài học sinh tan học đúng lúc, tò mò nhìn chiếc xe sang trọng cắm cờ hoàng gia bên ngoài cổng trường. Cửa xe mở ra, Tô Mậu bước xuống với vẻ mặt u ám.
Một vài người tinh mắt phát hiện ra vết rách trên trán cậu. Họ lặng lẽ lấy điện thoại ra định chụp lén một tấm nhưng Tô Mậu nhạy cảm nhận ra, ánh mắt lướt qua người đó một cách nhẹ nhàng, rồi quay đi.
Ống tay áo sơ mi được vén lên để lộ cánh tay gầy và dài. Cổ tay gầy guộc, rõ gân cốt. Ánh hoàng hôn màu cam đỏ chiếu lên người cậu, nhưng không mang theo chút hơi ấm nào cứ như thể cậu sẽ vỡ vụn nếu không cẩn thận.
Những người đó lập tức không thể ấn nút chụp được nữa.
Ban đầu họ nghĩ rằng vị con riêng trong truyền thuyết sẽ đến trường cùng Tô Mậu. Ngay cả Tô Mậu cũng nghĩ rằng hôm nay mình sẽ gặp cặp mẹ con kia, nhưng thật tiếc không phải.
Chủ nhân nhà họ Tô rất trân trọng vị Vương phi mới này, đến mức phải đề phòng cả con ruột của mình. Sau khi đến cung điện, Tô Mậu chỉ nghe nói vị Vương phi mới đang ốm liệt giường, còn người em trai cùng cha khác mẹ của cậu đã được đưa đến phổ thông Fuxi trước rồi.
Hệ thống giáo dục của phổ thông Fuxi là từ 12 đến 20 tuổi. Tô Mậu năm nay 17, đứa trẻ kia cũng vừa tròn hai năm nhập học nên được thuận lý thành chương đưa đến đây.
Cậu bị gọi về không phải vì chuyện gì to tát chỉ là người cha độc đoán của cậu không thể chịu nổi việc con trai mình lâu ngày không liên lạc. Hơn nữa, nghe nói đứa con này còn gây ra nhiều chuyện ở trường, ví dụ như theo đuổi một học sinh nghèo.
Điều này khiến chủ nhân vô cùng tức giận. Họ cãi nhau như thường lệ và Tô Mậu bị một món đồ sứ ném vào làm rách trán.
Tô Mậu bực bội trở về biệt thự. Khi mở cửa, robot thông minh nhắc nhở cậu rằng hôm nay có một vị khách mới đến.
Cậu tùy tiện lướt qua thông tin khách, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Cửa mở ra, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghe thấy tiếng động và ngước lên.
So với khuôn mặt hơi méo mó trong ảnh, khí chất của người trước mặt càng có sức ảnh hưởng hơn. Nét mặt hắn vô cùng sắc bén, lông mày rậm rạp đè lên đôi mắt. Sống mũi cao, hốc mắt sâu. Khi nhìn người khác luôn khiến Tô Mậu nhớ đến một con mãnh thú đang đi săn.
Tuy nhiên, một nốt ruồi dưới mắt lại làm dịu đi sự hung hăng của hắn thêm vào một nét quyến rũ lạnh lùng.
Thấy Tô Mậu bước vào, Tô Mậu khẽ gật đầu, Lạc Ân đứng dậy chào cậu bằng nghi thức hoàng gia.
Tô Mậu thầm nghĩ: “Đồ cổ hủ nhỏ.”