Lê Nguyệt lùi lại một bước, tránh nước bọt bắn tới.

Đám đệ tử đại tông môn này đúng là chỉ biết chém gió, chắc cả đời chưa từng thấy “pháo thật” là gì.

Cô nhìn chằm chằm vào tam sư huynh của nữ chính – Lâm Hồng Diễu, trong đầu thoáng qua ý nghĩ như vậy. Đồng thời, cô cũng không thể không thừa nhận một sự thật .

Cô xuyên không rồi.

Một giây trước, Lê Nguyệt vì 996 (làm việc lúc 9:00 sáng, kết thúc lúc 9:00 tối, làm 6 ngày trong tuần) mà phát điên, điên cuồng nguyền rủa thế giới này. Một giây sau, phòng thí nghiệm nơi cô làm việc phát nổ.

Cô bị nổ bay.

Lê Nguyệt: “Ô Mai Gót cảm ơn cuộc đời nha~.”

Mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết. Không nhầm thì đây chính là quyển cô mới đọc được nửa , một bộ truyện vẫn còn chưa kết thúc!

Thật là xui con nhà bà xẻo , cô xuyên vào nữ phụ pháo hôi cùng tên cùng họ, làm công cụ hiến cơ duyên cho nữ chính, xong việc thì bị giết  chính hiệu đại oan khuất 

Nguyên chủ cũng tên là Lê Nguyệt, vốn là cô nhi ở phàm giới, được tông chủ Kính Ảnh Tông, Thương Lẫm, nhặt về. Nghe nói năm đó, chỉ vì nữ chính Bạch Thiêụ Cẩm mở miệng cầu xin, Thương Lẫm mới miễn cưỡng mang nàng về.

Từ đó, Thương Lẫm luôn nhắc nhở nàng: “Phàm nhân nào biết tu hành? Được lên Thượng tu giới, đó chính là phúc phận của ngươi. Mà Bạch Thiệu Cẩm chính là đại ân nhân của ngươi.”

Kết quả là Bạch Thiệu Cẩm phạm lỗi, Lê Nguyệt chịu phạt.

Bạch Thiệu Cẩm muốn linh thảo, dù ở ma khố hay quỷ vực, đều bắt Lê Nguyệt đi hái.

Ngoại môn đi lịch luyện, Bạch Thiệu Cẩm bị thương, Lê Nguyệt cũng bị đánh một trận vì “không bảo vệ được sư muội quý giá”…

Mấy chuyện chó má kiểu này nhiều không đếm xuể. Cuối cùng, Lê Nguyệt dần dần cũng cứng đầu, bắt đầu chống đối.

Nhưng khốn nạn là, người nàng chống đối lại chính là nữ chính. Kết quả, bị tất cả mọi người ghét bỏ.

Cuối cùng, Thương Lẫm thẳng tay móc linh cốt của nàng, còn dạy dỗ:

“Ngươi tâm tính bất chính, không xứng với linh cốt này. Vừa hay Tiểu Cẩm cần, chi bằng cho nàng đi. Mai sau nàng phi thăng, coi như ngươi tích công đức.”

Mất linh cốt, nàng bị quẳng xuống núi. Lại tình cờ bị nhị sư huynh ôn nhu như ngọc Tả Kỷ Minh nhặt được.

Nàng cầu xin cứu mạng, nào ngờ bị Tả Kỷ Minh lại dùng Mông Tình kiếm đánh nát đan điền, lạnh nhạt nói:

“Sư muội của chúng ta chỉ có Bạch Thiệu Cẩm. Ngươi không biết cưng chiều nàng, chính là không có phúc. Ngươi đáng đời!”

Sau đó hắn cũng vứt nàng trở lại phàm giới, ngay giữa vùng tà tu tụ tập.

Kết cục Lê Nguyệt bị luyện thành lô đỉnh, sống không bằng chết.

Bạch Thiệu Cẩm biết rõ mà còn giả vờ cao thượng thở dài:

“Nếu Lê Nguyệt có tâm địa tốt hơn, cho dù đau đớn thế nào, Thiệu Cẩm ta cũng sẽ tự tay trả lại linh cốt cho nàng.

Nếu Lê Nguyệt hiền ương hơn, thì vận mệnh sao lại thảm hại thế?”

Lê Nguyệt: “ Cmn, mang theo công đức phúc phần của ngươi đi chết đi!”

Đám người giả nhân giả nghĩa, bình thường chém giết đoạt bảo không thiếu, nhưng đến lượt nàng phản kháng một chút thì lại giả tạo “đạo đức cao cả”?

Người khác thì không hiểu, chứ nàng biết rõ nguyên nhân. Bởi bộ tiểu thuyết này tên là “Ta là Bạch Cẩm Lý tu tiên”.

Nữ chính Bạch Thiệu Cẩm: hiền lành, lương thiện, vận khí càng là thiên hạ vô song.

Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong thì dơ bẩn vô cùng.

Ai cản đường nàng, đều bị đám nười theo sau nàng tiêu diệt.

Cái gọi là “kỳ ngộ”, chẳng qua được xây bằng xác người.

Tất cả nam nhân, miễn còn thở, từ tạp dịch vài tuổi đến lão tổ mấy nghìn tuổi, đều là chó liếm của nàng.

Ngoại lệ duy nhất , chính là phản diện và công cụ pháo hôi.

Mà Lê Nguyệt chính là ác độc nữ phụ công cụ hình người, dùng xong liền bị vứt bỏ.

Hiện tại, đúng lúc nguyên chủ vì không cam tâm bị cướp đi khế ước thú mà đuổi tới Vân Sơn điện. Nhưng còn chưa thấy được Bạch Thiệu Cẩm, đã bị tam sư huynh Lâm Hồng Diễu chặn lại.

“Tiểu sư muội nhìn trúng khế ước thú của ngươi, đó là phúc phận của ngươi. Ngươi xem ngươi bây giờ keo kiệt như vậy, thành ra cái dáng vẻ gì!”  Lâm Hồng Diễu lên mặt dạy dỗ.

Hắn chưa bao giờ xem Lê Nguyệt như sư muội, chỉ thấy nàng là đồ từ phàm giới nhặt về, sao so được với Bạch Thiệu Cẩm sinh ra đã thanh cao.

“Ngươi rộng lượng như vậy, lấy đồ của ngươi mà tặng nàng ta! Mắc gì cướp Hắc Vĩ Loan của ta để hiến cho nhân tình!” 

 Lê Nguyệt đã tiếp nhận hết ký ức cố ý châm chọc hắn.

Giữa ấn đường nàng, dấu khế ước thú mờ dần, từng cơn đau nhói.

Đó là con Hắc Vĩ Loan nguyên chủ liều chết mới bắt được, vậy mà vì một ánh mắt của Bạch Thiệu Cẩm, hôm sau đã bị sư phụ cưỡng chế cắt đứt khế ước, cướp mất khế ước thú.

Lâm Hồng Diễu bị nghẹn, lập tức dơ tay đẩy nàng.

Lê Nguyệt nhân cơ hội ngã xuống, ôm ngực, khóe môi rướm máu, ngước mắt vẻ kinh hãi:

“Tam sư huynh, sao ngươi lại ra tay nặng nhưng vậy!”

Đời là vở kịch, đều là diễn xuất.

Vừa rồi, nàng đã phát hiện mình cùng phòng thí nghiệm gắn kết, thế nên cái gọi là máu tươi này, kỳ thật là mực đỏ thí nghiệm, phun ra không tốn đồng nào.

Lâm Hồng Diễu ngẩn ra. Hắn nghĩ lại, mình vừa rồi nóng giận, có dùng linh lực không? Nhưng mà Lê Nguyệt vốn phế linh căn, lại vừa bị cắt khế ước thú, yếu ớt vô cùng. Thế cũng hợp lý.

“Ngươi chạy đến đây làm gì? Một lát nữa quấy rầy đến tiểu sư muội, ta sẽ hỏi tội ngươi!”  hắn cau mày, trong lòng hơi áy náy.

“Tam sư huynh, ngươi đánh ta không sao, nhưng nếu Bạch Thiệu Cẩm biết ngươi đụng vào ta, thì ngươi sẽ không bằng được mấy sư huynh khác đâu á nha!” – Lê Nguyệt rưng rưng đôi mắt, giọng đầy thành khẩn.

Trong truyện np này, nữ chính là ong hút mật, nam phụ thì giữ thân như ngọc. Nếu dính đến nữ nhân khác, lập tức “dơ bẩn”, không xứng với nữ chính. Vậy nên đó là điều nam phụ sợ nhất!

Quả nhiên, Lâm Hồng Diễu biến sắc, nhìn bàn tay mình như bị dính độc, vẻ mặt thống khổ. Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ điên rồ: Không thể để tiểu sư muội biết mình đã chạm vào Lê Nguyệt!

“Tam sư huynh, tay này của ngươi giữ không được rồi! Nếu không, sao còn xứng với tiểu sư muội?”  Lê Nguyệt đau khổ nói.

Máu dồn thẳng lên não, Lâm Hồng Diễu thực sự vung đao.

“Rắc!”

Hắn chém đứt tay mình.

“A—!” hắn hét thảm một tiếng, vội vàng phong bế huyết mạch, nuốt đan dược. Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Đến Lê Nguyệt cũng phải lặng người.

Mấy tên nam phụ này vì nữ chính đúng là điên đến không tiếc mạng, khiến người ta không nhịn được mà… muốn vỗ tay vì tình yêu “vĩ đại” này.

Trong lòng cô cũng dấy lên một cơn khoái trá — đây chính là phản ứng từ ký ức của nguyên chủ.

Năm đó, nguyên chủ trọng thương sau khi bắt Hắc Vĩ Loan, quỳ cả ngày trước cửa tông môn xin thuốc, nhưng ngũ sư huynh Ngô Thành Đằng lại nói: “Tông môn sẽ không vì trò mạo hiểm ngu xuẩn của ngươi mà trả giá.”

Bất đắc dĩ, nguyên chủ phải tự đi vào linh sơn hái linh thảo chữa thương. Nhưng vừa mang về, lại bị Bạch Thiệu Cẩm nhìn thấy. Hôm đó, Lâm Hồng Diễu đã ngang nhiên cướp đi.

Hắn còn nói: “Tiểu sư muội cần linh thảo này!”

Không có thuốc, vết thương của nguyên chủ càng thêm trầm trọng, đan điền tổn hại, linh căn tàn phế, như quả cà héo rũ.

 

*****

Hẹ hẹ hố mới

Khúc đầu nữ gọi là ‘cô’ vì ẻm vừa xuyên qua và đang kể về trước khi ẻm xuyên, sau đó gọi là nàng. Không phải lỗi đâu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play