Lần này tiến vào hoàng cung, hắn mới thực sự cảm nhận được phong thái chân chính của hoàng cung.
Ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc thay đổi dần, xe ngựa đi càng sâu thì người qua lại càng thưa thớt. Cuối cùng tới bức tường cung điện bên ngoài. Xe ngựa dừng lại dưới cổng lớn tên Hữu Dịch Môn, bên cạnh có người truyền lời, nói rằng theo quy củ thì đến đây phải xuống xe. Nhưng Thái hậu Hướng lo lắng cho sức khỏe của Triệu Tễ, đặc biệt phái người mang một cỗ kiệu nhỏ tới.
Triệu Tễ xuống xe ngựa rồi đổi sang kiệu. Hắn vén nhẹ rèm kiệu, nhìn thấy đường đi dường như cố tình chọn chỗ ít người qua lại. Kiệu đi xuyên qua khoảng giữa các dãy lầu các và Trung Thư Tỉnh, tiếp đó vòng sang một lối nhỏ gần Tây Hoa Môn, đi ngang qua Hậu cung Tập Anh Điện, cuối cùng mới dừng trước một tòa cung điện treo biển "Bảo Từ Cung".
Ngoài kiệu, giọng nói nhỏ nhẹ của một thái giám vang lên:
“Vương gia, cẩn thận.”
Thân thể Triệu Tễ đã hồi phục nhiều, nhờ thái giám đỡ mà gắng giữ được không để mềm nhũn ngã xuống. Hắn được dìu bước vào Bảo Từ Cung.
Dọc đường đi, hắn nhạy cảm nhận ra quanh cung này cung nhân ít hẳn so với nơi khác. Hiển nhiên là Hướng Thái hậu đã cố tình cho bớt người đi. Vào cái thời điểm nhạy cảm này, bà lại gọi hắn đến, còn dọn người đi…
Triệu Tễ vừa bước vừa cảm thấy tim mình muốn nhảy vọt lên tận cổ họng.
Trong đầu toàn là: 【không thể xoay chuyển trời đất】【đại cục đã mất】. Hắn không dám đoán Thái hậu tìm mình rốt cuộc có ý gì. Nhưng ngàn vạn lần đừng bảo là truyền ngôi nha!
Dù hắn có suy nghĩ thế nào, đến khi thực sự được dẫn vào, diện kiến Thái hậu, mới phát hiện sự việc còn khó hiểu hơn hắn tưởng.
Triệu Tễ chỉ mới hành lễ xong, đã bị Thái hậu Hướng thân mật kéo tay đỡ dậy:
“Gặp lão thân* rồi, không cần đa lễ.”
(Trong văn phong cung đình Trung Hoa, cách xưng hô của Thái hậu thường mang ý tôn nghiêm, vừa thể hiện địa vị cao nhất trong hậu cung, vừa giữ sự khiêm nhường bề ngoài.
“Lão thân” (老身): là một cách tự xưng khiêm nhường của phụ nữ lớn tuổi hoặc có địa vị cao)
Nói rồi, bà chỉ sang chiếc trường kỷ bên cạnh:
“Ngồi xuống đi, không cần khách sáo. Lão thân cũng vừa nghe nói hôm nay ngươi lại ngã bệnh. Thân thể có gì khó chịu không? Dù sao ngươi cũng là quận vương.”
Chuyện vừa dứt, giọng Thái hậu lại đổi sang thân mật xen chút trách móc:
“Đã có mấy tấu sớ dâng lên Hoàng thượng chê trách hành vi của ngươi. Ngươi cũng nên tự xem mà quản thúc bản thân một chút.”
Triệu Tễ nghe mà đầu óc rối bời, không biết giờ phải đáp thế nào. Chẳng biết nên mở lời hỏi thăm sức khỏe Hoàng đế hay không — hỏi thì sợ phạm kỵ húy, còn không hỏi thì cũng chẳng biết nên nói gì với Thái hậu.
Nghẹn nửa ngày, mặt đỏ lên, hắn mới ấp úng ra một câu:
“Thần nhất định sẽ chú ý.”
Nói xong rồi còn sợ hãi không thôi —— gọi mình là “thần” trước mặt Thái hậu, có quá phận không? Nói vậy có ổn không?
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Triệu Tễ cảm giác mình chết đi sống lại hơn tám trăm lần.
Để gỡ tình thế, hắn vội nói thêm:
“Thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là đầu óc… những chuyện trước kia đều đã quên sạch.”
Hướng Thái hậu đang cầm chén trà, tay khựng lại, sau đó mặt không biểu cảm đặt chén xuống. Giọng bà không lộ vui buồn, chỉ nói:
“Nhưng ta thấy khí sắc của Đoan Vương cũng không tệ.”
Triệu Tễ lập tức cảm giác không khí xung quanh đổi khác, nhưng chẳng hiểu vì sao. Hắn căng da đầu, cố gắng trả lời:
“Hồi Thái hậu, thần vẫn khỏe mạnh.”
Không biết câu nào trong đó hợp ý, nhưng vẻ mặt Thái hậu lại dịu đi, hiền lành trở lại. Bà nâng chén trà lên uống một ngụm, rồi dặn dò thị nữ bên cạnh:
“Đi chuẩn bị một ít đồ bổ đưa tới phủ Đoan Vương.”
Rồi quay sang Triệu Tễ:
“Xem như một chút tâm ý của lão thân.”
Ở thời cổ đại, quà ban từ bậc trưởng bối thì tuyệt đối không dám từ chối. Triệu Tễ chỉ có thể đứng lên lần nữa, vội vàng cảm tạ.
Đến lúc này, gương mặt Thái hậu cuối cùng cũng mang theo một nụ cười:
“Được rồi, ngươi về đi.”
Triệu Tễ cúi đầu: ……???
Xong rồi?
…… Chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu chuyện nhà?
Mấy vị cổ nhân này trong bụng toàn là sông Hoàng Hà chắc? Sao lại quanh co vòng vèo thế chứ? Hắn thật sự không hiểu. Rốt cuộc là cái gì? Không lẽ trong trà có bỏ độc?
Mãi cho đến khi rời hoàng cung, ngồi lại trong xe ngựa, Triệu Tễ vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc vì lý do gì mà Thái hậu bí mật triệu hắn vào cung lần này.
Nhưng cảm giác sống sót sau tai nạn lại áp đảo tất cả. Nói thật, bệnh tim hắn vừa rồi suýt nữa tái phát, chỉ sợ Thái hậu đột ngột buông một câu “Ngươi kế vị đi.” Lại sợ Thái hậu nhìn ra hắn và vị Đoan Vương trước kia hoàn toàn khác biệt. Cả hành trình hắn chỉ biết lo lắng đề phòng.
May mắn thay, cuối cùng cũng chỉ là vài câu chuyện nhà.
Nhưng ——
Sao có thể chỉ là chuyện trong nhà đơn giản vậy chứ?
Triệu Tễ luôn cảm thấy trong đó ẩn giấu điều gì sâu xa.
Sau khi về đến phủ, hắn vẫn không yên lòng. Nhưng với một kẻ “người ngoài” như hắn, thật sự cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Thái hậu làm vậy có ý đồ gì.
Cơm tối hắn ăn mà chẳng biết mùi vị, chỉ qua loa vài miếng rồi vội giữ lấy tùy tùng bên cạnh, hỏi đường, ngay sau đó một mạch chạy thẳng đến Tây sương.
Triết Tông lên ngôi khi mới mười tuổi, bất kể là trước đó hay sau đó, trong hậu cung trẻ con chết nhiều đến mức đếm không xuể, từng đứa từng đứa lần lượt ra đi.
Người ta còn đồn rằng từng có một đứa bé thông minh lanh lợi, thiên tư xuất chúng, ai gặp cũng khen, kết quả chẳng mấy tháng đã chết bất đắc kỳ tử.
Không ai điều tra rõ ràng được rốt cuộc là vị phi tần nào ra tay, hay đứa nhỏ đó chết vì nguyên nhân gì.
Điều duy nhất có thể biết là: trong số những người cùng thế hệ với Triết Tông, kể cả đám chú bác của hắn, nam nhân còn sống sót về cơ bản đều không phải loại “con ngoan trò giỏi” gì.
Đá cầu, cưỡi ngựa, làm thơ, uống rượu, đánh bạc, vẽ vời, viết chữ… cái gì cũng thử. Thật sự không được thì còn có thể chơi Đạo giáo, học hành cho có lệ. Nói chung càng lắm trò ngoài luồng càng tốt.
Triệu Cát (nguyên chủ) lớn lên trong hoàng cung, chuyện học hành tất nhiên có người dạy dỗ chuyên nghiệp. Sau khi được phong vương ra ở riêng, dù có mời một vị “nửa phụ tá nửa thầy dạy” đi theo, nhưng Triệu Cát thật sự chẳng mấy hứng thú với chính sự. Vị phụ tá kia cũng chỉ như đồ bày trí. Dù là Triệu Cát hay những người quen biết với hắn đều ngầm hiểu điều đó.
Bởi vậy, sáng nay khi Vương Sân nhắc đến “phụ tá”, hắn ta còn phải ngập ngừng một lát.
Không phải cố tình đâu, mà thật sự là Vương Sân cũng không nhớ nổi cái vị “phụ tá bị nhét vào” kia rốt cuộc họ tên gì, vì đến giờ gần như chưa từng được dùng đến.
Và lúc này, dưới bóng đêm, Triệu Tễ đang xoa xoa đôi tay lạnh của mình.
Quyết định rồi —— chính là ngươi, phụ tá Bạch tiên sinh!
Bên kia, Bạch tiên sinh đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy trước cửa ồn ào náo động. Vừa mở cửa ra, liền thấy Vương gia đứng ngay trước mặt, vừa xoa tay vừa cười cười đầy quái lạ, ánh đèn lồng đỏ hắt lên nửa khuôn mặt hắn trông càng thêm kỳ dị.
Phụ tá: ……
Vương gia, người đừng thế này mà, ta sợ!
Bạch tiên sinh mặc áo ngủ đơn sơ, hai chân thon dài run run dưới lớp quần mỏng. Triệu Tễ làm điều mà bất cứ lãnh đạo “tử tế” nào cũng sẽ làm —— quan tâm thuộc hạ.
Hắn thân mật nắm lấy cánh tay Bạch tiên sinh:
“Bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Nói xong, hắn quay lại dặn dò gia nhân theo sau:
“Đêm nay bổn vương có thể nghỉ lại ở đây. Giữ lại một người là đủ, những kẻ khác lui cả đi.”
Bị Vương gia nắm chặt cánh tay, Bạch tiên sinh suýt thì ngừng thở!
Trời ạ! Ta biết Vương gia chơi bời lắm, cũng nghe nói trong phủ có mấy gia nhân được huấn luyện rất đặc biệt. Nhưng… nhưng mà giờ đến mình á…???
Đúng là số phận Bạch tiên sinh quá khổ.
Bạch tiên sinh vốn là kẻ đỗ đạt, một lòng báo quốc. Nhưng vận rủi, tin tức chậm chạp, thi đình lại đúng lúc triều đình thay đổi, quan viên ủng hộ thì bị gạt bỏ từng lớp. Bạch tiên sinh chưa kịp ló đầu ra đã bị coi như “rau hẹ” để cắt bỏ.
May mà sau này theo nhị vị Vương gia lập phủ, nhờ may mắn mà tạm có chỗ dung thân ở Khai Phong.
Nào ngờ vị Vương gia mà Bạch tiên sinh phải hầu hạ lại chỉ thích hội họa, làm thơ, viết chữ, hoa cỏ chim muông, ca khúc đàn sáo, đá cầu cưỡi ngựa… nói chung cái gì cũng mê, chỉ riêng chính sự là không.
Nhìn người trong phủ dần dần biết nịnh nọt lấy lòng, lại thấy Vương Sân dựa vào việc đưa mỹ nữ mà ngày càng lên mặt, Bạch tiên sinh cắn răng một cái, dốc hết gia sản, đến thanh lâu chuộc một ca kỹ về, định dùng khúc hát để lấy lòng.
Ai ngờ lúc ấy Triệu Tễ đã chán thanh lâu, lại chỉ mê mẩn góa phụ lẳng lơ. Ca kỹ đến, ca kỹ hát, rồi ca kỹ đi, còn Bạch tiên sinh thì mất sạch tiền, theo ca kỹ kia rời phủ luôn, không còn quay lại nữa.
Dẫu vậy, hơn ba mươi tuổi rồi mà Bạch tiên sinh vẫn không bỏ được chí hướng của mình. Chủ yếu Bạch tiên sinh cũng chẳng nghĩ đến việc Vương gia lại coi trọng ông.
Vậy mà hôm nay, một bài toán nan giải từ trên trời rơi xuống. Bạch tiên sinh còn chưa kịp tự hỏi "ta nên nằm im hay phản kháng đây”, thì đã thấy Triệu Tễ nắm tay mình ngồi xuống, mở miệng hỏi:
“Bạch tiên sinh, ngươi thấy bổn vương thế nào?”
Tới rồi!
Bạch tiên sinh nín thở, lập tức căng người cảnh giác.
Hôm nay đúng là một ngày Bạch tiên sinh cảm nhận rõ sự tồn tại của bản thân.
Buổi sáng Vương Quốc Tế chẳng hiểu sao xông tới, nghiêm mặt dặn hắn ta phải phong tỏa tin tức của Vương gia.
Chiều tối Vương gia lại đột nhiên chạy vào phòng, nắm tay hắn ta ngồi xuống mép giường, còn hỏi ý kiến hắn ta!
Triệu Tễ không biết trong lòng Bạch tiên sinh rối bời thế nào, hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi lựa lời:
“Hôm nay Thái hậu bí mật triệu ta tiến cung.”
Bạch tiên sinh vội vận não hết tốc lực, một giây sau liền bừng tỉnh —— hóa ra Vương gia đang coi mình là phụ tá thật sự? Ta… ta thế mà cũng có ngày trở thành phụ tá!
Ngay tức thì, trong đầu Bạch tiên sinh tuôn trào hàng loạt suy nghĩ: Vương gia bí mật tiến cung rồi lập tức tìm mình? Là Thái hậu có căn dặn gì sao? Hay là Hoàng thượng có ý chỉ? Ai cũng biết thân thể Hoàng thượng không tốt, thậm chí có tin đồn mấy hôm trước lên triều còn ho ra máu. Vậy thì hành động này của Vương gia có ý nghĩa gì?
Trong khi đó, Triệu Tễ vẫn rất bình tĩnh.
Hắn vốn là một kẻ “ngoại lai” điển hình. Nếu vị phụ tá này có thể được chọn làm người của vương phủ, ít nhất chứng minh ông ta không ngu ngốc. Buổi tối hôm nay hắn thử bóng gió một chút, chứ ngày thường hầu như chẳng mấy khi để ý đến vị phụ tá kia, càng ít trò chuyện.
Triệu Tễ cần một người không quá thân thiết với Triệu Cát, nhưng đáng tin và đủ thông minh để giúp hắn phân tích cục diện. Bạch tiên sinh chính là ứng cử viên phù hợp nhất mà hắn có thể tìm.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Bạch tiên sinh hít sâu mấy hơi, buộc mình bình tĩnh lại, dựa vào chút hiểu biết ít ỏi, dè dặt hỏi thử:
“Xin hỏi… Thái hậu gọi Vương gia tiến cung là vì chuyện gì?”