“Tiểu tử giỏi lắm, tay chân đều hướng ra ngoài!” Ngươi chẳng lẽ không biết thu nhận một đệ tử cũng phải tốn tiền sao?

Nửa câu sau là Từ Ngọc Thành truyền âm cho Đoạn Anh Vệ.

Đoạn Anh Vệ vội vàng đáp lại: “Sư phụ, đợi con quay về sẽ nhận thêm nhiều nhiệm vụ kiếm tiền, sư muội này xin người nhất định giữ lại cho con!”

Từ Ngọc Thành liếc nhìn Lê Nguyệt nhiều hơn một cái. Chỉ mới mười mấy tuổi, lại tròn trĩnh như một viên bánh bao lăn, nhìn qua còn đáng yêu hơn cả mấy đệ tử khác của mình. Nếu có thể khiến tiểu đồ đệ lười biếng kia chịu tiến thủ, kiếm thêm chút tiền phụ trợ cho tông môn, vậy thì thu nhận nàng làm ngoại môn đệ tử cũng chẳng lỗ.

Đúng vậy, Từ Ngọc Thành vẫn chưa từng nghĩ rằng tiểu nha đầu này có thể thuận lợi vượt qua cửa ải.

“Được rồi, sư phụ đồng ý.” 

Đoạn Anh Vệ mừng rỡ như điên, lập tức quay sang nói với Lê Nguyệt.

Lê Nguyệt nhoẻn miệng cười, rồi hỏi: “Hai ải đầu ta đã hiểu sơ qua, vậy ải thứ ba là gì?”

“Để ta nói rõ cho ngươi. Mỗi đại tông môn khi chọn đệ tử đều có điểm chú trọng riêng, cho nên mới có vòng ba — kiểm tra linh căn. Ngoài ra cũng để loại bỏ những người không có linh căn.

Ví dụ như Mật Dương Tông là phù tu, thích chọn đệ tử có Lôi linh căn và Kim linh căn. Kính Ảnh Tông là thuật tu, ưa chuộng Thủy linh căn. Tinh Lưu Tông là khí tu, lại không thích nhận Thủy linh căn. Hãn Nguyệt Tông là đan tu, bọn họ, ừm...” Đoạn Anh Vệ bỗng trở nên khó nói.

“Thích Hỏa linh căn sao?” Lê Nguyệt hỏi.

Nàng nghĩ trong lòng, vừa rồi Đoạn Anh Vệ nói là để loại bỏ kẻ không có linh căn, vậy tức là ngũ linh căn tuy phế nhưng vẫn có người cần. Thật may mắn.

“Không phải, bọn họ kỳ kỳ quái quái, chỉ cần có linh căn, còn lại chính là nhìn... nhan sắc.” Đoạn Anh Vệ trả lời.

“Bổ mắt. Vậy còn Huyền Quang Tông thì sao?” Lê Nguyệt hỏi.

“Chúng ta lấy kiếm tu làm chủ, cho nên càng thích chọn đệ tử có Kim linh căn và Lôi linh căn. Nhưng nếu là linh căn khác cũng không sao, bởi ngoài kiếm tu, vẫn có trưởng lão dạy môn khác.

Chỉ cần ngươi có linh căn, chỉ cần chúng ta muốn ngươi.” Đoạn Anh Vệ vừa nói vừa nháy mắt với nàng, “Ngươi vượt qua mấy cửa ải trước, ta sẽ xin sư phụ tuyển thẳng ngươi!”

“Cái này có tính là gian lận không?” Lê Nguyệt hỏi. Không ngờ đến thế giới tu tiên lại gặp chuyện tốt như thế.

“Vòng ba vốn dĩ đã mang tính chủ quan rất lớn, chỉ cần có người muốn ngươi là được!” Đoạn Anh Vệ không cho là vấn đề.

Trong lòng Lê Nguyệt thầm nghĩ, thật ra nàng có lục linh căn, chỉ cần có thể khống chế linh căn nào hiện ra khi kiểm tra, vậy chẳng phải tông môn nào cũng có thể vào? Vấn đề là làm sao khống chế đây? Còn nữa, rõ ràng linh căn nào cũng tốt, vì sao bản thân lại có ngũ linh căn? (Hạ??? Tớ không hiểu khúc này, có sao dịch vậy nha)

Nàng mơ hồ cảm thấy ngũ linh căn chắc chắn không hề phế như trong nguyên tác!

Rất nhanh, vòng kiểm tra đầu tiên bắt đầu, trên quảng trường bỗng nhiên xuất hiện một pháp trận khổng lồ hoa lệ.

“Các đệ tử tham gia khảo nghiệm, xin mời tự mình bước vào pháp trận. Trong thời gian một nén nhang, các ngươi phải vượt qua tâm ma trong pháp trận, nếu không qua vượt ải thất bại.

Đương nhiên, trong ảo cảnh, bất kỳ tổn thương nào các ngươi gây ra cho ảo cảnh đều ứng nghiệm trên chính thân thể các ngươi. Hãy cẩn trọng.” Giọng nói hùng hậu vang lên.

Nghe xong, có kẻ lập tức bước vào, có người do dự chưa dám tiến.

“Đây là pháp trận do trưởng lão Kính Ảnh Tông thiết hạ, bọn họ thích gây khó dễ nhất. Thời gian phá trận nhanh nhất gần bằng một nén nhang, chính là kỷ lục của Bạch Thiệu Cẩm và đại sư huynh Giang Hàn Dạ của Mật Dương Tông.

Ngươi cứ cố hết sức là được, không được thì ngồi im chờ thời gian kết thúc, trận tự hủy, như vậy tổn thất là nhỏ nhất!” Đoạn Anh Vệ dặn dò, trong lòng vẫn còn tức giận.

Khi hắn bái sư năm đó, lúc phá pháp trận này thì cực kỳ thảm hại, quần áo tả tơi, tóc cháy mất nửa.

Hắn chỉ mong Lê Nguyệt an toàn là được, qua hay không, không quan trọng, tệ nhất thì làm ngoại môn đệ tử.

Lê Nguyệt gật đầu, rồi bước chân vào, trong lòng đã có tính toán.

Pháp trận này chẳng qua cũng chỉ khảo nghiệm chấp niệm trong lòng. Mà chấp niệm của nàng, nàng rõ ràng.

Trong nháy mắt, trời đất đảo lộn, nàng đang nằm bò trong phòng thí nghiệm, ngày đêm 996, nghiên cứu chế tạo vũ khí mới.

Tuy cường độ công việc áp lực thấy bà cố, nhưng nàng vẫn nhanh chóng chìm đắm, cho đến khi hoàn thành, mái tóc rối như ổ gà, nàng vui mừng ngắm nhìn món vũ khí vừa lắp ráp thành công.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu: Nếu có món vũ khí này, nhất định sẽ thổi bay cả đám Tả Kỳ Minh!

Nàng ngớ người, chợt nhớ mình đã xuyên không, thế là ảo cảnh biến mất.

Lại một ảo cảnh mới hiện ra. Nàng nhìn quanh liền ngây ngẩn, nàng đang ngồi trong chiếc bồn tắm cũ kỹ trong phòng thuê, xung quanh đầy ắp tiền mặt màu hồng.

Ảo cảnh này không thể nào nữ tính hơn, cũng không thể nào hạnh phúc hơn!

Nàng vui vẻ ném tung bay từng tờ tiền hồng, cảm giác ấy cứ như mơ.

Đột nhiên, nàng dừng lại: một kẻ nghèo rớt mồng tơi, nghèo rơi nước mắt như nàng sao lại có nhiều tiền thế này? Cướp ngân hàng hả?

Trên khán đài, các tông sư xôn xao: “Các ngươi nói xem, ảo cảnh của tiểu nha đầu này sao lại quái dị như vậy? Vừa rồi cái thứ dài ngoằng kia, giờ lại tới đống giấy đỏ này, có ai biết là gì không?”

“Chưa từng nghe, chưa từng thấy, ta đoán nha đầu này tinh thần có vấn đề!” Tịch Nhan Thân nhìn Lê Nguyệt lôi thôi lếch thếch, kết luận.

“Đệ tử của ta là có cá tính! Không giống bọn phàm phu tục tử, tâm ma ảo cảnh thì ngoài linh thạch pháp khí ra chỉ biết đàn bà.” Bên cạnh, Từ Ngọc Thành cũng chau mày nhìn nhưng không hiểu, song vẫn không quên phản bác.

“Chà, còn chưa chính thức thu đồ đệ mà đã thiên vị rồi!” Lúc này tông chủ Hãn Nguyệt Tông, Tịch Nhan Thân cười châm chọc.

“Đệ tử của ta, dĩ nhiên ta phải thương!” Từ Ngọc Thành đáp.

“Ngươi xem, người khác thì chỉ một tâm ma ảo cảnh, còn tiểu nha đầu này lại hai cái liền, e rằng khó mà thoát ra!” Vũ Quán lên tiếng.

“Từ trước tới nay, kỷ lục phá tâm ma ảo cảnh nhanh nhất chính là gần một nén nhang! Một trong số đó còn là Bạch Thiệu Cẩm của bổn tông.” Trưởng lão Kính Ảnh Tông đắc ý khoe.

Độ khó này vốn là ông ta cố tình đặt ra, để nhân cơ hội thể hiện uy thế của tông môn. Không ngờ Bạch Thiệu Cẩm lại tranh khí, càng khiến thanh thế rạng rỡ.

Tịch Nhan Thân nghe vậy liền hạ giọng nói với Từ Ngọc Thành: “Cái lão già Kính Ảnh Tông này cứ thích làm khó người trẻ, thành ra mấy năm nay ta chẳng có mấy đồ đệ nhan sắc, đáng thương. Ta xem tiểu đồ đệ của ngươi lần này cũng khó toàn mạng.”

Nói thật, năm ngoái Tịch Nhan Thân từng ưng một người có nhan sắc, ai ngờ ngay cửa ải đầu tiên đã thất bại, ra ngoài còn bị hủy dung, khiến ông ta tiếc mãi không thôi. Vì thế hễ thấy pháp trận của Kính Ảnh Tông là ông lại oán thán.

Trưởng lão Kính Ảnh Tông tất nhiên nghe rõ, nhưng trong lòng lại càng đắc ý.

Bọn họ Kính Ảnh Tông chính là lợi hại!

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, một góc pháp trận chợt lóe, ánh sáng nhạt dần.

Có người phá trận!

“Không thể nào, là ai?” Trưởng lão Kính Ảnh Tông giật mình bật dậy, nhìn vào sân.

Lúc này, Lê Nguyệt chỉ thấy trời đất quay cuồng, hoa văn dưới chân lập tức biến mất. Nàng nhìn rõ xung quanh, không nhịn được cảm thán: “Ảo cảnh này thật là biu tì phun! Tiếc là mới được trải qua một chút là hết rồi, haiii.”

“Cái gì…???? Chẳng lẽ ngươi phá tâm ma ảo cảnh rồi sao, được lắm Lê Nguyệt!” Đoạn Anh Vệ bên cạnh kinh ngạc đến mức há hốc mồm, vội vàng chạy lại khoa tay múa chân, kích động nói: “Nửa nén nhang còn chưa tới! Ngươi phá kỷ lục rồi!”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play