“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bây giờ chúng ta là bạn rồi! Nghe ta một câu, gia nhập bọn ta đi!” Đoạn Anh Vệ chân thành nói.

Trất nữ của trưởng nữ Huyền Quang Tông, Phi Loan, tuy rằng cũng không thích Bạch Thiệu Cẩm, nhưng tính nàng ta thì ai cũng không ưa, kiểu công kích kông phân biệt. So ra thì có Lê Nguyệt làm đồng minh vẫn tốt hơn.

“Ta cũng từ Kính Ảnh Tông đi ra, sao ngươi chắc chắn ta là bạn?” Lê Nguyệt phản bác.

“Vừa rồi chẳng phải ngươi đã ‘đoàng đoàng đoàng’ bắn họ sao?” Đoạn Anh Vệ nói,

“Ta nói cho ngươi nghe nhé, chỉ dựa vào mấy tiếng ‘đoàng đoàng đoàng’ kia, e rằng cả giới tu chân này không ai dám nhận ngươi. Nhưng bọn ta thì khác, bọn ta không chỉ dám, mà còn lấy ngươi làm niềm kiêu hãnh!” Đoạn Anh Vệ tiếp tục.

Lê Nguyệt ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, liền nói: “Được, vậy thì Huyền Quang Tông đi!”

“Vừa hay hôm nay là đại điển thu đồ đệ, bây giờ chúng ta đi vẫn kịp!” Đoạn Anh Vệ mừng rỡ.

“Kiếm của ta đâu?” Lê Nguyệt đảo mắt tìm, rồi thấy ở dưới hố cái thanh kiếm đã rã rời thành từng mảnh.

“Không sao, chúng ta cưỡi Thanh Hư Song Dực Hổ của ta đi!” Đoạn Anh Vệ vui vẻ gọi tọa kỵ của mình ra.

Con Toan Nghê được gọi ra từ túi linh thú, uy phong lẫm liệt, chỉ là lúc này nó điên cuồng lắc đầu muốn thoát khỏi dây cương, nhưng Đoạn Anh Vệ nắm chặt không buông, khiến nó giãy giụa không nổi.

“Con Song Dực Hổ của ngươi thật sự phóng túng bất kham.” Lê Nguyệt nhận xét.

“Vừa mới bắt về, có hơi không phục, nhưng không sao. Nào, lên đi!” Đoạn Anh Vệ cười với nàng.

Chẳng bao lâu, Thanh Hư Song Dực Hổ chở hai người bay vút vào mây, rồi lao xuống vực, lại tiếp tục vút lên núi cao.

Có lúc thì bay thẳng đứng, có lúc lượn vòng hình số 8, có khi lại lộn ngược bay…

Tiếng hét của Lê Nguyệt và tiếng cười vui sướng của Đoạn Anh Vệ vang vọng khắp núi rừng.

Không lâu sau, Thanh Hư Song Dực Hổ đáp xuống gần ngọn núi bằng phẳng nơi cử hành đại điển thu đồ đệ.

Lê Nguyệt sớm đã lảo đảo muốn nôn, nàng nghiêng đầu gắng lắm mới không ói lên lưng Song Dực Hổ, mơ màng nói: “Ngươi gọi thế này là không sao ư? Còn kích thích hơn tàu lượn siêu tốc!”

“Không sao, nó chỉ giở tính thôi, không ném chúng ta xuống đâu! Nào, Tiểu Toan Nghê, xuống nào.” Đoạn Anh Vệ vỗ vỗ Thanh Hư Song Dực Hổ.

Ngay giây sau, Song Dực Hổ liền điên cuồng hất, quăng cả Lê Nguyệt lẫn Đoạn Anh Vệ xuống.

“Bùm” một tiếng vang trời, hai người thành công tiếp đất.

một khắc đồng hồ trước.

“Các ngươi nói xem, đại điển thu đồ đệ, tông chủ nhà người ta chẳng phải đều đích thân tới sao? Thế mà Kính Ảnh Tông lại chỉ cử trưởng lão với đại đệ tử đến, chẳng phải quá xem thường chúng ta rồi sao?” Tông chủ Hãn Nguyệt Tông, Tịch Nhan Cầm chậm rãi mở miệng.

Tuy Kính Ảnh Tông thế lực hùng mạnh, nhưng hành xử như vậy quả thật chẳng nể mặt ai.

“Nếu ta có được một đồ đệ thiên phú như Bạch Thiệu Cẩm, ta cũng lười đến mấy buổi lễ thu đồ đệ này thôi.” Tông chủ Tinh Lưu Tông, Vũ Quán, cũng ghen ghét nói.

Mấy đại tông môn vốn thường xuyên châm chọc lẫn nhau, lúc này tranh luận, cũng là ngầm so kè.

“Chỉ là một Bạch Thiệu Cẩm mà thôi, ta lại chẳng để vào mắt!” Lúc này, tông chủ Huyền Quang Tông, Từ Ngọc Thành nói.

Sau đó ông quay sang hỏi trưởng lão Viên Chính: “Viên trưởng lão, thằng nhóc Đoạn Anh Vệ kia vẫn chưa tới sao?”

Hiện nay đệ tử trong tông, kẻ thì xuống núi, người thì đi lịch luyện, chỉ còn lại Khê Dung và Đoạn Anh Vệ.

“Chưa, trời chưa sáng đã chạy đi, cũngkhông  biết lêu lổng chỗ nào rồi.” Viên Chính đáp.

“Lão tổ tông ơi, sao không ban cho ta một đồ đệ thiên phú xuất chúng, đáng tin cậy như nhà người ta Kính Ảnh Tông chứ!” Từ Ngọc Thành ngửa mặt than trời.

Đúng lúc ấy, “rầm” một tiếng vang động, hai bóng người từ trên trời rơi xuống, gây náo động không nhỏ.

“Có chuyện gì vậy?” Mọi người đồng loạt ngẩng đầu.

Chẳng lẽ lão tổ hiển linh?

Từ Ngọc Thành chống người đứng dậy, lòng đầy kỳ vọng nhìn sang.

Rồi ông thấy Đoạn Anh Vệ từ trong hố chui ra, hớn hở gọi to: “Sư phụ, người có muốn đồ đệ không? Con mang về cho người một đứa đây!”

Bộ dạng lấm lem bụi đất kia y hệt một con chó mốc, nào có chút tiên phong đạo cốt nào của tu sĩ?

“Từ tông chủ, đồ đệ thứ năm của ông quả là đặc biệt!” Tịch Nhan Cầm mỉa mai, lấy tay che miệng cười.

Tông môn bọn họ vốn nổi tiếng ưa sạch sẽ, coi trọng dung mạo nhất trong các tông, nhìn thế này càng thêm chướng mắt.

Huống chi họ là Đan tu, từng mạnh miệng tuyên bố, ai tìm thấy một sợi tóc trong đan dược của Hãn Nguyệt Tông, cả đời sẽ được miễn phí dùng đan dược.

“Các ngươi hiểu gì chứ, đồ đệ của ta đây là không đi theo lối mòn!” Từ Ngọc Thành vốn sĩ diện, giờ có chút không chịu nổi, nhưng vẫn cố chấp phản bác.

Ngay sau đó, ông lại thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ sau lưng Đoạn Anh Vệ, vui vẻ nói: “Chào mọi người! Ai là sư phụ của ta vậy?”

Người đó chính là Lê Nguyệt.

“Chính là người ngồi thứ hai bên trái kia kìa, lão đẹp trai đó!” Đoạn Anh Vệ phấn khởi chỉ vào Từ Ngọc Thành đang ngồi trên đài.

“Sư phụ, con tên là Lê Nguyệt!” Lê Nguyệt nhìn thấy dáng người cao gầy tuấn tú kia, trong lòng nghĩ: khí chất thật khác thường, chẳng trách Bạch Thiệu Cẩm liều mạng cũng muốn chà đạp ông ta.

Trong nguyên tác, vài đệ tử Huyền Quang Tông lần lượt ngã xuống, Từ Ngọc Thành đơn thương độc mã đi tìm Bạch Thiệu Cẩm báo thù. Từ xa, Bạch Thiệu Cẩm nhìn thấy Từ Ngọc Thành cầm Huyền Ngọc Kiếm, dáng đứng thẳng tắp, thân hình trong trẻo lạnh lùng, nét mặt nghiêm nghị sát khí, lập tức động lòng.

Kết cục đầy máu chó là, nhờ hào quang nhân vật chính, Bạch Thiệu Cẩm nhiều lần khiến Từ Ngọc Thành, đường đường tông chủ Huyền Quang Tông, thất bại, trở thành chiến tích khiêu chiến vượt cấp của nàng ta.

Sau này Bạch Thiệu Cẩm vượt qua trắc trở, nói muốn bù đắp cho Phỉ Tang Hoài, người vì nàng ta mà điên loạn. Còn việc tại sao Phỉ Tang Hoài phát điên, lại quay sang “chăm sóc” sư phụ Từ Ngọc Thành, thì khỏi bàn, vì nữ chính muốn vậy. Thứ chưa chiếm được bao giờ cũng hấp dẫn hơn thứ đã có trong tay.

Cuối cùng, Từ Ngọc Thành bị giam cầm, bị sỉ nhục, cuối cùng tự bạo nguyên thần, lấy hồn phi phách tán để làm trọng thương Bạch Thiệu Cẩm. Thật sự là thà ngọc nát còn hơn ngói lành!

“Ừm, tiểu nha đầu muốn bái sư sao?” Từ Ngọc Thành ngồi ngay ngắn lại.

Trong mắt ông, con bé chừng mười bốn mười lăm, áo hồng lẫn áo xám cũng chẳng khác gì nhau, trông hệt như vừa chui ra từ hầm than, hơn nữa trên bảy khiếu còn vương máu, so với thằng đồ đệ thứ năm kia cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Từ Ngọc Thành che mặt.

Lê Nguyệt lúc này phủi bụi trên người, “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ đệ một lạy!”

“Sư phụ, tiểu nha đầu này rất khá đó!” Đoạn Anh Vệ mặt mày hớn hở, trông như chờ được khen.

Từ Ngọc Thành lườm hắn một cái, sau đó ôn hòa nói với Lê Nguyệt: “Tiểu nha đầu, ta có thể thu ngươi làm ngoại môn đệ tử. Nhưng đạo không dễ truyền, nếu muốn làm đệ tử thân truyền, cần phải trải qua khảo nghiệm.”

“Khảo nghiệm gì vậy?” Lê Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

Trong nguyên tác vốn chẳng hề nhắc tới chuyện bái sư, mà nhiều tiểu tiết trong truyện Lê Nguyệt cũng không nắm rõ. Công việc hằng ngày áp lực nặng nề, nàng đọc truyện chỉ để xả stress, cùng lúc đọc cả chục bộ truyện, nhiều khi tình tiết cũng lẫn lộn, nhớ được đại khái bộ này đã là hiếm lắm rồi.

“Vòng thứ nhất là ảo cảnh tâm ma, vòng thứ hai là sinh tồn ở Yêu Vực, vòng thứ ba là kiểm tra linh căn. Ba cửa này lần lượt ứng với ba bảo bối của tu tiên giả, đạo tâm, dũng khí và thiên phú.” Từ Ngọc Thành chậm rãi nói,

“Qua được hai cửa đầu, coi như đã là chuẩn đệ tử của các đại tông môn. Sau đó các tông sẽ căn cứ vào loại linh căn đo được ở vòng ba để chọn đệ tử. Chỉ cần ngươi qua được hai vòng đầu, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền.”

“Sư phụ, vậy chúng ta cứ thu Lê Nguyệt làm ngoại môn đệ tử trước đi, nhỡ nàng không qua nổi khảo nghiệm, ít ra cũng còn danh phận ngoại môn!” Đoạn Anh Vệ nói.

Tuy rằng Lê Nguyệt biểu hiện ở Kính Ảnh Tông rất “ngầu”, nhưng hắn thật sự không nghĩ tiểu nha đầu này có thể thuận lợi vượt qua hai vòng khảo nghiệm đầu!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play