Bước chân lan ra khắp ncùng với tiếng hét chói tai. Triệu Tễ im lặng đổi hướng
Nhưng vừa mới rẽ qua núi giả, một chiếc khăn tay đã bay thẳng vào mặt hắn. Trên khăn thêu uyên ương, còn có một dòng chữ nhỏ —— “Khai màn thương chỉ phượng, thổi đèn tích hoa rơi.*”
(Nói ngắn gọn, đây là một loại từ ngữ ám chỉ cảnh hoan lạc nam nữ trong văn chương cổ, dùng hình ảnh vén màn – chim phượng – tắt đèn – hoa rơi để gợi tả chuyện chăn gối ).
Đến lúc này Triệu Tễ mới chợt hiểu: cái hành động hắn đi kho mở kho đã không chỉ làm quản gia bừng tỉnh, mà còn kéo theo cả đám nữ nhân trong hậu viện tỉnh theo.
Hắn tức tối nhét thẳng chiếc khăn vào ngực cô nàng vừa lao tới, trong lòng điên cuồng chửi rủa chính cơ thể mình.
Triệu Tễ thầm mắng: tên nguyên chủ rốt cuộc đã rước bao nhiêu nữ nhân về cái vương phủ này!? Chẳng lẽ hắn gom hết nữ nhân của vương triều Khai Phong về đây luôn rồi? Còn có chiêu trò nào kiểu này nữa không?
Thầm phỉ nhổ: “Trời ơi, con à, mày mới mười mấy tuổi, mày định không giữ gìn thận của mình à?”
Để tránh xa đám nữ nhân nhiệt tình như lửa kia, Triệu Tễ bỗng trở nên nghiêm túc:
Hắn không tin tìm không ra một chỗ yên tĩnh!
Vậy là hắn hóa thân thành “tinh linh của bóng tối”, đi đâu cũng chọn lối gập ghềnh, tiện thể chui vài cái động nhỏ. Càng lúc hắn càng ẩn thân sâu hơn.
Cuối cùng, khi đã tránh xa ánh đèn và tiếng người, hắn thấy một cánh cửa nhỏ.
Không kịp nghĩ ngợi, Triệu Tễ chui tọt vào.
Đêm mới chỉ bắt đầu, phần lớn hạ nhân trong phủ còn đang bận hầu hạ chủ tử, chưa đến giờ nghỉ. Chỉ có một số ít làm việc như đổ bô, quét hương, họ thường ngủ sớm để nửa đêm dậy.
Qua khỏi tiểu viện, phía sau là một khoảng đất trống rộng rãi mà hoang phế. Dưới ánh trăng lờ mờ, Triệu Tễ nhìn ra nơi đây bỏ hoang, rách nát.
—— và rồi hắn thấy phòng bếp.
Không có lý do gì rõ ràng, nhưng hắn cứ đi lạc đến đây, cũng coi như ý trời.
Nhìn thấy bên ngoài còn để củi lửa, bụng hắn liền réo lên.
Người xui thì uống nước lạnh cũng mắc nghẹn, huống chi hắn? Nửa đêm bụng kêu mà chưa có gì ăn!
Dù đã bỏ hẳn ý nghĩ “trốn thoát” ngốc nghếch kia, hắn cũng chẳng muốn gọi hạ nhân đến nhóm lửa. Hiếm lắm mới có chút yên tĩnh, hắn không muốn bị đám người kia phá đám.
Cân nhắc một lúc, Triệu Tễ quyết định tự mò vào bếp tìm xem có gì ăn được không.
Kết quả lục tung cả phòng bếp, ngoài một vò sữa dê với ít mật ong thì chẳng có gì.
Triệu Tễ thấy lạ: Nếu phòng bếp vương phủ nghèo nàn thế này, buổi tối hạ nhân đói bụng thì làm sao? Vác đồ từ chỗ khác về à? Chẳng giống lối sống xa hoa của vương phủ chút nào! Nhưng trước mắt thì đúng là vậy.
Không ngờ, cái bếp rách nát này cuối cùng lại để hắn tìm được một ít tinh bột.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi lấy đá nhóm lửa, bỏ tinh bột vào sữa dê khuấy đều, đổ cả vò vào nồi, quậy đến khi sữa đặc lại, rồi múc ra mâm, thêm một muỗng mật ong.
Triệu Tễ như người tăng ca kiếp trước tìm được niềm an ủi, nâng mâm, nhìn “khoai” dẻo đặc quánh lăn lăn trong ánh lửa. Hắn tiện tay lấy đôi đũa, vừa định ăn thì sau lưng vang lên một giọng nói sâu kín:
“Đây là cái gì?”
Triệu Tễ giật nảy mình, run tay, mâm rơi xuống.
Người phía sau nhanh như cắt lao tới, đón lấy mâm.
Hắn ôm ngực tim đập thình thịch, nhìn rõ đó là một thằng bé rách rưới, mặt mày lấm lem, xuất hiện như từ trong bóng tối bước ra. Hắn nghẹn thở, quát:
“Ngươi từ đâu ra!”
Thằng bé tầm mười hai mười ba tuổi, chẳng hề xấu hổ vì đột ngột xuất hiện trong viện người ta, chỉ khẽ nhắc:
“Ngươi nhỏ tiếng thôi, nói to quá người ta nghe thấy hết!”
Triệu Tễ nheo mắt, định gọi người đến bắt, nhưng thấy thái độ thằng bé quá tự nhiên. Nhìn nó quần áo tả tơi, chẳng có gì giấu trong người, hẳn chưa trộm được thứ gì. Hắn liền dọa:
“…… Ngươi tới ăn trộm? Biết không, ở đây mà trộm vàng bạc bị bắt sẽ bị đánh chết đấy.”
Thằng bé bĩu môi: “Ai thèm mấy thứ đó. Ta chỉ vì sau lệnh cấm ban đêm thì đói bụng quá, nên mò đại vào xem có gì ăn. Ai dè gặp ngươi cũng đang lén nấu cơm…… mà còn thơm nữa chứ!”
Nó lại giống hệt một tiểu đại nhân mà bảo:
“Ngươi cũng không muốn bị người ta bắt gặp lén lút nấu ăn buổi tối đâu nhỉ? Hạ nhân trộm ăn thì bị phạt đó.”
Triệu Tễ: “Ai nói ta là trộm ——?”
Thằng bé khoanh tay: “Không phải trộm sao? Đèn đóm cũng không thắp, đen sì mò mẫm nấu à? Đừng quanh co, ngươi làm cái gì vậy? Ta chưa từng thấy, trông lạ ghê.”
Triệu Tễ nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân kia, nhất thời cũng chẳng mắng được. Thằng bé mặt mũi tuy lấm lem nhưng ngũ quan đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối.
Còn nó sau khi ngắm kỹ, nó chợt nhận ra quần áo Triệu Tễ không hề tồi, liền nghi hoặc:
“…… Ngươi mới là ăn trộm chứ gì?”
Triệu Tễ đen mặt: “Không phải.”
“Vậy ngươi mặc quần áo tốt như vậy, còn lén lút ở đây?”
Thấy thằng bé nhìn chằm chằm như muốn “bắt trộm”, Triệu Tễ vội bịa:
“Ta họ Bạch, chỉ là một phụ tá không được ưa trong phủ. Quần áo này cũng chỉ là khoác lên cho có thôi, thực ra ta nghèo rớt mồng tơi.”
Rồi hắn hỏi ngược: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Thằng bé thản nhiên: “Sau vườn có lỗ chó, ta chui vào.”
Triệu Tễ sững người: phủ Đoan Vương mà có lỗ chó? Thủ vệ làm ăn kiểu gì vậy!?
Đã trả lời xong, hắn giữ lời:
“Cái này gọi là món sữa khoai dẻo . Cách làm chính thống thì dùng sữa bò, bên ngoài phủ bột đậu nành. Ăn vào, khoai mềm dẻo, bột đậu tơi mịn, hai vị nổ tung trong miệng, mới gọi là tuyệt. Mật ong này chỉ là ta tùy tiện thêm vào thôi.”
Thằng bé nhìn mâm, lấy đũa chọc một cái, thấy dẻo quánh dính lại liền reo: “Thú vị!”
Nhưng thay vì ăn, nó đưa mâm lại cho Triệu Tễ: “Cho ngươi.” Rồi chống cằm nhìn hắn ăn.
Triệu Tễ nghĩ bụng không đến mức tranh ăn với trẻ con, bèn đưa mâm lại cho nó:
“Ngươi ăn đi, ta làm thêm cái nữa.”
Thằng bé vui vẻ nhận, còn Triệu Tễ nhanh chóng làm thêm một mâm, rồi cùng nó ngồi xuống đất. Hắn có chút tiếc nuối nói:
“Thật ra ta nấu ăn cũng không tệ, từng định đi thi lấy bằng đầu bếp, nhưng trong nhà không cho, nên thành xã súc.”
Thằng bé vừa ăn vừa hỏi: “Đầu bếp cũng phải thi à? Xã súc là gì?”
Triệu Tễ thở dài: “Đầu bếp chính quy phải thi chứ. Còn xã súc…… coi như phụ bếp, làm việc vặt cho người ta thôi. Đúng rồi, ngươi tên gì?”
Thằng bé buông mâm, nói rành rọt: “Gọi ta Tiểu Thất cũng được. Vậy ngươi đúng là phụ tá trong phủ?”
“Ừ.” Triệu Tễ gật. Rồi khen: “Tiểu Thất là cái tên hay lắm đó.”
Tiểu Thất tò mò: “Hay chỗ nào?”
Triệu Tễ đập tay, cười: “Ta biết một vị anh hùng võ lâm, gọi là Hồng Thất Công!”
Mắt Tiểu Thất sáng rực: “Thất Công? Cũng là bảy? Kể ta nghe đi, kể đi!”
Thế là Triệu Tễ bèn kể chuyện Thần Điêu, đoạn có Hồng Thất Công. Nghe xong, Tiểu Thất vẫn thòm thèm:
“Sau đó thì sao? Hồng Thất Công với Hoàng Lão Tà đấu, ai thắng? Ta hy vọng Hồng Thất Công thắng.”
Triệu Tễ lật mắt, thầm nghĩ: Xuyên qua võ hiệp thế giới chắc còn đỡ hơn cái thế giới quái đản này. Rồi hắn thở dài:
“Ai mà biết, chắc chỉ người trong cuộc mới rõ.”
Tiểu Thất ôm bát, mặt mơ màng: “Ta phải luyện võ chăm hơn, sau này trở thành anh hùng như Hồng Thất Công! Làm bang chủ Cái Bang, học Đả Cẩu Bổng Pháp với Hàng Long Thập Bát Chưởng! Nghe tên thôi đã ngầu rồi!” (tên môn võ).
Nói hăng quá, nó còn khoe: “Đúng rồi, ta gần đây tự nghĩ ra nửa bộ chưởng pháp, hợp luôn với tên đó! Ta đánh cho ngươi xem!”
Triệu Tễ nhìn nó nhảy nhót liền nghĩ: Thằng bé này đáng yêu thật.
Nhưng ngay sau khi thấy Tiểu Thất vung một chưởng đập vỡ cả viên gạch, hắn liền nghĩ: Ngầu bá cháy!
Đợi nó đánh đến toát mồ hôi, Triệu Tễ kinh hãi:
“Ngươi sao chỉ một chưởng đã phá được đá vậy?”
Tiểu Thất thản nhiên: “Nội lực thôi.”
Triệu Tễ trợn mắt: “Thật có nội lực à?”
“Ừ.” Nó gật đầu. Nhưng vừa dứt lời, bụng nó réo lên.
Ngay lập tức, bụng Triệu Tễ cũng kêu theo.
Tiểu Thất sáng mắt: “Bọn ta có chôn một con gà, hôm nay mới bắt. Đi, đào lên làm gà ăn!”
Triệu Tễ ngẫm ngẫm mấy gia vị trong bếp, liền bảo:
“Cũng có thể làm da vịt giòn.”
“Cái gì cơ?”
Triệu Tễ híp mắt nhớ lại món nổi tiếng Tứ Xuyên, giải thích:
“Đúng ra phải dùng vịt vì da dày, làm xong thì giòn rụm. Nhưng gà có chỗ hay hơn, thịt mềm và dễ thấm vị. Nói đơn giản là làm sạch gà, ướp gia vị cho thấm, rồi thắng đường với nước màu cho vàng, cho gà vào đảo đều cho bọc hết da, sau đó thêm nước và gia vị kho đến chín, vớt ra để ráo, rồi đem chiên. Thành phẩm da gà giòn tan, thịt mọng nước, vừa có mùi ngọt thơm của đường, vừa có vị nồng của gia vị kho……”
___________
Kem Kem: nghe tả thoi mà cũng thèm á haha