Những chuyện như thế này, vốn chẳng hiếm gặp. Trong mắt nguyên chủ, Lâm Hồng Diễu chết cũng chẳng đáng tiếc! Huống hồ chỉ mất một cánh tay mà thôi.

Cùng lúc đó, các sư huynh khác cũng vừa khéo chạy đến.

“Tam sư huynh, sao tay huynh lại gãy rồi? Có phải là do yêu nữ Lê Nguyệt ra tay không?” Ngũ sư đệ Ngũ Thành Đằng nhìn thấy thảm trạng của Lâm Hồng Diễu liền lập tức trợn mắt nhìn Lê Nguyệt.

“Ngũ sư đệ, đây là ta tự làm!” Lâm Hồng Diễu có chút hoảng hốt, lo lắng cái giọng oang oang của Ngũ Thành Đằng mà truy hỏi thì sẽ lộ ra chuyện liên quan đến tiểu sư muội.

“Huynh sao lại bênh vực cho nàng ta!” Ngũ Thành Đằng nghe vậy thì kinh ngạc, rồi lập tức quay sang Lê Nguyệt giận dữ hét: “Ngươi cái yêu nữ này, ngươi đã cho đại sư huynh uống mê hồn thang gì hả!”

Lê Nguyệt cong môi cười gian, giọng yếu ớt nói: “Ngũ sư huynh, ngươi đừng oan uổng cho ta như thế, ta làm sao mà đánh lại được tam sư huynh chứ?”

Nàng chẳng qua chỉ là dùng ma pháp để đánh bại ma pháp mà thôi.

Sau đó nàng còn nghiêng đầu hỏi Lâm Hồng Diễu: “Có đúng không? Vừa rồi rõ ràng ngươi tự mình chạm…”

“Ta biết rồi, ngươi đừng nói nữa!” Gương mặt Lâm Hồng Diễu đỏ bừng, rõ ràng là tự hắn chém đứt tay, nhưng vì sao lại khó chịu đến thế này?

Chỉ là lúc này, hắn liếc về phía Vân Sơn điện, đành phải nhẫn nhịn nuốt vào bụng.

“Quả thực không liên quan đến Lê Nguyệt, chỉ là… lần trước trong lúc lịch luyện, tay ta bị yêu vật làm ô nhiễm, vừa rồi mới phát hiện, phế thì phế thôi, không sao cả.” Lâm Hồng Diễu nghiến răng nghiến lợi, ngầm ám chỉ Lê Nguyệt.

“Còn chẳng phải ta nhắc nhở sư huynh đó sao!” Lê Nguyệt cười híp mắt đáp.

“Thật không?” Ngũ Thành Đằng đầy nghi hoặc.

“Đúng thế, đừng hỏi nữa.” Lâm Hồng Diễu bị Lê Nguyệt chọc tức đến phát run, nhưng vẫn chỉ có thể thừa nhận, ôm trán nói.

“Vậy theo lý, sư huynh phải đưa tiền cảm ơn ta mới đúng!” Lê Nguyệt tiếp tục nói.

Chủ yếu là đánh rắn phải thừa gậy mà bò!(Ý là thừa cơ tiến tới á)

 

“Lê Nguyệt, ngươi đừng quá đáng!” Lâm Hồng Diễu tức đến mức như dao cùi cứa vào mông, mở mang tầm mắt.

Bên cạnh, Tả Quý Minh đôi mắt sâu thẳm nhìn hết thảy, sau đó mở miệng kéo đề tài trở lại: “Lê Nguyệt, bây giờ muội tính là muốn xông vào Vân Sơn điện sao?”

Ngũ Thành Đằng lúc này như bừng tỉnh, đúng rồi, bọn họ tới đây là để thảo phạt Lê Nguyệt, chứ đâu phải để nghe nàng kể công!

“Có vay thì phải có trả, trả lại Hắc Vĩ Loan của ta đây!” Lê Nguyệt nối lời không kẽ hở, nói lớn.

Dù sao cái tông môn này nàng cũng chẳng thể ở lại nữa, tốt nhất là moi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, để chuẩn bị chạy trốn.

“Lê Nguyệt, ta khuyên ngươi đừng có không biết điều! Ngươi sinh ra ở phàm giới hạ đẳng, nơi đó năm trăm năm mới hiếm hoi có được vài người may mắn bái nhập vào tông môntu chân giới. Mà ngươi lại nhờ có sư muội mới được chó ngáp phải ruồi.

Đừng nói chỉ là một con khế ước thú, cho dù là cái mạng rách nát này của ngươi, cũng phải giao ra!” Ngũ Thành Đằng không chút nghĩ ngợi liền quát.

“Ngũ sư đệ, cẩn trọng lời nói !” Tả Quý Minh lập tức quát ngăn, rồi ôn hòa quay sang nói với Lê Nguyệt: “Lê Nguyệt, nghe nhị sư huynh nói một câu, muội cũng đừng trách ngũ sư đệ, vốn tính hắn nóng nảy, xưa nay đều vậy.

Có điều lời hắn thô nhưng lý thì không sai, có một điểm là thật. Bất quá chỉ là một con linh sủng thôi, muội tính toán làm gì? Há chẳng phải quá nhỏ nhen sao?”

Lời này nghe qua tưởng như công bằng, thực ra là muốn ép Lê Nguyệt phải chịu thiệt mà nuốt xuống bụng.

“ Ngươi đã không so đo, vậy mang con Lũng Thiên Ưng của ngươi bồi thường cho ta đi? Ngươi đã nói vậy thì nên thay Bạch Thiệu Cẩm mà bỏ chút gì chứ? Nhị sư huynh, không ngờ ngươi lại là người như vậy!” Lê Nguyệt cố tình cãi thẳng.

Thật đúng là đứng nói thì không đau thắt lưng!

“Cái này làm sao giống được? Ngươi thật vô lý!” Tả Quý Minh nghe vậy thì nhíu mày nói. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc phải dùng linh thú của mình để bồi thường cho Lê Nguyệt.

“Khác chỗ nào? Chẳng lẽ mặt ngươi to hơn người khác chắc? Trả lại Hắc Vĩ Loan cho ta!” Lê Nguyệt nói.

Tả Quý Minh, với thân phận nhị đệ tử của Kính Nguyệt tông, đi đến đâu mà chẳng được tôn trọng? Thật đúng là chưa bao giờ gặp phải kẻ nói chuyện như Lê Nguyệt, trong phút chốc hắn bị nàng làm cho nghẹn lời.

Hơn nữa, bồi thường ư?

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ phải bồi thường, bởi vì việc tước đoạt đồ từ chỗ Lê Nguyệt cho Bạch Thiệu Cẩm, chẳng phải xưa nay vẫn vậy sao?

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu từ trong Vân Sơn điện truyền ra, theo sau là một luồng uy áp mạnh mẽ cuồn cuộn lan tới, như những đợt sóng ập tới.

Lê Nguyệt lập tức bị ép gối quỳ xuống đất, thất khiếu chảy máu, cơn đau dữ dội ập đến.

Quả thật là, nói không lại liền động thủ!

“Không ngờ ngươi, con nha đầu này lại mồm mép bén nhọn đến thế!” Một giọng trầm lạnh vang lên.

“Sư phụ đến rồi!” Ngũ Thành Đằng cùng những người khác lập tức có chỗ dựa.

Ngẩng đầu, Lê Nguyệt thấy Thương Lẫm trên một thanh phi kiếm, ngũ quan như điêu khắc bằng băng, thần sắc lạnh lùng, toàn thân như phủ một tầng băng giá.

Mà bên cạnh hắn, chính là Bạch Thiệu Cẩm cũng mặc y phục trắng. Chỉ là trên thân y phục ấy lại lộ ra một vẻ thanh tú tựa sen trong nước.

Đúng là muốn đẹp, thì cả thân đều như mặc đồ tang.

Bạch Thiệu Cẩm hạ mắt, liếc nhẹ Lê Nguyệt, rồi mềm yếu nói với Thương Lẫm: “Sư phụ, nghe nói ở phàm gian muốn lấy đồ thì phải trả linh thạch, chắc là Lê Nguyệt thấy chúng ta không đưa linh thạch nên mới tức giận.

Không bằng chúng ta cho nàng chút linh thạch, vậy chẳng ai nói là chúng ta bắt nạt nàng.”

Lời này nghe như giúp Lê Nguyệt, nhưng thực chất là nhắc nhở Thương Lẫm rằng nàng đến từ phàm giới.

Mà như nàng ta tính toán, Lê Nguyệt tính cách cứng đầu, tuyệt không chịu mở miệng xin tiền.

Quả nhiên, Thương Lẫm vừa nghe đã giận dữ quát: “Đệ tử Kính Nguyệt tông ta sao lại mang mùi tiền nặng như vậy! Thô tục đến cực điểm! Lê Nguyệt! Sự nhẫn nại của ta với ngươi có hạn, nếu không phải vì Bạch Thiệu Cẩm cầu tình cho ngươi, ta đã sớm đuổi ngươi về Kính Ảnh tông rồi. Phạt ngươi lên Vách Tư Quá mà suy ngẫm!”

Hắn tự cao tự ngạo, vốn xem thường nhất những kẻ coi trọng vật chất, bởi vậy chưa từng thích Lê Nguyệt đến từ phàm giới.

“Sư phụ đừng tức giận, chung quy là thói quen khác nhau thôi.” Bạch Thiệu Cẩm dịu giọng nói.

“Phải, chung quy là thói quen khác nhau. Quý Minh, cho nàng ít đồ, đuổi đi.” Thương Lẫm nói câu này mang theo mùi vị sỉ nhục. Hắn thậm chí lười nhìn thêm một cái về phía Lê Nguyệt, dường như liếc nàng cũng khiến mắt mình bị bẩn.

Thương Lẫm dẫn Bạch Thiệu Cẩm rời đi. Hắc Vĩ Loan không nghe lời, nên Cang Lâm phải đi Yêu Vực tìm tiên thảo khiến linh thú nghe lời.

Tả Quý Minh ngây ngốc nhìn bóng dáng Bạch Thiệu Cẩm rời xa.

Lê Nguyệt lại duỗi tay ra, vẻ mặt đầy vô lại.

Dùng đồ vật bên ngoài để đuổi một tu sĩ, rõ ràng là một loại sỉ nhục. Nhưng đối với nàng, đây chính là phúc lợi, không lấy thì uổng! Nàng đâu có ý định giúp hắn tiết kiệm tiền!

“?” Tả Quý Minh. Tâm trạng tốt đẹp ban nãy đều bị phá nát.

Cái con Lê Nguyệt này sao lại không biết xấu hổ đến vậy!

“Đưa tiền đây, chẳng phải sư phụ đã nói rồi sao. Bồi thường tiền cho ta !” Lê Nguyệt dứt khoát nói thẳng.

“Lê Nguyệt!” Tả Quý Minh mím môi, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Ngươi không nghe lời sư phụ nữa sao? Sư phụ sẽ đau lòng đến mức nào chứ?” Lê Nguyệt tay trái chống cầm, hỏi ngược lại.

Sắc mặt Tả Quý Minh lúc này quả thật vô cùng đặc sắc, bởi lẽ đúng thật đây là lời sư phụ căn dặn, nếu không đưa thì chẳng phải sẽ bị mang tiếng làm trái ý sư phụ sao?

Cuối cùng hắn không cam lòng lấy ra một trăm thượng phẩm linh thạch từ trong giới chỉ.

Lê Nguyệt chê bai lắc đầu.

Khuôn mặt Tả Quý Minh đỏ lên, trong lòng thoáng hiện một chút hổ thẹn, hắn vội vàng lại lấy thêm một trăm thượng phẩm linh thạch.

Lê Nguyệt vẫn chán ghét nhìn hắn, còn chậc chậc lưỡi.

Nàng âm thầm thử thiết lập liên kết với phòng thí nghiệm.

Đã có thể lấy được lọ mực đỏ lúc nãy, vậy thì những thứ khác chắc là cũng có thể!

“Lê Nguyệt, ngươi đừng có đáng quá!” Tả Quý Minh dường như đã mơ hồ cảm nhận được tâm trạng ban nãy của Lâm Hồng Diễu.

“Đưa đây!” Lê Nguyệt chớp thời cơ, thẳng tay giật lấy nhẫn giới của hắn.

Nàng chính là nhìn đúng vào điểm Tả Quý Minh rất xem trọng thể diện.

Quả nhiên, Tả Quý Minh cưỡng ép nén lại cơn bốc hỏa, mặt đen thui, bực bội nói: “Ta vốn định lấy linh thạch cho ngươi, sao, ngươi còn muốn lấy luôn cả nhẫn giới của ta nữa sao? Quả nhiên là tham lam!”

“Không phải chứ? Chỉ là một cái nhẫn giới thôi mà, sư huynh đã vội nổi nóng rồi à?

Vừa nãy người nói cho tiền đâu chỉ có sư phụ, Bạch Thiệu Cẩm cũng nói đấy thôi.

Chẳng lẽ lời của Bạch Thiệu Cẩm chỉ đáng giá 200 thượng phẩm linh thạch thôi sao?”

 Lê Nguyệt giả vờ ngạc nhiên, lớn giọng hỏi.

 

******"

Quá tr quá đất cái tông môn này r:((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play