Lời vừa thốt ra, mấy người bên cạnh cũng rơi vào trầm tư.
Trong lòng Tả Quý Minh như rỉ máu, trong đó toàn là linh thảo, đan dược, pháp bảo hắn cực khổ mới kiếm được!
Nhưng hắn lại không tiện nói ra, bởi bên cạnh còn có sư đệ khác. Nếu để ai đó chạy đi mách với tiểu sư muội Bạch Thiệu Cẩm rằng hắn không coi trọng nàng, thì chẳng phải khiến muội ấy hiểu lầm sao?
Cùng lúc đó, Lê Nguyệt đã xác định được nàng đã hoàn toàn liên kết với phòng thí nghiệm!
Nói cách khác, nàng chỉ cần khẽ động ý niệm là có thể lấy đồ trong đó ra.
Mà trong ấy, chính là đủ loại vũ khí nàng vừa lắp ráp trước khi xuyên không!
Thế là nàng lôi thẳng khẩu AK-47 ra ngoài.
Lâm Hồng Diễu thấy đến nhị sư huynh còn bị cướp mất túi giới tử, trong lòng càng kinh nghi bất định.
Đây còn là Lê Nguyệt khù khờ ngốc nghếch ngày trước sao?
Rồi hắn quy tất cả về một nguyên nhân, Lê Nguyệt đang cố gây chú ý.
Ngũ Thành Đằng cũng nhảy ra quát:
“Đúng đấy, Lê Nguyệt, ngươi có giở trò gì cũng vô dụng! Ngươi phải hiểu rõ vị trí của mình. Tiểu sư muội của chúng ta vĩnh viễn chỉ có Bạch Thiệu Cẩm!”
“Thế trong lòng ngươi, Bạch Thiệu Cẩm có địa vị thế nào? Cao hơn cả trong lòng sư huynh ngươi à?” Lê Nguyệt nghiêm túc đưa tay ra.
Đã nói là địa vị cao, vậy thì lấy vật ra chứng minh đi.
Ngũ Thành Đằng sững một thoáng, sau đó lập tức kích động:
“Tất nhiên là cao hơn cả sư huynh ta!”
Nói rồi, hắn rút túi giới tử, không chút do dự ném cho Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt lại quay sang nhìn những người khác, chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra.
Lúc này, nét mặt bọn họ do dự. Không đưa thì chẳng khác nào tỏ rõ không coi trọng tiểu sư muội, mà đưa thì lại không cam tâm.
Khoan đã… Lê Nguyệt đang bày mưu hãm họ!
Cuối cùng bọn họ cũng phản ứng lại, nhất là Ngũ Thành Đằng, người vừa bị lừa mất giới tử. Hắn lập tức rút bản mệnh trường kiếm, giận dữ quát:
“Lê Nguyệt, ta xem ngươi là thèm ăn đòn rồi!”
Tả Quý Minh thấy vậy cũng rút Liên Tình kiếm của mình ra, hướng thẳng về phía Lê Nguyệt.
Dù là thuật tu, không giỏi kiếm pháp, nhưng để đối phó một Lê Nguyệt thôi thì chẳng cần đến dao mổ trâu làm gì.
Lê Nguyệt bèn thò tay vào trong ống tay áo rộng, rút ra khẩu AK-47, nhe răng cười với bọn họ.
Ban đầu Tả Quý Minh cũng thấy Lê Nguyệt lén lấy đồ ra, chỉ tưởng nàng lấy từ túi Càn Khôn, chẳng hề ngạc nhiên.
Hắn còn cẩn thận cảm ứng qua, phát hiện thứ đó hoàn toàn không có linh lực, nên lúc này thấy nàng mang ra cũng không có phản ứng đặc biệt.
Ngũ Thành Đằng hiển nhiên coi thường, trường kiếm trong tay vung xuống chém thẳng tới.
Nếu trúng chiêu thì chắc chắn gãy tay gãy chân!
“Lê Nguyệt, mau nhận sai đi! Giao pháp khí ra, đến nhận lỗi với Bạch Thiệu Cẩm. Ta sẽ thay ngươi nói tốt vài lời trước sư phụ, tha cho ngươi một mạng!” Tả Quý Minh hạ giọng ra vẻ bề trên.
Lê Nguyệt lập tức nâng khẩu AK-47, “đoàng đoàng đoàng” quét sạch cả bọn!
Một lũ não tàn, nhìn đã thấy phiền, còn lắm mồm. Xem ta bắn các ngươi!
Dù món này không trị được Thương Lẫm, nhưng bất ngờ áp dụng với mấy vị sư huynh thì lại quá đơn giản.
Ngũ Thành Đằng trúng đạn, mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Hắn theo thói quen lập tức vận pháp thuật chữa trị, nhưng liền sau đó là cơn đau nhói vì dị vật găm trong thịt!
Ngũ Thành Đằng trợn trừng, không thể tin nổi.
“Đây là yêu khí gì vậy?” Lâm Hồng Diễu phẫn nộ quát.
Ngay cả Tả Quý Minh cũng dính đạn. Hắn không vội chữa thương, mà bắt đầu kết pháp ấn, những hoa văn phức tạp dần dần hiện lên giữa không trung, rõ ràng đã muốn động thủ.
Có thể tưởng tượng, nếu thứ kia tiếp tục bắn thì uy lực kinh khủng đến mức nào.
Nhưng tất cả đã muộn.
Lê Nguyệt rút hẳn ra một khẩu bazooka, “đoàng đoàng đoàng” khai hỏa, trực tiếp thổi bay cả bọn.
Toàn bộ quá trình, nàng còn dùng thiết bị trong phòng thí nghiệm ghi hình lại, lưu thành file cẩn thận, sau đó xoay người lập tức xuống núi!
Thứ này chỉ có thể dùng bất ngờ mà thôi, ở lại chắc chắn không có cửa thắng. Trút giận giùm nguyên chủ một chút là đủ rồi, biết điểm dừng thì rút.
Ngay lúc ấy, trong góc tối có một bóng người gần như bị cảnh tượng trước mắt làm cho rơi rớt cả hàm.
Hắn vội vàng đuổi theo Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt cắm đầu chạy xuống núi, bỗng vỗ trán, lập tức triệu ra một thanh phi kiếm, ngồi lên. Theo trí nhớ mà điều khiển, loạng choạng bay xuống núi.
Phía sau, có một bóng người cũng triệu ra phi kiếm, vừa đuổi vừa lớn tiếng:
“Người phía trước, đứng lại!”
Lê Nguyệt nghe thấy liền nhướng mày. Nhanh vậy đã đuổi theo? Sao dai như đỉa thế chứ!
Nàng chỉ đành tiếp tục tăng tốc né tránh.
Lúc này, thanh phi kiếm dưới thân nàng chao đảo dữ dội, mấy lần muốn tự dừng lại, nhưng đều bị Lê Nguyệt cưỡng ép đè xuống, bắt nó tiếp tục bay.
“Ê ê ê, mau dừng lại!” phía sau liên tục hét.
Cả hai đuổi nhau vài trăm dặm, Lê Nguyệt đã tới cực hạn.
Nàng nghiến răng, lao thẳng về phía người phía sau:
“Cùng lắm thì ngươi chết ta cũng chết!”
“Á đừng! Cứu mạng!” Đoạn Anh Vệ thấy Lê Nguyệt liều mạng lao tới, lập tức hoảng loạn, vung tay hét:
“Ta là đồng minh! Không phải người của Kính Ảnh Tông!”
Nhưng lúc này Lê Nguyệt đã không kịp hãm lại, đâm sầm vào hắn, cùng nhau rơi xuống đất.
Cả hai nện xuống tạo thành một hố to.
Đoạn Anh Vệ mắt tối sầm, bị đập đến sao bay vòng vòng.
Lê Nguyệt còn thảm hơn, vừa rồi bị Thương Lẫm ép một luồng uy áp khiến thất khiếu chảy máu, nay lại thêm quần áo rách tả tơi, người dơ bẩn đến đáng thương.
Nàng lảo đảo bò dậy, choáng váng:
“Không nói sớm! Ta tưởng ngươi là người của Kính Ảnh Tông!”
“Ờ, vừa rồi ta sốt ruột quá! Thật ra ta cũng chẳng ưa Kính Ảnh Tông! Hay là chúng ta lập minh ước đi, gọi là Song kiếm phá kính! Đập nát cái gương rách kia!” Đoạn Anh Vệ mắt sáng rực nhìn Lê Nguyệt.
Hắn bị người Kính Ảnh Tông cướp đồ không ít lần, hôm nay nhân lúc các tông chủ đều lên đỉnh Bình Đỉnh Sơn, hắn lén mò vào Kính Ảnh Tông định thừa cơ gây rối.
Chỉ là còn chưa kịp ra tay, đã chứng kiến một màn “hủy diệt toàn trường” của Lê Nguyệt. Hắn lập tức sáng mắt, chẳng phải đây là đồng đội tuyệt vời sao?
“Không cần! Chúng ta không quen!” Lê Nguyệt mặt đầy vạch đen. Cái tên “Song kiếm phá kính” này nghe đã thấy trung nhị!
“Ta thấy ngươi cốt cách bất phàm, chi bằng đến tông môn ta?” Đoạn Anh Vệ không nản, lập tức mời chào.
Giờ mà Lê Nguyệt quay lại, chờ đợi nàng tuyệt đối không chỉ là một trận trách phạt đơn giản. Hắn đoán nàng đã quyết tâm bỏ trốn, chắc chắn không quay về nữa.
Nghe vậy, Lê Nguyệt thấy có lý. Nàng giờ đơn thương độc mã, nếu ôm được đùi tông môn khác thì còn gì bằng.
Mà người dám mò vào Kính Ảnh Tông, hẳn cũng là đệ tử đại tông môn.
Thế là nàng mang vẻ chờ mong, hỏi:
“Ngươi thuộc tông môn nào?”
“Huyền Quang Tông! Chúng ta chẳng thua gì Kính Ảnh Tông cả!” Đoạn Anh Vệ vô cùng tự hào đáp.
Lê Nguyệt sững người. Huyền Quang Tông? Chẳng phải toàn phản diện với pháo hôi đấy sao, ai nấy đều là… nhân tài?
Vậy trước mặt nàng đây là nhân tài nào?
Đón nhận ánh mắt dò xét của nàng, Đoạn Anh Vệ vuốt mái tóc, hai lọn tóc dài buông xuống trước trán, đắc ý tự giới thiệu:
“Ta, đương nhiên là Đoạn Anh Vệ tuấn tú phong lưu, người gặp người thích! Đệ tử thân truyền thứ năm của Huyền Quang Tông! Theo ta chắc chắn không sai đâu!”
“Thôi miễn, ta chỉ muốn sống!” Lê Nguyệt đau đầu.
Đoạn Anh Vệ? Kẻ suốt ngày đối nghịch với Bạch Thiệu Cẩm, cuối cùng bị làm thành nhân trư (người lợn=)) đó hả?
Nếu Lê Nguyệt là do bất mãn mà dám chống lại Bạch Thiệu Cẩm, thì Đoạn Anh Vệ đơn giản chỉ vì… không ưa nên phá!
Nghe nói Bạch Thiệu Cẩm từng có ý định thu phục hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn mắng ngược. Kết quả mới dẫn đến kết cục thảm thương kia.
Lê Nguyệt lập tức quay người bỏ đi.
Đoạn Anh Vệ không ngờ còn bị từ chối, liền vội chụp lấy búi tóc nhỏ trên đầu nàng:
“Đừng đi mà! Tông môn chúng ta rất tốt, sư phụ cũng chẳng quản nhiều đâu.”
“Không cần.” — nàng lắc đầu.
Pháo hôi mà còn gia nhập vào tông môn toàn pháo hôi, chẳng phải bug + bug gấp đôi bug hay sao?