Đối diện cung điện hoàng gia, trên mảnh đất đắt đỏ từng tấc là một bãi cỏ rộng lớn. Những biệt thự tựa lâu đài nằm rải rác hai bên đường chính, mỗi chóp nhọn và viên ngói được thiết kế tinh xảo đều do những bậc thầy kiến trúc hàng đầu thế kỷ trước tạo nên.
Phía cuối xa xa có thể thấy tòa tháp đôi cổ kính. Phía trước quảng trường, bức tượng Vebense sừng sững đứng đó, tỏa sáng với vẻ cao quý và đức hạnh.
Đây là trường phổ thông Fuxi, ngôi trường danh tiếng nhất Liên bang đã đào tạo ra hết lứa tinh hoa này đến lứa tinh hoa khác ở đỉnh của kim tự tháp xã hội. Gia thế hiển hách và học phí cao ngất ngưởng chỉ là tấm vé để bước vào cánh cổng học viện này.
Đỉnh của tòa tháp đôi là khu vực của hội học sinh. Một nam sinh ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu lật xem tài liệu.
Cậu ta đeo một cặp kính giản dị, áo sơ mi đồng phục chỉnh tề không một nếp nhăn, trên ngực cài một tấm biển tên tinh xảo. Cậu ta toát lên khí chất của một học sinh giỏi nhưng những ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo một nhịp điệu nào đó lại để lộ sự lơ đễnh.
Bỗng nhiên, cậu ta như thấy điều gì đó buồn cười, dừng tay lại, tùy ý nhấp chuột hai cái trên máy tính.
“A Tô, trên diễn đàn mọi người đều đang bàn tán về chiến công sáng nay của cậu.”
Cậu ta ngẩng đầu lên với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt sau lớp kính lại lạnh lùng đến tột cùng, chiếu thẳng vào bóng người đang nằm trên sofa.
Người trên sofa cựa mình, cuốn sách đang che mặt rơi xuống để lộ mái tóc dài ngang vai màu vàng rực, mềm mại phủ lên chiếc cổ trắng nõn. Dái tai cậu ửng đỏ vì ngủ, có một nốt ruồi nhỏ xinh xắn. Ngay lập tức một bàn tay che đi.
A Tô hất cuốn sách ra và ngồi dậy.
Cậu có đôi mắt xanh biếc như ngọc bích. Khuôn mặt cậu đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần là khó quên, hàng mi rất dài, đôi môi mím chặt. Gương mặt với đường nét hoàn hảo như một kiệt tác còn sót lại của thời Phục hưng, dường như mang dòng máu của người phương Tây.
Khuyết điểm duy nhất là một vết bầm nhỏ ở khóe miệng như một vết ố chói mắt trên đồ sứ: “Bảo bọn họ im miệng.”
Giọng cậu lười biếng vẫn còn chút ngọng vì ngái ngủ. Người ngồi trước bàn chống cằm, thong thả liếc nhìn cậu một cái rồi "Ừm" một tiếng, nói một cách ôn hòa: “Để tớ khóa bài đăng nhé?”
"Khóa vài bài tùy ý là được, những người khác sẽ tự hiểu." Tô Mậu nheo mắt ngả người ra sau, vén tay áo lên để lộ chiếc dây thun ở cổ tay. Cậu tháo ra, buộc tùy tiện sau gáy để giữ những lọn tóc lòa xòa.
Những gân xanh nhạt nổi rõ trên cổ tay, đẹp như bông tuyết chênh vênh trong vườn hoa cuối đông.
"Cậu nói thật đấy à" Hứa Tùng Lâm chọn vài bài đăng có độ thảo luận cao gửi cho người quản lý diễn đàn. Cậu còn chưa nói một lời, người quản lý đã cuống cuồng gửi liền mấy tin nhắn xin lỗi. Hứa Tùng Lâm quay lại diễn đàn, tất cả các bài viết về Tô Mậu đã biến mất hoàn toàn. “Vì một cậu học sinh nghèo mà tự làm mình ra nông nỗi này, may mà tôi đến kịp lúc nếu ầm ĩ hơn chút nữa thì hôm nay cậu đã lên trang nhất tin tức rồi.”
"Ai bảo cái tên đó cứ tranh giành với tôi, cậu bảo hắn an phận một chút thì tôi đã không phải phiền phức như vậy" Tô Mậu lơ đễnh nói.
Hai chữ “tên đó” dường như làm Hứa Tùng Lâm bật cười. Đầu ngón tay cậu ta đặt ở thái dương, ngước mắt lên. Góc độ này làm nổi bật đuôi mắt hất lên của cậu ta, sự áp lực sâu thẳm dưới vẻ ngoài ôn nhu càng trở nên mạnh mẽ hơn: “Tôi không có khả năng đó. Chờ A Lạc về rồi sẽ dạy dỗ hắn.”
Tô Mậu "chậc" một tiếng.
Hứa Tùng Lâm thở dài: “Thật mất mặt. Danh tiếng lừng lẫy của F4 chúng ta đã bị hủy hoại hoàn toàn chỉ vì một hoàng tử nhỏ của vương thất và một con trai của bộ trưởng quân đội đánh nhau vì một học sinh nghèo không đáng chú ý.”
Tô Mậu ngồi thẳng dậy, vài sợi tóc vừa buộc lại rơi xuống, vương trên khóe miệng còn vết bầm: “Cậu biết gì chứ? Hôm nay, tên khốn đó thấy tôi đi cùng Bạch Tư Quân, không nói gì ngay trước mặt tôi đã kéo người ta vào lòng.”
Chuyện đó thì cũng thôi đi, Bạch Tư Quân trong lòng hắn còn chưa kịp phản ứng nhưng Diêm Mân Dục lại hất mí mắt lên, khiêu khích nhìn Tô Mậu trước.
Nhớ lại cảnh tượng đó, Tô Mậu cảm thấy vô cùng nực cười. Cậu chỉ vào mình, cười khẩy: “Hắn coi tôi là cái gì?”
Cậu dường như đã tức giận đến cực điểm.
F4 thường xuyên ở cùng nhau, gạt bỏ mạng lưới lợi ích gia đình phức tạp của Liên bang họ có một tình bạn thân thiết từ nhỏ.
Vì vậy, việc mối quan hệ của hai người họ trở nên xấu đi đối với những thành viên F4 khác mà nói, có chút rắc rối.
Hứa Tùng Lâm khoanh tay gật đầu: “Vậy nên hai người đã đánh nhau ở hành lang Bạch Hạc? Công khai vi phạm nội quy trường thậm chí còn làm kinh động đến hội học sinh.”
"Vậy cứ trừ điểm tôi đi, Hội trưởng" Tô Mậu mỉa mai nhấn mạnh hai chữ hội trưởng. Giọng ngái ngủ của cậu như những hạt tuyết lăn trên sa mạc.
Hứa Tùng Lâm không đồng tình.
Tô Mậu liếc cậu ta, tùy tiện cầm chiếc áo khoác đang vắt ở bên cạnh lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thiết kế đồng phục học viện không ôm sát người, khi gió lùa vào có thể thấy vòng eo được thắt bởi thắt lưng kim loại dưới vạt áo hơi hất lên.
"Ừm" Hứa Tùng Lâm gọi cậu lại, nhướng mày “Lần này cậu không phải là nghiêm túc thật đấy chứ?”
Tô Mậu lười biếng trả lời.
Hứa Tùng Lâm thu lại ánh mắt, tiếp tục cuộc họp với người đang chờ đợi ở đầu dây bên kia tai nghe. Giọng điệu của cậu ta vẫn ôn hòa và ung dung như thường lệ nhưng không hiểu sao trước mắt lại thoáng hiện lên mái tóc vàng rực rỡ dưới ánh nắng ban nãy, nóng đến nỗi yết hầu cậu ta khẽ động.
【Mọi người đã nghe chuyện về nhà họ Tô chưa?】
【Tin đồn đã lan khắp thành phố rồi, muốn không biết cũng khó.】
【Lạc đề, dám công khai thảo luận về chủ đề nhạy cảm bất chấp áp lực của F4, khâm phục sự dũng cảm của chủ thớt.】
【Đẩy bài giúp chủ thớt, không cần cảm ơn đâu nha haha】
【Đẩy bài.】
【Vậy có ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Gần đây thi cử nhiều nên thông tin bị tắc nghẽn hết rồi.】
【Mặc dù cảm thấy chuyện này mà cậu cũng không biết thì hơi khó tin, nhưng vẫn giải thích một chút vậy. Nói đơn giản nhà họ Tô lại nhận lại một đứa con riêng.】
【Chủ thớt dũng cảm quá.jpg】
【Dòng máu nhà họ Tô trực thuộc Hoàng gia, Tô thiếu gia là người có khả năng cao nhất để nắm giữ quyền lực của Hoàng gia trong thế hệ trẻ phải không? Lúc này lại nhận lại con riêng, có nhiều điều để nói lắm đây...】
【F4 sắp bị xáo trộn à?】
【Sao có thể? Cậu nghĩ Tô thiếu gia là ai chứ, có thể để cho một kẻ bần hàn không biết từ đâu chui ra thay thế mình sao?】
【Đứa con riêng đó hình như cũng sắp chuyển đến trường mình. Nghe nói cậu ta không có quan hệ huyết thống với nhà họ Tô, nói nghiêm túc thì chỉ là con nuôi vậy mà cũng được gửi vào trường sao?】
【Gần đây có vẻ có nhiều học sinh nghèo muốn trèo cao nhỉ. Đầu tiên là cái tên bạch liên hoa họ Bạch đã quấn lấy mấy cậu quý tộc, giờ lại đến con riêng. Cứ chờ xem F4 ra tay.】
【Cái đứa con riêng được nhận lại rầm rộ lần trước có kết cục ra sao ấy nhỉ?】
【Tưởng mình đã hóa phượng hoàng rồi, cuối cùng lại lủi thủi quay về làm dân thường tiếp.】
【Cá cược một ván đi, lần này sẽ đắc ý được bao lâu.】
【Theo quy tắc thôi.】
【Tên đó, những ngày sau này sẽ không dễ sống đâu.】
【*】
【Bài viết này đã bị quản trị viên khóa】
Trường phổ thông Fuxi thực hiện chế độ nội trú quân sự khép kín, người ngoài không thể vào. Mấy ngày nay, gia đình Tô Mậu gọi vô số cuộc điện thoại như thúc giục nhưng cậu đều phớt lờ. Vì vậy, những lá thư mang gia huy mạ vàng được gửi đến văn phòng hiệu trưởng.
Những lời lải nhải khuyên nhủ của hiệu trưởng khiến tai Tô Mậu gần như chai sạn. Vì vậy, cậu giận cá chém thớt, ghét lây cả người phụ nữ kia và con của bà ta.
Vì những rắc rối này, cậu đã trốn đến dưới bức tượng của Vebense dựa vào bệ tượng một cách thiếu tôn trọng, rồi nhắn tin cho Bạch Tư Quân.
Cũng như mọi lần, không có hồi âm.
Dạ dày lại bắt đầu đau âm ỉ. Cậu đặt tay lên bụng, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm lên gương mặt của Vebense trên cao.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua những đám mây, chiếu rọi lên khuôn mặt hiền từ và nhân hậu của Vebense. Dù chỉ là một bức tượng đá, nhưng nó vẫn sống động như thật như thể đã có sự sống. Một bông hoa liễu trắng bay qua khe hở giữa những ngón tay bằng đá của ông và đậu lên tóc Tô Mậu.
Học sinh của trường phổ thông Fuxi mỗi khi đi ngang qua đây đều phải ngước nhìn bức tượng với vẻ ngưỡng mộ. Trong lòng mỗi người từng phải chịu áp bức, Vebense là một vị thần. Tô Mậu thì lại dựa vào bức tượng, nhắm mắt lại.