Lúc này, trên người Lê Nguyệt không chỉ bẩn thỉu do hai lần ngã xuống hố trước đó, mà còn thêm mái tóc rối như ổ chim mang từ ảo cảnh ra, trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày lang thang.
Đoạn Anh Vệ hận không thể lập tức lao đến bên cạnh Lê Nguyệt hò reo chúc mừng, lần này nàng đâu chỉ đơn giản là vượt qua, mà còn là chưa từng có tiền lệ, phá đảo kỷ lục!
Ngay cả Bạch Thiệu Cẩm của Kính Ảnh Tông và Giang Hàn Dạ của Mật Dương Tông cũng không lợi hại đến thế! Nếu hai kẻ tự xưng thiên tài kia biết kỷ lục của mình dễ như vậy bị phá, e rằng khó mà nuốt trôi cục tức.
Nhưng trên trường khảo nghiệm có quy củ, một khi đã bước vào thì không thể tiếp xúc với người ở ngoài.
Đoạn Anh Vệ đành phải ở ngoài kích động, âm thầm vung nắm đấm nói: “Lê Nguyệt cố lên!”
Không chỉ Đoạn Anh Vệ, mấy vị tông chủ trưởng lão cũng bị Lê Nguyệt thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Mọi người không ai là không khâm phục.
Đương nhiên, không bao gồm trưởng lão Vũ Văn Tuấn của Kính Ảnh Tông, kẻ tức đến nếp nhăn cũng hằn sâu thêm.
Hắn cùng đại đệ tử vừa mới bế quan ra, chưa từng gặp Lê Nguyệt, người nhập môn chưa lâu. Nếu không phải Thương Lẫm khăng khăng không chịu đến đại hội thu đồ đệ, chắc bọn họ vẫn còn đang bế quan.
Thêm vào đó, Kính Ảnh Tông đông người, Lê Nguyệt lại chỉ là một tiểu nhân vật mờ nhạt ở rìa, nên lúc này không ai nhận ra nàng.
Vũ Văn Tuấn chỉ nghĩ đến việc trận pháp mà hắn dày công hao tâm tổn trí thiết kế, lại bị một nha đầu vô danh dễ dàng phá giải, còn thuận tay phá luôn kỷ lục của đệ tử đắc ý trong tông môn.
Chẳng phải là làm áo cưới cho người khác sao? Vừa nãy đắc ý bao nhiêu, giờ nghẹn khuất bấy nhiêu. Hắn suýt nữa bóp nát chén ngọc đựng linh tửu trong tay.
Ánh mắt hắn trầm xuống, liếc về phía đám đệ tử Kính Ảnh Tông.
Bên đó, kẻ đứng đầu là Lăng Linh Sác ngồi thẳng lưng, mày nhíu chặt, chăm chú nhìn vào cảnh tượng trên lưu quang mạc.
Lưu quang mạc là một pháp khí có thể trực tiếp truyền cảnh trong yêu vực.
Lúc này, quang mạc khổng lồ phân chia thành nhiều khung cảnh, ngoài Lê Nguyệt đơn độc một mình, thì phần lớn các khung đều là ba, năm người tụ thành nhóm. Mọi người dù có đề phòng lẫn nhau, nhưng hiển nhiên đều thấy đoàn kết sẽ có lợi hơn cho sinh tồn.
Vũ Văn Tuấn thở dài. Đại đệ tử của Thương Lâm, Lăng Linh Sác, cái gì cũng tốt, chỉ là quá cứng nhắc, không biết tùy cơ ứng biến. May mà lần này ngoài đại đệ tử, hắn còn dẫn theo vài ngoại môn đệ tử khác.
“Ồ, tiểu đồ đệ này của ngươi cũng rất được, ra nhanh như vậy!” Tịch Nhan Khâm liếc Vũ Văn Tuấn, cười nói với Từ Ngọc Thành.
Hắn hiếm khi thật lòng khen một người.
Nếu không phải nha đầu kia hình tượng quá khó coi, thì chỉ bằng việc khiến lão già Kính Ảnh Tông tức đến run rẩy, hắn cũng muốn thu nàng.
“Đương nhiên! Cũng phải xem là đồ đệ ai chọn trúng chứ!” Từ Ngọc Thành nghe vậy đắc ý vênh mặt, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lê Nguyệt trên trường.
Tịch Nhan Khâm bĩu môi, vừa nãy ai là người chê bai vậy? Nhưng lần này rốt cuộc cũng đả kích được đám tự cao tự đại của Kính Ảnh Tông, việc này quả thật khiến hắn khoái chí.
Rất nhanh, vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu.
Khác với lần đầu là kiểm tra riêng lẻ, lần này cả một nhóm người cùng lúc tiến vào yêu vực.
Trong tay Lê Nguyệt bỗng xuất hiện một ngọc bài, chất ngọc mỏng nhẹ.
Trước mắt nàng cũng xuất hiện nhiều gương mặt xa lạ, những người cùng vượt qua vòng ảo cảnh tâm ma đầu tiên.
Nhưng vì bộ dạng khó coi của nàng, những người khác đều tự giác tránh xa, thì càng tốt nàng cũng thấy yên tĩnh.
“Chúc mừng các ngươi vượt qua vòng thứ nhất. Tiếp theo là khảo nghiệm sinh tồn trong yêu vực, thời gian một canh giờ. Đồ vật thu được trong yêu vực thuộc về các ngươi, không cần nộp lại.
Trong tay mỗi người có một ngọc bài, nếu gặp nguy hiểm, bóp nát ngọc bài, rút khỏi khảo nghiệm.
Đương nhiên, sau một canh giờ, người còn sống phải trở lại điểm xuất phát mới được tính là vượt qua. Một canh giờ sau sẽ bắt đầu truyền tống, có thêm mười phút để các ngươi quay lại.
Bây giờ mời bước vào pháp trận, tiến vào yêu vực.” Vẫn là giọng nói già nua lần trước vang lên, tuyên bố quy tắc.
Con người khi đứng trước lợi ích to lớn, thường sẵn sàng mạo hiểm.
Cộng thêm đã có thành công trước đó, lần này hầu như không ai do dự, đều ngay lập tức bước vào pháp trận truyền tống.
Nhưng thật ra, đây mới là vòng nguy hiểm nhất. Bởi vì mọi thứ trong yêu vực đều không thể lường trước, nơi xuất hiện lại ngẫu nhiên, nên tất cả đều dựa vào vận mệnh.
Mà muốn vượt qua vận mệnh, cần có dũng khí. Đây chính là trọng điểm của lần khảo nghiệm này.
Lê Nguyệt theo pháp trận tiến vào yêu vực, ánh sáng chợt lóe, nàng rơi xuống một khu rừng rậm.
Dưới chân là thảm cỏ mềm mại, trong rừng có tiếng chim.
Một cảnh tượng bình thường, lại khiến các tông chủ trên đài biến sắc.
“Rừng sương mù! Sao lại truyền đến đó?” Từ Ngọc Thành đập bàn đứng phắt dậy.
Rừng sương mù đối với bọn họ thì chẳng đáng gì, nhưng với những kẻ tu vi nông cạn, thậm chí chưa có tu vi, thì chẳng khác nào nơi lấy mạng.
“Ôi chao, thật xin lỗi Tư tông chủ. Lần này người vượt qua vòng một quá nhiều, ta bận không xuể, đành nhờ vài ngoại môn đệ tử phụ giúp. Không ngờ lại xảy ra sơ suất thế này, thật xin lỗi!” Vũ Văn Tuấn đứng dậy chắp tay, nhưng giọng điệu hời hợt, chẳng giống xin lỗi chút nào.
Đùa à, nhân tài như vậy sao có thể để tiện nghi cho Huyền Quang Tông?
“Nếu đồ đệ ta xảy ra chuyện, Huyền Quang Tông ta sẽ không để yên cho Kính Ảnh Tông các ngươi!” Từ Ngọc Thành ném mạnh chén rượu, lạnh giọng quát.
Huyền Quang Tông vốn xưa nay không đội trời chung với Kính Ảnh Tông, cũng là tông môn duy nhất dám ngang nhiên khiêu khích đối phương, bởi Từ Ngọc Thành vốn vừa thù dai vừa nóng tính.
“Thôi thôi, đừng vì mấy tiểu bối mà tổn hại hòa khí.” Vũ Văn Tuấn cười ha hả nói. Trong lòng lại thầm nghĩ, vốn dĩ đã chẳng ưa gì nhau, thêm lần nữa cũng có sao.
“Hừ, mai này nếu đồ đệ ta Thanh Trữ ‘lỡ tay’ đâm chết Lăng Linh Sác của ngươi, xem ngươi có còn nói đến hòa khí được không!” Từ Ngọc Thành hầm hừ.
Sắc mặt Vũ Văn Tuấn khó coi, nhưng vẫn phải vờ cười. Dù sao tiện nghi đã chiếm, với tính cách nhỏ mọn của Từ Ngọc Thành, chuyện này e rằng sẽ bị lôi ra dây dưa mấy trăm năm nữa.
“Ta muốn triệu hồi Lê Nguyệt trở lại!”
Từ Ngọc Thành lập tức nói.
Dù không làm thân truyền, thì làm ngoại môn đệ tử cũng còn hơn mất mạng.
“Chuyện này… từ trước đến nay chưa từng có việc triệu hồi đệ tử, pháp trận vốn không thể nghịch chuyển, trừ phi Lê Nguyệt tự mình bóp nát ngọc bài.” Vũ Văn Tuấn ra vẻ khó xử.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Từ Ngọc Thành tức đến mức run người, giờ có đến yêu vực cũng không kịp nữa.
Nếu Lê Nguyệt không ra được, hôm nay đại hội thu đồ đệ sẽ biến thành võ đài tỷ thí!
“Đừng quá căng thẳng, tiểu nha đầu kia không đơn giản đâu, biết đâu lại có bất ngờ.” Tịch Nhan Khâm lên tiếng.
“Đám nhỏ đều đã vào rồi.” Lúc này Vũ Quán, kẻ vẫn chăm chú nhìn vào lưu quang mạc, cũng lên tiếng.
Từ Ngọc Thành vội dồn sự chú ý trở lại, theo dõi tình hình trong yêu vực được truyền ra đồng bộ.
Chỉ thấy một nhóm thiếu niên có kẻ rơi xuống hoang mạc, có kẻ rơi vào biển cả, kẻ lại rơi xuống vực sâu… đủ cả.
Chỉ riêng tiểu đồ đệ của mình lại rơi vào rừng sương mù.
Từ Ngọc Thành thầm biết, Kính Ảnh Tông chẳng bao giờ có lòng tốt! Giờ đã dám hãm hại đồ đệ hắn, sau này bảo con cháu hắn gặp đệ tử Kính Ảnh Tông thì cứ mặc sức mà đánh, không cần nể mặt!
Trong lòng hắn âm thầm cầu khấn: “Tổ sư gia ơi, đã ban cho ta đồ đệ này, xin tổ sư gia phù hộ cho nó bình an. Hồi sau ta dâng lên ngài linh quả… không, linh tửu! Ngài muốn gì, chỉ cần báo mộng, ta đều cung kính dâng đủ!”
Từ Ngọc Thành hiếm khi lại rộng rãi như thế.
******
Huhuhu máy tớ bị loạn cảm ứng, gõ phím muốn khùng