Lạc Ân nhìn Tô Mậu thật sâu, lên tiếng: “Mới có mấy tháng không gặp, sao cậu gầy đi nhiều thế?”
Hắn không hỏi vết thương trên trán Tô Mậu từ đâu mà có, Tô Mậu cũng lười nói. Cậu đáp qua loa rồi quay người lên lầu thay quần áo để khách lại một mình trong phòng khách.
Khoảng hơn bốn mươi phút sau, Tô Mậu xuống lầu thấy Lạc Ân vẫn chưa đi.
Cậu có chút nghi hoặc nhìn đối phương: “Cậu không đi chuẩn bị tiệc sinh nhật buổi tối mà ở đây làm gì?”
Cho dù buổi tiệc tối nay không quá trang trọng, nhưng việc chủ tiệc không xuất hiện vẫn là điều không phù hợp.
Lạc Ân uống một ngụm trà lạnh trong tay, nhàn nhạt nói: “Tôi nghe người ta nói gần đây cậu và Diêm Mân Dục cãi nhau nảy lửa vì một học sinh nghèo. Bây giờ ngay cả A Hứa cũng tham gia vào rồi.”
Tô Mậu mở miệng "A" một tiếng.
Lạc Ân không chút khách khí uống hết ly trà ngon mà cậu đã mất công đấu giá, đặt tách trà xuống và ngả người ra sau. Giọng điệu toát lên vẻ chán ngán như thể “chậc”, thật là phiền phức: “Người đó tôi sẽ đưa đi. Nếu mấy cậu còn tiếp tục làm ầm ĩ, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cậu ta.”
Hắn có thân hình cao lớn gần như chiếm hết nửa chiếc ghế sofa, sự hiện diện cực kỳ mạnh mẽ. Tô Mậu nói: “Cậu làm thế là phạm tội đấy, biết không?”
Lạc Ân thản nhiên: “Cứ đi tố cáo tôi lên tòa án Liên bang.”
Tô Mậu mỉa mai: “Kẻ đi săn cả ngày coi chừng bị chim cắn mù mắt.”
Cậu biết Lạc Ân tạm thời sẽ không làm hại đến sự an toàn của Bạch Tư Quân nhiều nhất chỉ là vài lời cảnh cáo. Nhưng nếu cuộc tranh chấp giữa cậu và Diêm Mân Dục tiếp tục leo thang thì chưa biết chừng.
Lạc Ân nhìn khuôn mặt cậu. Rất lâu sau, cho đến khi trời tối hẳn, thiết bị thông minh "pạch" một tiếng, bật tất cả đèn trong biệt thự.
Chiếc đèn đọc sách ở góc sofa chiếu lên mặt Tô Mậu. Cậu như một con mèo hoang dã chưa được thuần hóa, thích tỏ ra vẻ kiêu ngạo và coi thường người khác. Nhưng móng vuốt cào người và những lọn tóc bay lòa xòa của cậu lại mềm mại đến thế.
Hai người nói chuyện thêm vài câu hòa nhã rồi cùng đi đến buổi tiệc. Tô Mậu vẫn không hiểu tại sao Lạc Ân vừa từ nước ngoài về lại chạy đến chỗ cậu nói những chuyện đâu đâu. Cho đến khi đến nơi, Lạc Ân dường như mới nhớ ra, thêm một câu: “À phải rồi, hôm nay đám Mộc Sâm nói đã thiết kế một trò chơi thú vị cho buổi vũ hội. Tôi nghĩ cậu sẽ hứng thú.”
Tô Mậu vẫn có chút lơ đễnh, vết thương trên trán được cậu đơn giản che lại bằng tóc. Nếu không phải vì Lạc Ân, cậu thậm chí còn không muốn đến.
Nghe vậy, cậu đáp: “Trò gì?”
Hứa Tùng Lâm và Diêm Mân Dục đã chọn chỗ ngồi xong. Họ ở tầng hai, có thể nhìn xuống toàn cảnh buổi tiệc.
Khi đã ngồi xuống, Hứa Tùng Lâm cau mày hỏi về vết thương của cậu, nhưng bị Tô Mậu nhẹ nhàng gạt đi. Mộc Sâm, tay sai của Lạc Ân cũng lên tầng hai, đang cười hì hì báo cáo điều gì đó với Lạc Ân.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Tô Mậu, Lạc Ân khẽ hất cằm.
Mộc Sâm như nhận được thánh chỉ, sải bước xuống lầu, nói to: “Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia Lạc. Tôi đề nghị, trước khi buổi vũ hội chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ có một hoạt động khởi động.”
Đám đông bắt đầu xôn xao. Tô Mậu chú ý thấy ở một góc có vài học sinh đặc biệt đang run rẩy, bỗng nhiên mí mắt giật giật.
Cậu đi đến lan can kính, quan sát tình hình phía dưới.
Mộc Sâm vẫy tay: “Mọi người có muốn chơi trò gì không? Cùng nhau đóng góp ý tưởng nào, lại đây, lại đây...”
Đám đông hò reo không ngớt. Bỗng nhiên, nụ cười của Mộc Sâm càng rạng rỡ, hắn nói lớn: “Chính là trò này!”
Những cậu ấm thích xem náo nhiệt bắt đầu cười vang. Diêm Mân Dục hiếu kỳ chen đến bên cạnh Tô Mậu, hỏi: “Cười cái gì? Rốt cuộc trò chơi là gì vậy?”
Một giây sau, Mộc Sâm nói: “Lát nữa đèn trong sảnh sẽ đồng loạt tắt. Sau mười giây đếm ngược, sẽ chỉ có hai luồng sáng được bật ngẫu nhiên. Người thứ hai được chiếu sáng có thể ra lệnh cho người thứ nhất làm bất cứ điều gì.”
“Yêu cầu nào cũng được ư?”
Mộc Sâm: “Đương nhiên.”
“Nếu không muốn làm thì sao?”
“Vậy thì phạt tiền thôi. Mỗi người có mặt ở đây một vạn tệ được không?”
Có hàng trăm người tham gia, số tiền này đối với phần lớn bọn họ không đáng nhắc đến. Mọi người chuyển ánh mắt hóng chuyện sang nhóm học sinh nghèo chỉ có thể sống dựa vào học bổng.
Tiếng cười vang vọng khắp sảnh. Mộc Sâm vỗ tay, ra hiệu im lặng: “Được rồi, bây giờ tắt đèn nhé!”
Theo lời nói, biệt thự chìm vào bóng tối. Một giây trước khi ánh đèn biến mất, Tô Mậu thấy Mộc Sâm ngẩng đầu lên dường như nhìn về phía cậu.
Vẻ mặt như thể đang chờ được khen thưởng.
Đúng như dự cảm của cậu, mười giây sau, một luồng sáng chiếu vào vị trí gần cửa ra vào. Người được chiếu sáng dường như vừa mới bước vào, bàng hoàng nhìn đám đông xung quanh đang bao vây hắn với vẻ không thiện ý. Hắn theo bản năng muốn rời đi nhưng lại bị ai đó túm lấy cánh tay, đẩy về phía trước.
Người đó lảo đảo một bước, vịn vào bàn ăn bên cạnh. Luồng sáng bám theo hắn như hình với bóng. Vẻ mặt hoang mang của hắn được mọi người thu trọn vào tầm mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn sáng bừng.
Luồng sáng thứ hai chiếu thẳng vào người Tô Mậu.
Luồng sáng trắng toát chiếu lên người Tô Mậu. Da cậu rất trắng, khiến vết thương chưa được xử lý cẩn thận trên trán càng nổi bật.
Sức va chạm thị giác mạnh mẽ khiến lòng mọi người khẽ rung động. Trong đôi mắt như ngọc bích của cậu là sự lạnh nhạt với vẻ quả nhiên là vậy, hàng mi rủ xuống tạo thành bóng râm mờ nhạt, đẹp đến không giống người thật.
Trong lòng đã có suy đoán, nhưng cậu vẫn quay đầu lại hỏi một cách tượng trưng: “Đây là ai?”
Cổ họng Mộc Sâm run lên, mấy lần suýt không thể phát ra tiếng. Dưới ánh mắt dò xét của Tô Mậu, hắn ta nói: “... Cậu ấy là Mãn Tiềm.”
Cái tên này không quen thuộc nhưng Tô Mậu biết người em trai cùng cha khác mẹ đã chiếm tổ chim cút và không hề có quan hệ huyết thống với cậu mang họ Mãn. Cậu đã xác nhận được suy đoán của mình qua biểu cảm của mọi người.
Có người thừa chuyện đi kéo người tên Mãn Tiềm. Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong buổi tiệc, dáng người còn chưa phát triển hết. Rất có thể hắn đã bị lừa đến đây nên lúc này vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Trong bóng tối ngoài luồng sáng, một vài bàn tay vươn ra. Nhưng không hiểu sao, Mãn Tiềm ngẩng đầu lên cả người đứng im như một khúc gỗ, bị kéo cho cúi người xuống, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Mậu một giây nào.
Lúc này đối với hắn, xung quanh chỉ toàn là bóng tối, hắn chỉ có thể nhìn thấy luồng sáng đó.
Diêm Mân Dục bên cạnh khẽ nói: “Người này sao lại...”
Hắn có chút khó chịu giống như sự bực bội khi món đồ của mình bị người khác thèm muốn.
Cho đến khi suýt bị kéo ngã lần nữa, Mãn Tiềm dường như mới phản ứng lại đột ngột cúi đầu. Mọi người xô đẩy đưa hắn lên tầng hai.
Tô Mậu lặng lẽ nhìn cảnh tượng này. Cậu không hề có vẻ mặt vui vẻ hay hài lòng như mọi người dự đoán, giống như một người ngoài cuộc đang chứng kiến vở kịch lố bịch này.
Khuôn mặt Mãn Tiềm đầy vẻ ngượng ngùng, tay chân không biết để vào đâu. Đôi tai đỏ ửng như rượu vang loang trên tấm ga trải giường trắng tinh.
Hắn không phải là người thấp bé, nhưng chưa đủ lớn để nhìn thấu những âm mưu ẩn sau bề ngoài của người lớn. Trong mắt vẫn còn sự ngây thơ gần như tàn nhẫn. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt như ngọc trai đen.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Tô Mậu thầm nghĩ: “Có phải tôi đang bị xem như một con khỉ mua vui không?”
“Họ nghĩ tôi nên làm theo ý họ, diễn một vở kịch hay để mọi người giải trí sao?”
Ánh mắt của mọi người tập trung vào dưới ánh đèn sân khấu. Các thành viên F4 khác đứng ngoài cuộc quan sát. Họ như những gã hề đã được viết sẵn kịch bản. Mãn Tiềm là kẻ bị đẩy vào thế khó còn Tô Mậu đang bị ám sát một cách có chủ đích.
Bề ngoài, cậu là người chiến thắng trong vở kịch nhưng quyền lực thực sự thuộc về người khác.
Điều này khiến Tô Mậu cảm thấy một sự nực cười vô cớ.
Cậu nâng mắt, nhìn quanh một vòng.
Lạc Ân dưới ánh mắt của cậu, không nhịn được mà hơi nghiêng người về phía trước. Sau đó, hắn thấy Tô Mậu nhếch đôi môi xinh đẹp lên: “Lạc Ân, tôi không thích trò chơi này.”
Lòng Lạc Ân khẽ lay động.
Hắn nhìn ra suy nghĩ của Tô Mậu cũng như sự tức giận và xấu hổ ẩn giấu trong đó.
Lạc Ân không bày tỏ thái độ rõ ràng, chỉ nhếch miệng, cười nhạt một tiếng.
Sau đó, đôi mắt xanh biếc không chút cảm xúc của Tô Mậu nhìn về phía Mộc Sâm, người đã đề xuất trò chơi.
Như thể có ai đó châm một que diêm, không khí "tách" một tiếng, làm nóng khoảng trống ngắn ngủi giữa các câu nói.
Ánh mắt của Tô Mậu dường như chỉ coi hắn là một con chó tuân theo mệnh lệnh. Lòng Mộc Sâm dâng lên sự bực bội vì bị khinh rẻ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có chút tái nhợt của Tô Mậu, hắn lại nảy sinh một cảm xúc khác ngoài sự bực bội.
Tô Mậu lạnh nhạt nói: “Các vị đừng quá xem trọng sự lấy lòng mà các vị tự cho là đúng.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hiểu rằng cậu đã tức giận.
Ngay cả một hoàng gia đã sa sút, vẫn là hoàng gia. Sự ngạo mạn và kiêu hãnh trong xương tủy của họ vượt trội hơn tất cả các dòng máu khác. Không một ai cho phép bản thân bị cuốn vào một trò chơi trừng phạt nhàm chán và ngu xuẩn như thế này.
Họ đã hoàn toàn đắc tội với Tô Mậu.
Sự hoảng loạn chậm rãi lan khắp đại sảnh. Hứa Tùng Lâm bước lên một bước, cố gắng kiểm soát tình hình như thường lệ với tư cách là hội trưởng hội học sinh: “A Tô...”
Bất ngờ thay, Tô Mậu hất tay Hứa Tùng Lâm ra. Cậu nói: “Nhưng tôi sẽ tuân thủ luật chơi.”
Dưới con mắt của mọi người, cậu vượt qua Diêm Mân Dục và Hứa Tùng Lâm đi đến bên cạnh Mãn Tiềm.
Thiếu niên này cùng với mẹ của hắn đã chiếm tổ chim cút và sống trong nhà mình. Dùng bát đũa mà mẹ cậu để lại, ngủ trên chiếc giường mà mẹ cậu đã từng ngủ. Người cha cả đời chưa từng cúi đầu của cậu, vì cặp mẹ con này mà làm rách mặt cậu.
Mãn Tiềm có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Từng nhịp, từng nhịp một, càng lúc càng rõ ràng khi Tô Mậu đến gần.
Trong cuộc đời đã qua, hắn chỉ có một mình, sống chật vật nhờ sự giúp đỡ thỉnh thoảng của bà lão tốt bụng hàng xóm. Bà không có nguồn thu nhập, vì vậy sau mỗi buổi học hắn đều thu thập những chai nhựa người ta vứt đi, bó lại thành từng bó để bán.
Lớn hơn một chút, hắn đi làm đàn em, làm tay đấm. Ở cái tuổi còn non nớt, kinh nghiệm của hắn lại sâu hơn bất kỳ ai, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn. Hắn vốn nghĩ mình sẽ mãi mãi chìm đắm như vậy, nhưng rồi như một người bị quáng gà gặp được ánh sáng, hắn đã gặp được một người như thế này.
Quá đỗi xinh đẹp giống như một sự ban ơn đã khắc lên linh hồn hắn một thỏi vàng.
Tô Mậu dùng hai ngón tay nâng cằm hắn, hạ mi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Tim đập thình thịch. Mãn Tiềm cảm thấy tứ chi mình sắp nổ tung vì dòng máu đang chảy nhanh hơn.
Đột nhiên, Tô Mậu cười một tiếng.
Cậu thu tay lại dùng khăn tay lau, thản nhiên ban bố mệnh lệnh với tư cách là người chiến thắng trò chơi: “Chạy mười vòng quanh trường đi.”
Không khí ngưng lại trong một giây.
Có lẽ không ai ngờ cậu lại đưa ra một yêu cầu như vậy. Một mệnh lệnh rất trẻ con, không mang tính lăng mạ nhưng lại có vẻ hơi ngang ngược.
Cậu không trừng phạt đứa con riêng đó sao?
Cậu không ghét cặp mẹ con đã cố gắng bám víu vào hoàng gia, một bước lên trời từ tầng lớp nghèo hèn sao?