13

Tại sao anh ấy lại hối hận?


Đầu óc tôi mơ hồ rối loạn, nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời.


Thở dài.


Tôi lặng lẽ thở dài, mơ mơ hồ hồ vẫn còn nhớ nhắn lại cho anh một câu: [Vậy thì cho bản thân thêm một cơ hội nữa, đi tìm cô ấy đi.]

Giang Lẫm trả lời: [Được.]

Tôi đặt điện thoại xuống, lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ, môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười.


Thật ngượng quá!


Lúc nào cũng khuyên người khác phải can đảm, mà bản thân lại là một con rùa rụt cổ nhút nhát.

Lần này đau quá, đau dai dẳng không dứt.


Tôi cố chịu đựng mấy ngày, cuối cùng vẫn phải đến bệnh viện.

Ra khỏi phòng khám mới phát hiện trời đã bắt đầu có tuyết.


Duyên phận giữa người với người đúng là thứ kỳ diệu.


Chỉ một khoảnh khắc ngẩn ngơ đứng trước cổng bệnh viện, bóng dáng thẳng tắp của Giang Lẫm đã vô tình lọt vào tầm mắt tôi.

Trời chiều mùa đông tối sớm.


Người đàn ông đứng tựa bên xe, hờ hững hút thuốc, làn khói mỏng nhẹ bay lượn trong buổi chiều u ám, khiến khuôn mặt anh trở nên mờ ảo, như ẩn như hiện.


Giống hệt một yêu tinh quyến rũ, mê hoặc hồn phách người ta.

Tôi ngẩn người, không kiềm được mà nhìn thêm hai lần.

Anh dường như đang đợi ai đó.


Một điếu thuốc rít xong, lại châm thêm một điếu khác.

Còn chưa kịp châm lửa, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy đến bên anh, kiễng chân lại gần, thân mật lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi anh.


Cô gái khẽ chu môi nói gì đó với giọng nũng nịu, rồi chìa bàn tay trắng muốt ra trước mặt anh.

Giang Lẫm cau mày, hơi mất kiên nhẫn, nhưng rồi vẫn thoả hiệp đưa bật lửa cho cô ấy.

Tôi nghĩ, một người có thể khiến Giang Lẫm nhường nhịn, hẳn phải rất quan trọng trong lòng anh.


Xem ra, anh thực sự đã đi tìm người con gái mà mình hằng mong nhớ rồi.

Nói ra thì, tôi cũng biết cô ấy.


Hồi cấp ba, từng nghe nhiều bạn cùng lớp bàn tán.


Lý do Giang Lẫm chuyển trường sang đây, chính là vì cô bạn lớp bên, Tống Chi.

Tống Chi ấy à, trong những năm tháng tuổi trẻ còn chưa kịp chín chắn của chúng tôi, cô ấy đã sớm nổi bật như một con thiên nga trắng, xuất sắc, xinh đẹp, thanh khiết.

Tôi từng vô số lần nhìn thấy Giang Lẫm và cô ấy sánh bước bên nhau.


Nam thanh nữ tú, cả hai cùng tỏa sáng.


Trong đầu tôi luôn hiện lên một từ: Trời sinh một cặp.

Từng nghe kể Giang Lẫm vì cô ấy mà đánh nhau, cũng từng tình cờ nhìn thấy cô ấy lẳng lặng ném thư tình của mấy nữ sinh khác trong ngăn bàn Giang Lẫm vào thùng rác.

Cũng từng có một buổi tối học tự học không ai trông coi, tôi ngu ngốc bị mấy bạn gái lớp khác năn nỉ mãi, đành giúp họ lén bỏ thư vào ngăn bàn của Giang Lẫm.


Kết quả bị Tống Chi bắt gặp.

Lúc đó bàn học chất đầy sách, đèn lớp vừa sáng, đôi mắt xinh đẹp của Tống Chi khẽ mang theo vẻ kiêu ngạo nhẹ tênh.

Cô ấy liếc tôi một cái, thản nhiên nói: “Ếch mà cũng đòi ăn thịt thiên nga.”

Mặt tôi lúc đó đỏ lên rồi lại trắng bệch, muốn mở miệng giải thích nhưng chẳng thốt được nên lời nào.


Chỉ đành lặng lẽ rút lui trong bóng dáng kiêu hãnh ngẩng cao đầu của cô ấy.

Về sau trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu chuyện, tôi đã quên đi không ít, nhưng vẫn nhớ mãi câu nói của Tống Chi hôm ấy.

Cô ấy không nói sai.


Vậy nên tôi luôn tự biết mình là ai, chưa từng dám có những mơ tưởng viển vông.

Một tiếng còi xe kéo tôi về với thực tại.

Dịch Mộng thò đầu ra khỏi cửa xe, gọi: “Sao ngẩn ra vậy?”

Tiếng còi rõ ràng cũng làm hai người kia chú ý.


Tống Chi nhìn sang trước, hình như có chút ngẩn người.


Giang Lẫm cũng ngẩng đầu nhìn về phía này, nhưng qua ánh chiều tà lờ mờ, tôi không thể thấy rõ vẻ mặt anh.

Tôi thản nhiên dời mắt đi, lên xe, cài dây an toàn: “Đi thôi.”

Xe vừa lăn bánh, qua gương chiếu hậu tôi thấy Giang Lẫm lại châm điếu thuốc khác, trong làn sương mù nhè nhẹ, anh cúi đầu nhìn vào điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại của tôi sáng lên.


Có tin nhắn mới.


Trong đầu tôi lập tức hiện lên một ý nghĩ: Là anh sao?


Mở ra xem thì không phải.


Thế mà tôi lại… thấy hụt hẫng.

“Trông cậu mong đợi như vậy, sao không qua chào hỏi?”


Dịch Mộng nhìn thẳng phía trước, lòng như gương sáng.

Tôi xấu hổ cắn môi: “Cậu không thấy cô gái đứng cạnh anh ấy à? Đó là bạch nguyệt quang của cậu ấy đấy.”

Lúc này mà đến chào hỏi, anh ấy chắc sẽ cảm thấy bị quấy rầy.

“Cậu chắc chứ?”


Dịch Mộng rõ ràng không tin.

“Ừ.”


Cô ấy cau mày, không nói gì nữa.

“Bị vả mặt rồi ha.”


Trước đó cô ấy còn phân tích là Giang Lẫm  thích tôi, tôi thì luôn nói điều đó là không thể nào.

“Cậu ta mấy ngày nay ra sức ngầm ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng à?”


Dịch Mộng hừ lạnh, không phục: “Nếu cô gái đó thực sự là bạch nguyệt quang của cậu ta thì chỉ có thể nói là…”

Không biết cô ấy nghĩ đến điều gì, ngừng lại một chút rồi khẽ nói: “Đàn ông, không có ai là tử tế cả.”

14

Tôi phì cười không nhịn được: “Người đàn ông ở nhà cậu tối hôm đó, chọc giận cậu rồi à?”

Dịch Mộng bị nói trúng tim đen, lườm tôi một cái không vừa lòng.

“Được rồi, cậu nói đúng,” tôi lập tức đứng cùng chiến tuyến với cô ấy, “đàn ông đúng là đều tệ như nhau.”

Cô ấy hừ lạnh: “Chứ còn gì nữa.”

Về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy, một người phụ nữ đi thẳng tới trước mặt tôi, hỏi: “Đi đâu mà giờ mới về?”

Giọng điệu và nét mặt của bà ta rõ ràng là kiểu “sao bắt tôi chờ lâu vậy”.


Phía sau bà ta, một tên đàn ông tóc nhuộm vàng đang chán chường đá vào tường, thấy tôi cũng chẳng buồn chào lấy một câu.

Tôi nhìn hai người, lạnh nhạt hỏi: “Hai người đến đây, có chuyện gì không?”

Người phụ nữ đưa cái túi ni-lông đỏ trong tay lên lắc lắc: “Dì đến thăm con mà. Nhìn này, mua hoa quả cho con đấy.”

Tôi nhìn cái vẻ “xem này, dì tốt với con cỡ nào” trên mặt bà ta, chỉ thấy buồn cười.

Không có chuyện thì chẳng ai tự dưng tỏ ra ân cần.


Bụng chắc chắn là ôm cả đống tâm tư không sạch sẽ.

Từng ấy năm rồi, tôi gặp người mẹ kế này chưa đến ba lần.


Ấn tượng sâu nhất, vẫn dừng lại ở năm tôi tám tuổi.

Hôm đó, người bố mà mới vừa chôn vợ chưa đầy mấy tháng đã cưới luôn cô bồ đã mang thai vài tháng về làm vợ, sau khi tống tôi đi, bỗng dưng nổi chút lương tâm, đón tôi về ở vài hôm.

Người vợ mới của ông ta từ đầu đến cuối chưa từng cho tôi sắc mặt tử tế, suốt ngày bóng gió châm chọc.

Tôi lấy một quả quýt từ đĩa trái cây trên bàn, con trai ba tuổi rưỡi của bà ta liền nhào tới, vừa đấm vừa đá tôi: “Đây là bố mua cho tôi, chị không được ăn.”


Nó giật phắt quả quýt khỏi tay tôi.

Khi đó tôi còn nhỏ, rất tủi thân, phản bác lại: “Bố cũng là bố của tôi.”

Chỉ vì một câu đó, tôi bị mẹ kế tát thẳng vào mặt.

Gương mặt bà ta méo mó, gằn giọng: “Mày là cái thá gì? Trong cái nhà này, không có gì là của mày hết.”

Tôi ôm mặt khóc nức nở, mà người bố tôi ngồi ngay bên cạnh, chỉ giả như không nhìn thấy.

Im lặng.


Không nói một lời.

Từ hôm đó trở đi, tôi biết mình không còn bố nữa.

Về sau, tôi không bao giờ quay lại cái nhà đó.


Bố tôi mỗi năm chỉ gọi cho tôi chừng hai, ba cuộc, hỏi han học hành, hỏi han cuộc sống, những câu quan tâm vô thưởng vô phạt, chẳng bao giờ thật sự bỏ ra dù chỉ một chút tình cảm.

Ngược lại, ông ta còn từng vài lần gọi điện để mượn tiền.

Mối quan hệ giữa chúng tôi những năm qua nhạt như nước lã.


Gọi là tình thân cũng được, nhưng trừ cái huyết thống không thể cắt đứt, thì chẳng còn gì khác.

“Vào nhà đi đã.”


Người đã đến tận cửa, phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có.

Dịch Mộng ghé sát lại, hỏi khẽ: “Ai vậy?”
 

Tôi liếc cô ấy một cái đầy bất lực, cô ấy lập tức hiểu ngay.

“Ồ.”


Cô ấy trực tiếp phớt lờ hai người kia, quay sang gọi con husky: “Bạn học Giang, lại đây, chơi với mẹ hai một chút.”


Cô dắt Giang đang nhảy nhót hớn hở vào phòng làm việc.

Người phụ nữ kia nhìn bóng lưng Dịch Mộng, thì thầm bất mãn: “Cô ta là ai vậy? Nhìn hơi quen. Vô lễ thật.”

Tôi cau mày, khó chịu nói: “Làm ơn đừng tùy tiện đánh giá bạn tôi. Cảm ơn.”

Thấy tôi không vui, bà ta cũng biết điều mà ngậm miệng lại.

Vào trong nhà, bà ta ngồi phịch xuống ghế sofa, vỗ vỗ lên lớp da thật, rồi đảo mắt nhìn quanh, trông có vẻ rất hài lòng.

“Bài trí đẹp đấy. Chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Tôi gắng nuốt cảm giác khó chịu xuống, hỏi lại: “Dì tìm tôi có việc gì không?”

Bị tôi hỏi thế, bà ta như sực nhớ ra mục đích ban đầu, liền nắm lấy tay tôi, gương mặt đầy vẻ ân cần, hỏi han tình trạng sức khỏe của tôi.


Nói tới chỗ xúc động, còn rơm rớm nước mắt ngay tại chỗ.

Tôi chỉ nhàn nhạt ứng phó, nhẹ nhàng rút tay ra không để lại dấu vết.

Đang trò chuyện thì từ phòng làm việc vang lên giọng lạnh tanh của Dịch Mộng: “Cậu đang chụp cái gì vậy?”

15

Tôi lập tức đứng dậy đi về phía phòng làm việc, người phụ nữ kia vội vã theo sau.

Vừa bước vào, đã thấy tên tóc vàng đang giơ điện thoại lên: “Tôi đang chụp cái nhà này thôi, chị gắt gỏng làm gì?”

Rồi lại giễu cợt: “Chẳng lẽ tưởng tôi đang chụp chị à? Làm như mình nổi tiếng lắm không bằng.”

Sắc mặt Dịch Mộng tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu chụp nhà này để làm gì?”

“Ôi dào, trẻ con thích chụp linh tinh, so đo với nó làm gì.” Người phụ nữ dường như sợ con trai mình lỡ miệng, vội vàng bước ra kéo tay nó một cái

“Trẻ con?” Dịch Mộng bật cười mỉa, không hề nể nang, “Trước giờ chỉ nghe nói đến từ ‘đứa trẻ to xác’, hôm nay rốt cuộc được thấy tận mắt rồi.”

Tôi cũng muốn bật cười, mà lại thấy không đúng lúc.


Trước kia tôi có nghe qua, đứa con trai này của bố tôi từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, muốn gì được nấy.


Đến mức về sau, cái gì cũng đòi, đòi không được thì quay sang chê cha mẹ vô dụng, chửi mắng, thậm chí đánh đập chẳng phải chuyện lạ.

Học hành chẳng đến đâu, bỏ học ở nhà, cả ngày ăn không ngồi rồi, vẫn còn ăn bám cha mẹ sống qua ngày.

Dịch Mộng gọi nó là đứa trẻ to xác, quả thật chính xác.

Người phụ nữ bắt đầu khó chịu, trừng mắt nhìn Dịch Mộng.


Vừa định mở miệng nói gì đó thì bị con trai mình chen ngang, quát ầm lên: “Con mẹ mày đồ đàn bà thối tha, mày nói ai là đứa trẻ to xác hả ? Tin ông đập chết mày không?”

Dịch Mộng khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ: “Cậu thử xem.”

“Mày…”


Nó giận tím mặt, thực sự định nhào tới, bị mẹ mình vội vàng ôm chặt, cố sức kéo lại.

Tôi bắt đầu hơi lo, sợ Dịch Mộng bị thiệt.

“Tấm lòng của hai người tôi đã nhận rồi, nhưng cơm thì không dám mời. Hai người về cho.”


Tôi chắn trước mặt Dịch Mộng, đuổi khách.

Tên tóc vàng từ đầu đến giờ chưa từng nhìn tôi lấy một cái, giờ cuối cùng cũng chịu nhìn sang.

Nó gào lên giận dữ: “Mày sắp chết rồi còn ra vẻ với tao làm gì?”

Dịch Mộng lập tức như bị chọc trúng điểm yếu, giận đến mức định xông lên đánh người.

Tôi nắm tay cô ấy, nhẹ nhàng trấn an, giọng điềm đạm: “Vậy thì sao?”

“Vậy thì chết nhanh đi.” Nó gào lên như thú điên, “Bố tao nói rồi, đợi mày chết thì căn nhà này là của tao!”

Nó ngang nhiên giơ mấy tấm ảnh trong điện thoại ra trước mặt chúng tôi, vừa cười khùng khục: “Nè, mấy tấm này tao chụp để đem đi định giá trước đó.”

“Tiểu Bảo!” Mẹ nó cuống cuồng, giơ tay định bịt miệng nó.

Nhưng nó hất tay bà ta ra.

Tôi lặng lẽ nhìn nó, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Điều đó càng khiến nó nổi điên, gào lên đe dọa: “Câm mồm lại, không thì đừng mong có ai lo hậu sự cho mày!”

“Phì.” Tôi bật cười thành tiếng.

Mẹ nó giờ thì mặt mày như tro tàn, chắc cũng đang tự hỏi tại sao mình lại sinh ra đứa con thế này.

“An An, nó nói bậy bạ đó, con đừng để trong lòng.” Bà ta khổ sở khuyên nhủ.


“Chúng ta là người nhà của con, nó là em trai duy nhất của con, chuyện hậu sự nhất định sẽ lo chu đáo cho con.”

Còn tài sản? Tất nhiên là sẽ thuộc về họ rồi.

Ừ, câu này bà ta không nói ra miệng, nhưng tôi thì hiểu rõ.

“Các người đi đi.” Tôi chán nản, không còn tâm trí ứng phó nữa.

Thằng tóc vàng vẫn còn muốn gân cổ cãi, bị mẹ nó liều mạng lôi ra ngoài.

Cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh trở lại.

Tôi thở phào, vừa định quay sang xin lỗi Dịch Mộng, thì bất ngờ thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe.

“Sao vậy?” Tôi giật mình.

Dịch Mộng quay mặt đi, giọng nghẹn ngào: “Tớ thấy đau lòng thay cho cậu.”

Tôi lặng người, ôm lấy cánh tay cô ấy: “Ngốc à, tớ không thấy đau chút nào.”

Có lẽ từ rất lâu trước kia, tôi cũng từng vì sợi dây gọi là tình thân mà âm thầm tổn thương.

Nhưng giờ đây, tôi đã lặng lẽ, cô độc vượt qua vũng lầy mang tên tình thân ấy.

Tôi không còn mong chờ, cũng chẳng còn vướng bận.

Sau khi bà ngoại qua đời, chỉ còn lại mình tôi thì

chính là gia đình của tôi.

16

“Bọn họ ức hiếp cậu như vậy, sao cậu không phản kháng?” Dịch Mộng vẫn không nguôi giận.

“Tớ còn chẳng để tâm đến họ, cần gì phải phí sức ?” 

Tôi vừa buồn cười vừa bất lực.

Tôi nghĩ mình là một cô gái khá rộng lượng, trên con đường cô độc mà tôi từng đi, tôi sớm đã hiểu ra một điều: Thứ không giữ được, thì nên buông tay.

“Yên tâm, tớ sẽ không để lại cho họ dù chỉ một xu.” Tôi ôm lấy cánh tay cô ấy, nhẹ giọng dỗ dành, “Di chúc tớ cũng viết xong rồi, tất cả đều để lại cho A Mộng thân yêu của tớ.”

“Tớ không cần.”

Muốn chọc cho cô ấy vui, tôi cười nói: “Vậy cậu muốn gì, nhỏ này sẽ lo cho cậu liền.”

Dịch Mộng im lặng hồi lâu, rồi nghẹn ngào bật thốt: “Tớ chỉ muốn cậu sống.”

Tôi lặng người.

Dịch Mộng từ trước đến nay luôn là người tùy hứng, phóng khoáng. Ngay cả hôm tôi kể cho cô ấy nghe chuyện bệnh tình của mình, cô ấy cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Những ngày qua, cô ấy vẫn luôn như chẳng có chuyện gì, cùng tôi làm những việc vặt vãnh chẳng liên quan gì đến sống chết, tuyệt nhiên không đụng chạm đến chủ đề sinh tử.

Thật ra, cô ấy đang rất đau lòng.

Tôi đưa tay ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ lưng an ủi.

“Đừng buồn, cứ coi như tớ đi xa một chuyến nhé.”


Mấy chục năm sau, vẫn sẽ gặp lại mà.

Dịch Mộng khóc rất lâu, không nức nở thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, làm ướt bờ vai tôi.

Tiễn cô ấy ra về, mắt cô ấy sưng cả lên.

Tôi đứng lặng trong gió lạnh, dõi theo xe cô ấy lẫn vào dòng người, biến mất nơi ngã rẽ.

Đêm đông trải dài trên phố, tuyết chất thành lớp dày bên vệ đường. Dòng xe hối hả xuôi về nơi chốn quen thuộc, tìm về ánh đèn vì họ mà thắp lên.

Thành phố này, ánh đèn muôn nơi, phồn hoa đến hoa mắt.

Nhưng tôi lại cảm thấy trống rỗng quá.

Đôi mắt bỗng dưng cay xè.

Phải thừa nhận, tôi cũng không mạnh mẽ như mình tưởng. Những lúc xung quanh không một ai, tôi cũng sẽ lén lút buồn bã.

Tuyết bắt đầu rơi.

Tôi dụi dụi mắt, quay người đi vào nhà.

Nhưng vừa xoay người, lại khựng lại ngay tại chỗ.

Bên mép đường, Giang Lẫm đứng tựa vào xe, im lặng hút thuốc. Làn khói trắng quyện với bông tuyết rơi xuống, lướt qua đường nét sắc lạnh của anh, mờ ảo như giấc mơ xa xưa của tôi.

Trong mơ, anh chưa từng nói gì.

Tôi cũng chỉ dám đứng trong góc, lặng lẽ nhìn anh.

Giấc mơ và hiện thực giao thoa, khiến bước chân tôi khi tiến về phía anh cũng có phần lúng túng.

“Bạn học Giang Lẫm, trùng hợp ghê.” 

Tôi không dám tự tin cho rằng anh đến vì mình.

Giang Lẫm phả ra một vòng khói tròn xoe, chỉ chốc lát đã tan theo gió.

Giọng anh cũng bị gió thổi đi ít nhiều, lượn lờ như tan giữa đêm đông: “Không trùng hợp đâu.”

“Ơ…” Tôi nhất thời không biết nên nói gì.

Giang Lẫm khẽ nhướng mày, giọng lười biếng kéo dài đuôi câu: “Không phải chính cậu bảo tôi đến tìm cậu à?”

Tim tôi khẽ chùng xuống một nhịp: “Tớ bảo cậu đến tìm tớ?”

“Ừm.”

Tôi chợt nhớ đến đoạn trò chuyện hôm nào, lại không dám nghĩ tiếp nữa.

Giang Lẫm dụi tắt điếu thuốc, môi hơi cong lên một nụ cười gian xảo: “Sao? Định nuốt lời à?”

“...” Đầu óc tôi tróng rõng.

Tuyết vẫn rơi. Ánh đèn từ xe cộ lướt ngang, rọi lên gương mặt anh, lúc sáng lúc mờ.

Anh đút tay vào túi áo, nhướng mày, giọng nhàn nhạt: “Tôi đến là để cho mình một cơ hội.”

Dòng cảm xúc xa lạ dâng lên trong lồng ngực, khiến lòng người chao đảo.

Tôi nhìn anh, tất cả ồn ào ngoài kia như tan biến khỏi tai mình.

Giang Lẫm thu lại nụ cười, ánh mắt sâu lắng, chăm chú.

“Dư Vãn An.”

“Em có muốn kết hôn với anh không?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play