Ngày hôm sau, cậu canh đúng lúc tan học để chặn Bạch Tư Quân lại và nói: “Buổi vũ hội sinh nhật của Lạc Ân tuần sau, tôi đưa cậu đi cùng nhé?”
Bạch Tư Quân ôm cuốn sách chuyên ngành một cách nghiêm chỉnh. Vì vừa tan học, hắn vẫn đeo cặp kính cận dày cộp như đáy chai. Khác với Hứa Tùng Lâm chỉ đeo kính không độ để trông hiền lành hơn, Bạch Tư Quân do sống ở vùng quê, ban đêm thường dùng đèn pin giá rẻ để làm bài tập nên bị cận rất nặng.
Hắn có vóc người nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi bạc màu vì giặt nhiều. Khi nhìn người khác, ánh mắt hân luôn rụt rè và có chút lấy lòng. Hắn có thói quen mím môi khiến hai bên má trông mềm mại một cách đặc biệt.
Vẻ ngoài của hân rất được lòng người, nhưng đồng thời cũng là kiểu dễ bị người khác ghen ghét.
Chỉ thấy Bạch Tư Quân ấp úng nói: “Hôm qua... anh Hứa Tùng Lâm cũng đã mời em rồi ạ.”
Tô Mậu sững sờ trong giây lát.
Cậu còn chưa kịp chất vấn, Bạch Tư Quân liếc thấy biểu cảm của cậu, rùng mình một cái rồi vội vàng giải thích như muốn làm rõ điều gì: “Nhưng mà em chưa đồng ý với anh ấy!”
Hứa Tùng Lâm với vai trò hội trưởng hội học sinh, là hình mẫu bạch nguyệt quang trong lòng nhiều học sinh đặc biệt.
Mặc dù là một trong F4, nhưng hắn lại có tính cách ôn hòa bất ngờ, không bao giờ dùng thân phận hay quyền lực của mình để ức hiếp những người yếu hơn. Khi các học sinh đặc biệt gặp phải bắt nạt, hắn luôn xuất hiện kịp thời và giúp họ giải quyết khó khăn một cách ổn thỏa.
Tô Mậu bắt đầu bốc hỏa: “Sao hết người này đến người khác lại tranh giành với tôi. Tôi phải đi đánh hắn một trận.”
Bạch Tư Quân nín nhịn một lúc lâu, cuối cùng trước khi Tô Mậu quay người đi, hắn vội vã giữ tay cậu lại. Dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn lắp bắp nói:
“Anh... anh có thể đừng tìm em nữa được không...”
Thế nhưng cậu chỉ là một học sinh đặc biệt. Dù là lời mời từ Hứa Tùng Lâm hay Tô Mậu, Bạch Tư Quân hoàn toàn không thể từ chối được.
Câu nói vừa thốt ra, nụ cười trên môi Tô Mậu suýt chút nữa không giữ được, biểu cảm cứng lại trên khuôn mặt.
Cậu hỏi: “Cậu thích hắn ta?”
“Không...”
Tô Mậu tiến lại gần một bước: “Vậy thì sao? Có người đe dọa cậu à?”
Nào ngờ, cậu vừa đến gần Bạch Tư Quân lại giật mình như chạm phải điện, phản ứng thái quá mà lùi lại một bước, cơ thể run rẩy như cái sàng, bật khóc nói: “Đừng lại gần!”
“Ghét tôi đến vậy sao.”
Tô Mậu cảm thấy có chút khó chịu trong lòng nhưng không để sự từ chối của Bạch Tư Quân quá ảnh hưởng. Cậu nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, lấy lại vẻ tự tin như thường lệ: “Dù làm bạn nhảy của ai, cậu cũng không thể mặc đồng phục đi chứ?”
"Đi thôi" Tô Mậu nói. “Tôi đưa cậu đi mua vài bộ quần áo.”
Bạch Tư Quân ngây người ra, nói: “Nhưng trường quy định không được tùy tiện ra ngoài.”
"Có tôi ở đây chỉ là làm đơn xin thôi mà." Tô Mậu thấy vẻ mặt hắn tỏ vẻ lo lắng thì không nhịn được mà bật cười.
Bình thường, cậu luôn lười biếng và chỉ cười nhạo hoặc cười giả lả. Rất hiếm khi có biểu cảm thoải mái như thế này. Lúc này, nụ cười của cậu rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai, khiến Bạch Tư Quân nhất thời sững sờ.
Cho đến khi ra khỏi cổng trường, Bạch Tư Quân dường như vẫn chưa hoàn hồn, ngồi ở ghế sau lén lút nhìn Tô Mậu.
Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải cách xa nhau. Giữa họ có thừa chỗ cho hai người nữa. Chẳng biết đang né tránh ai.
Tô Mậu dựa vào cửa sổ xe, điều chỉnh tư thế khẽ nghiêng đầu. Cậu xuất thân từ hoàng gia, phong cách ăn mặc cực kỳ phô trương và xa xỉ. Bên tai hướng về phía Bạch Tư Quân đeo một chiếc khuyên bằng đá quý màu xanh biếc, nửa che nửa mở trong mái tóc vàng cùng một màu hiếm có với đôi mắt của cậu.
Đèn xe đan xen nhau chiếu lên khuôn mặt cậu, rồi lướt qua một cách lưu luyến.
Dừng xe, tài xế ở ghế trước cúi người mở cửa. Ánh mắt anh ta rất đúng mực, không bao giờ nhiều lời. Bạch Tư Quân xuống xe trước, Tô Mậu cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Tùng Lâm.
"Cậu mời cậu ấy là có ý gì?" Điện thoại chỉ reo một tiếng đã được kết nối, Tô Mậu hỏi thẳng vào vấn đề.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ đầy ác ý: “Cậu ấy là ai?”
“Ít nói nhảm lại.”
Hứa Tùng Lâm khẽ cong mắt: “Thấy cậu và Diêm Mân Dục cắn xé nhau, tôi có chút tò mò thôi mà đừng giận. Buổi đấu giá hai ngày trước, tôi vừa có thêm một sợi dây chuyền mới tặng cậu để xin lỗi được không?”
Thủ đoạn của một quý ông, thăm dò một cách thong thả.
Đây là một lời tuyên chiến.
Tô Mậu nghiến răng: “Cậu hứng thú với cậu ấy?”
Hứa Tùng Lâm không hề che giấu: “Đương nhiên rồi.”
Tô Mậu hừ lạnh một tiếng: “Cậu ấy đã chọn tôi giữa cậu và tôi.”
Hứa Tùng Lâm khẽ cười hai tiếng: “Tôi thừa nhận, sức hấp dẫn của cậu quả thực lớn hơn tôi.”
Thấy Tô Mậu không nói gì, Hứa Tùng Lâm ngừng lại một chút thu lại giọng điệu trêu chọc, giọng nói hơi khô khốc, kín đáo hỏi lại câu hỏi trước đó: “Cậu không phải là thật sự để ý đến cậu ấy rồi đấy chứ?”
Tô Mậu đột nhiên lên tiếng, cậu nói: “Im lặng một chút.”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt.
Ánh mắt Tô Mậu lướt qua góc phố. Có rất đông người ở ngã tư nhưng đối phương cực kỳ nhạy bén, ngay khi cậu phát hiện ra họ đã lập tức ẩn mình. Mặc dù vậy, Tô Mậu vẫn kịp bắt được ánh mắt thâm độc không hề che giấu của kẻ đó.
"Có người đang theo dõi tôi" Tô Mậu nói với tốc độ nhanh. “Ngã tư thương mại Đại lộ Trung tâm giúp tôi điều tra người này.”
Giọng điệu ra lệnh. Vừa dứt lời, Hứa Tùng Lâm đã gọi một cuộc điện thoại khác: “Cậu ra khỏi trường rồi sao? Đơn xin lại không gửi đến chỗ tôi. Khoan đã, lần này cậu ra ngoài có mang theo vệ sĩ không?”
Tô Mậu không trả lời. Hứa Tùng Lâm hiếm khi mang chút vội vã: “Mau quay về nguy hiểm lắm. Cậu ra ngoài làm gì?”
Tô Mậu: “Cậu quản nhiều chuyện quá rồi đấy.”
Hứa Tùng Lâm cảm thấy mình bị chọc tức đến bật cười: “Từ nhỏ đến lớn cậu gây ra bao nhiêu rắc rối, lần nào mà không phải tôi lo liệu?”
Các thành viên hội học sinh đứng cạnh bàn làm việc lặng im như tờ, không dám hó hé. Lát sau, tất cả đều nghe thấy giọng nói hững hờ của người ở đầu dây bên kia: "Hẹn hò" rồi lạnh lùng cúp máy.
Vị hội trưởng vốn luôn ôn hòa của họ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, trên gương mặt phiền muộn... các thành viên kinh hoàng nhận thấy dường như còn xen lẫn một chút lo lắng.
Đó là sự bất an tột độ khi một thứ gì đó sắp thoát khỏi tầm kiểm soát.
Tô Mậu thong thả bước theo Bạch Tư Quân. Lẽ ra khi cậu muốn mua quần áo mới, sẽ có người chuyên trách mang đến tận phòng nhưng đã quá lâu không ra khỏi trường, cậu cũng muốn nhân cơ hội này để thư giãn.
Nếu như không có ai quấy rầy.
Ánh mắt Tô Mậu trở nên lạnh lùng. Khi cô bán hàng mang những mẫu thiết kế mới nhất ra, Tô Mậu nói: “Chúng tôi cao gần bằng nhau, cứ theo thói quen của tôi trước đây là được.”
Bạch Tư Quân chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Hân dường như bị choáng ngợp bởi sự xa hoa ở đây. Cô bán hàng rất tinh ý, giới thiệu tỉ mỉ từng mẫu quần áo cho hắn. Khi Bạch Tư Quân cầm lên một chiếc mác, hắn suýt ngất xỉu vì con số thiên văn trên đó, cả người đỏ bừng như một quả táo.
Tuy nhiên vẻ ngây ngô chưa từng thấy sự đời này vẫn rất đáng yêu. Khi được kéo đi thử đồ, mấy nhân viên vây quanh không tiếc lời khen ngợi, suýt chút nữa là khen hắn lên tận mây xanh.
Tô Mậu dựa vào khung cửa nhìn họ bận rộn chỉ khẽ cười. Bạch Tư Quân đỏ mặt, cảm thấy những bộ quần áo đắt tiền này mặc lên người mình cũng chẳng khác nào cho một kẻ ăn mày mặc long bào.
Nhưng khi hắn nhìn Tô Mậu lại đột nhiên nghĩ rằng ngay cả những bộ quần áo tinh xảo nhất cũng không thể xứng với vẻ đẹp của người này.
Cậu ấy dường như sinh ra đã phải đẹp như vậy, mặc quần áo đẹp, đeo đồ trang sức đẹp giống như một món đồ sứ tinh xảo cao quý, vừa cao quý lại vừa dễ vỡ. Và Bạch Tư Quân muốn đuổi đi mỗi con mèo có thể làm vỡ sự hoàn mỹ đó.
Bạch Tư Quân mặc xong quần áo, run rẩy chờ đợi lời nhận xét của cậu. Nhưng Tô Mậu có vẻ hơi lơ đãng.
Cậu đang hồi tưởng lại kẻ theo dõi vừa ló mặt đã co rút lại ban nãy suy nghĩ xem đó có thể là ai.
Phóng viên? Thám tử tư? Kẻ thù chính trị trong gia đình? Hay thế lực nào đó không vừa mắt với cậu?
Thời tiết mùa hè thất thường. Bầu trời vừa mới trong xanh không một gợn mây, chớp mắt đã có những đám mây đen nặng trĩu kéo đến. Một cái bóng ẩm ướt, dài ngoẵng trải dài dưới chân Tô Mậu.
Cậu tháo chiếc đồng hồ cơ ra nghịch trong tay, chiếc khuyên tai khẽ đung đưa theo sự thay đổi nhỏ của góc độ.
Bạch Tư Quân đã đi thử bộ quần áo tiếp theo. Những hạt mưa nặng hạt, buồn tẻ ngày càng gần.
Tô Mậu đột nhiên quay đầu lại.
Một đôi tay đặt lên vai cậu, giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai, ở hướng ngược lại với hướng cậu quay đầu: “Bắt được cậu rồi.”
Nghe thấy giọng nói, Tô Mậu đã xác nhận được người đến là ai nhưng điều đó không ngăn cậu tiếp tục định hất người kia xuống.
Bàn tay cậu bị một người khác nhẹ nhàng nắm lấy. Người đó không buông ra mà còn kéo cánh tay Tô Mậu về phía mặt mình.
Tô Mậu quay đầu lại, vẻ mặt không mấy thiện chí.
Diêm Mân Dục đứng sau lưng chiếc ghế sofa, cúi người xuống. Đôi mắt cong cong mang ý cười vẫn còn vương vấn. Không biết ban nãy đã đi làm chuyện xấu gì mà mặc chiếc áo hoodie bình thường, phần cổ áo rộng lơ là hở ra một bên để lộ phần xương quai xanh gợi cảm bên dưới.
Một miếng băng cá nhân dán ngang má hắn, chính là nơi lần trước bị Tô Mậu đấm mạnh. Vết thương của Tô Mậu đã lành từ lâu, vậy mà hắn vẫn giả vờ dán băng như thể muốn nhắc nhở ai đó mọi lúc mọi nơi, chẳng biết đang làm trò gì.
Đầu tóc hắn hơi ẩm ướt có lẽ là do nước mưa, mang theo mùi đất sạch sẽ đặc trưng khi trời mưa. Hắn ghé sát vào cổ Tô Mậu, hít hà.
"Thơm quá" Diêm Mân Dục hoàn toàn không có chút tự giác nào về sự tôn trọng đáng có với người hoàng tộc, hỏi “Cậu dùng nước hoa hiệu gì vậy?”
Tô Mậu hất hắn ra, lạnh nhạt nói: “Tôi không dùng nước hoa. Sao cậu lại ở đây?”
Diêm Mân Dục dường như đã quên mối thù vừa đánh nhau với nhau, mặt dày chen vào chỗ trống bên cạnh Tô Mậu trên ghế sofa, thở phào một hơi: “Ở chỗ bảo vệ có người nhà tôi, thấy xe của cậu đi ra ngoài nên báo cho tôi một tiếng.”