"Cái tật nói bóng gió đó cậu học từ đâu vậy?" Cậu đứng dậy, tiện tay kéo Bạch Tư Quân đang ngồi xổm khóc dưới đất lên. “Khi nào thì giun sán thành tinh thế đến cả suy nghĩ trong đầu chúng tôi cũng biết luôn rồi.”
Khi cậu trở nên cay nghiệt, cậu ta gần như không còn chút tình người nào, ngay cả cơn sốt cao cũng không làm giảm đi sức công kích của cậu.
Thức ăn vương vãi trên mặt đường sạch sẽ tạo thành một sự tương phản rõ rệt, giễu cợt tát vào mặt Nhậm Tuân. Mặt cậu ta đỏ bừng, nắm tay siết chặt: 
“Anh hiểu gì chứ? Anh có biết đám tay sai đáng ghê tởm của anh đã làm gì trong trường không? Chúng lấy việc săn lùng học sinh nghèo làm trò tiêu khiển. Khi một học sinh đặc biệt không có quyền thế trở thành mục tiêu săn lùng, cậu ta sẽ bị tất cả mọi người trong trường bắt nạt bằng bất cứ lý do nào, dù là chính đáng hay vô lý. Đối mặt với một người thì có thể chạy trốn, nhưng đối mặt với cả trường, anh nói cho tôi biết cậu ta trốn kiểu gì? Làm sao để sống yên ổn?”
Đây là lần thứ hai Tô Mậu nghe thấy từ săn lùng. Cậu đột nhiên khựng lại.
Sau đó, tiến lên một bước, tốc độ nói dường như nhanh hơn một chút: “Săn lùng rốt cuộc là gì? Ai là người đầu tiên nhắc đến chuyện này?”
"Không có ai cả" Nhậm Tuân lạnh lùng nói. “Đó là một truyền thống lâu đời của phổ thông Fuxi. Không ai đặt từ này lên mặt nổi cả. Nơi này từ trong gốc rễ đã thối nát. Săn lùng chỉ là một thủ đoạn để tầng lớp đặc quyền mua vui mà thôi.”
Tô Mậu xoa xoa thái dương đang đau nhức. Vừa định nói thêm gì đó, Bạch Tư Quân đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi. Một lực mạnh đột ngột xuất hiện, va vào người Tô Mậu.
Ở cự ly gần, Tô Mậu nhìn rõ sự căm hận trong mắt Nhậm Tuân.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play