17
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết tạt vào người, tôi bất giác run lên một cái.
“Anh... anh đang đùa đấy à?” Lưỡi líu lại, tôi lại như biến thành cô bé cà lăm Dư Vãn An năm nào.
Ánh mắt Giang Lẫm vẫn bình tĩnh, anh cởi áo khoác choàng lên người tôi.
“Lấy đồ trong túi áo ra xem đi.”
Nhiệt độ còn sót lại trên áo anh âm thầm bao lấy tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết làm theo, đưa tay vào túi áo.
Tôi lần lượt lấy ra: một hộp trang sức, một thẻ ngân hàng, một cuốn sổ hộ khẩu.
Tôi ngẩn người nhìn chúng, tay khẽ run.
“Là nhẫn, sính lễ, sổ hộ khẩu để đến Cục Dân chính,” gió rít bên tai, giọng Giang Lẫm bình tĩnh và chân thành.
“Và cả anh.”
Thật yếu đuối. Khoảnh khắc đó, tôi rất muốn khóc.
Người mình thầm nhớ bao năm, giờ lại xuất hiện trước mặt, như vầng trăng tròn rơi vào vòng tay, ai mà không xúc động cho được?
Tôi cố gắng kìm lại.
Nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt hộp nhung đỏ trong tay.
Giang Lẫm xoa đầu tôi, thở dài: “Sao lại khóc rồi?”
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt làm nhòe tầm nhìn, khiến anh vừa như gần vừa như xa.
“Anh biết không? Cái đêm em say rồi nói thích anh trong nhóm là thật đấy.”
Cuối cùng tôi cũng dám thừa nhận khoảng thời gian dài thầm yêu anh.
“Từ năm mười bảy đến hai mươi sáu tuổi, anh ở trong lòng em suốt mười năm.”
Yêu thầm giống như đi trong một mê cung. Ta cứ quanh quẩn mãi trong đó, bao năm cũng không tìm được lối ra.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nó.
Nhưng tôi đã tìm được lối ra rồi.
Chỉ là lại không dám bước tiếp nữa.
“Em thực sự muốn đi với anh mà không do dự gì hết.”
Nước mắt càng lúc càng nhiều, giọng tôi nghẹn lại: “Nhưng em sắp chết rồi.”
Cảm giác hỗn loạn trong ngực dâng lên, buồn đến mức không chịu nổi.
Chính khoảnh khắc này, nỗi sợ cái chết bất ngờ ập đến, nuốt trọn lấy tôi.
Trước khi Giang Lẫm đến, tôi đã không biết bao nhiêu lần tự thuyết phục mình.
Rằng đời người, giống như một vòng lặp Möbius.
Bên trong nó là định mệnh.
Vòng lặp mãi mãi không có điểm dừng, là hài kịch, là bi kịch, không thể sửa đổi.
Vì thế tôi đã chấp nhận mọi thứ một cách bình thản.
Giang Lẫm vòng tay qua vai, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Ngốc quá. Chẳng lẽ anh thì không chết được chắc.”
Giọng anh có chút bất cần, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Sau này có thể chôn cùng nhau.”
Tôi càng không ngăn được nước mắt.
Giang Lẫm hơi đẩy tôi ra, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi, vừa bất lực vừa dịu dàng giúp tôi lau nước mắt.
“Với lại, anh cũng không có viết di chúc đâu.”
Anh nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Đợi em đi rồi, di sản đều là của anh, vui chết đi được.”
Tôi bị anh chọc cho ngẩn ra, nước mắt cũng ngừng rơi, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
“Em nghèo lắm đó.”
“Không sao, ruồi muỗi dù nhỏ cũng là thịt.”
Tôi bật cười, đưa tay định đánh anh.
Anh giữ lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.
Lần này, anh ôm rất chặt.
Hơi thở ấm nóng của anh lướt qua tai và tóc tôi, dây dưa khiến người ta nghẹt thở.
“Nên lần này, đừng từ chối anh nữa.”
18
Tôi không trả lời được, chỉ biết bỏ chạy trong hoảng loạn.
Sợ mình không đủ dứt khoát, sợ lỡ sa vào chút ngọt ngào ngắn ngủi ấy mà kéo anh vào cuộc đời vô vọng của mình.
Chạy vội quá, ngay cả áo khoác của anh cũng quên trả.
Tôi ngồi co ro trong căn phòng tối om, cuộn mình trong chiếc áo còn hơi ấm của anh, cảm giác như đang được anh ôm vào lòng.
Qua một lúc lâu, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện như là mơ.
Một giấc mơ ngớ ngẩn.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, không biết dạo này Giang Lẫm có phải bị gì kích thích không?
Nghĩ ngợi miên man, tôi vẫn thấy bất an, đành thấp thỏm mở WeChat nhắn cho Trần Kha.
Chào hỏi vài câu qua loa, tôi cẩn trọng hỏi: [Dạo này Giang Lẫm vẫn ổn chứ?]
Trần Kha: [Ổn mà, sao thế?]
Ngay sau đó, như đánh hơi được mùi gì đó, cậu ta gửi tới một sticker nháy mắt trêu chọc: [Hai người các cậu… có gì rồi à?!]
Nhìn cái sticker đáng ghét đó mà tôi thấy chột dạ.
Nói dối thì không đành, mà thừa nhận thì lại không thể.
Trần Kha vốn là cáo già, thấy tôi không trả lời lập tức hiểu ra.
[Tôi biết ngay mà! Thằng đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc! Hai người cuối cùng cũng tôi đoán trúng thật rồi!]
Tôi nổi đầy vạch đen trên trán: [Cái gì mà chưa chịu bỏ cuộc?]
Trần Kha:[Hehe, cậu nghĩ sao?]
Nhìn từ "hehe" thôi mà khiến tôi rùng mình.
Trần Kha: [Cách đây vài năm, khi nó còn trong quân đội, mỗi năm chỉ xin nghỉ đúng vào sinh nhật cậu. Về cũng chỉ để tặng quà sinh nhật cho cậu thôi đó. Cả đám anh em chí cốt muốn gặp nó cũng phải nhờ phước của cậu đấy.]
Tự dưng tôi thấy Trần Kha có vẻ bất mãn với tôi thì phải?
Khoan đã Giang Lẫm từng tặng quà cho tôi sao?
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, giật mình ngẩng đầu nhìn về phía chiếc tủ đối diện, nơi để con gấu bông Teddy.
Tất cả bỗng nhiên sáng tỏ.
Không lạ gì hôm trước anh đến, lại chú ý đặc biệt đến nó.
Thì ra là anh tặng.
Tôi chỉ muốn tự vả vào mặt mình, sao lại dám nói mấy câu đó ngay trước mặt anh.
Trần Kha: [Còn mấy năm nay, cái người mà bình thường chỉ xem thời sự như nó, ngày nào cũng nghe cái chương trình radio tẻ nhạt của cậu. Nó rảnh đến thế chắc? Chẳng phải vì nữ phát thanh viên kia sao?”
Tôi không biết phản bác thế nào, chỉ có thể mơ hồ cho qua: [Cậu nói quá rồi.]
Tôi biết Giang Lẫm từng nghe chương trình radio của tôi, nhưng nói “ngày nào cũng nghe” thì thật sự hơi quá.
Trần Kha: [Quá cái gì mà quá!]
Sao tự dưng cậu ta nổi cáu rồi?
Cậu ta bắt đầu trút bầu tâm sự: [Tôi với nó quen nhau từ trong bụng mẹ, nó là người thế nào tôi còn không rõ chắc? Tự tôn cao ngút trời, tự trọng cũng chẳng kém. Vậy mà bị chị từ chối hai lần, còn nhớ mãi không quên, tôi nhìn còn thấy mất mặt giùm.]
Những dòng tin dài ngoằng kia khiến tim tôi nhảy dựng.
Tôi ngơ ngác: [Tôi từ chối cậu ấy hai lần hồi nào?]
Trần Kha: [Phát thanh viên Dư à, giả ngơ không đáng yêu chút nào đâu.]
Tôi nhíu mày:[Tôi không giả ngơ, thật sự không nhớ.]
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Trần Kha gửi tới hai câu: [Lần đầu, sau khi tốt nghiệp cấp ba, số QQ 99 của cậu, online mà không trả lời. Lần hai, trên WeChat, cậu xóa người ta luôn rồi.]
Tôi trố mắt. Hóa ra Giang Lẫm từng nói anh viết hai đoạn dài gửi cho một cô gái... là tôi?
Cả hai lần, tôi đều lỡ mất?
Tôi nhớ lại. Sau kỳ thi đại học, tôi không thể đăng nhập được vào QQ của mình.
Mấy bạn thân bảo thấy tôi online, lúc ấy tôi mới biết tài khoản bị hack.
Đó là ngày thứ hai sau khi điểm thi được công bố hôm bà ngoại tôi mất.
Tôi không thử lấy lại tài khoản bị mất ấy nữa.
Tôi mất bà ngoại, cũng bỏ lỡ Giang Lẫm.
Lần thứ hai trên WeChat, tôi vẫn nhớ rất rõ. Thấy Giang Lẫm đổi tên thành “Đừng làm phiền tôi”, mắt tôi đỏ hoe.
Tôi mở trang thông tin của anh ra, dừng lại thật lâu, rồi mới cắn răng xóa đi.
Nếu lúc đó anh thật sự có gửi tin nhắn, thì chắc là ngay lúc tôi đang dừng lại trên trang ấy.
Tôi không bật thông báo tin nhắn, thế là lỡ mất.
Bỗng dưng, một nỗi buồn dâng lên nghẹn ngào.
Số phận chưa từng ưu ái tôi.
Ngay cả những lúc tôi tưởng mình được may mắn, thì định mệnh vẫn luôn có cách, dưới cái tên trớ trêu để cướp lại tất cả.
Tim nhói lên, tôi ôm ngực co người lại trong bóng tối.
Một giọng nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu:
Dư Vãn An, đây là số mệnh rồi.
Chấp nhận đi.
19
Tôi khóc đến thiếp đi.
Trong giấc mơ lần này, chàng thiếu niên Giang Lẫm đã bước về phía tôi.
Ký ức quay lại những năm tháng thanh xuân xám xịt, khi tôi bị gán mác đồ cà lăm.
Lúc bị gọi tên trả lời khiến cả lớp phá lên cười, cậu thiếu niên đang gục đầu trên bàn mơ màng buồn ngủ, bực bội đứng bật dậy.
“Này, các người ồn quá, làm phiền tôi ngủ đấy.”
Tiếng cười tắt lịm, viên phấn trong tay thầy giáo bay thẳng vào người anh: “Giang Lẫm, em đến trường để học hay để ngủ? Ra ngoài đứng đi.”
Cậu ấy xách áo khoác đồng phục, vắt qua vai, đi ra cửa lớp đứng phạt.
Tôi ngồi gần cửa sổ, chẳng nhìn phong cảnh gì, chỉ lén nhìn cậu ấy.
Anh nhíu mày, lườm tôi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Học đi.”
Giờ ra chơi, mấy nam sinh đứng dọc hành lang, cố tình đưa chân ngáng làm tôi vấp ngã. Cậu thiếu niên lười biếng đá một phát vào chân đứa đầu têu.
“Thích bị ăn đòn à?”
Tên đó lúng túng cúi xuống đỡ tôi: “Xin lỗi, mình không cố ý đâu.”
Cậu thiếu niên chẳng thèm liếc lấy một cái, cứ thế bước ngang qua hành lang, ánh nắng xiên qua tán cây hắt lên vai và tóc cậu ấy, trong mắt tôi lấp lánh như cuộn phim cũ.
Tôi nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc đó không bị nói cà lăm, nhưng cậu ấy cũng chẳng nghe thấy.
Trên sân thể dục đông người qua lại, một đám nam sinh phá phách cố tình đá bóng trúng vào người tôi, rồi giả vờ bắt chước cách tôi nói cà lăm để xin lỗi.
Trong tiếng cười nhạo liên tiếp, tôi ôm lấy vai bị bóng đập trúng, cúi đầu lặng lẽ đỏ hoe mắt.
Một quả bóng khác vút tới, không chệch đi chút nào, đập thẳng vào đứa cầm đầu.
Giang Lẫm tóc ướt mồ hôi, hai tay gối sau đầu, lười nhác nói: “Xin lỗi nha, bóng nó không nghe lời.”
Mọi người tản ra hết, tôi đã đi được một đoạn.
Sau lưng, cậu ấy tâng bóng đi qua, giọng nói lẫn trong làn gió: “Đừng lúc nào cũng cúi gằm mặt như thế, dưới đất đâu có tiền.”
Mùa hè nóng như đổ lửa, tiếng ve râm ran bên ngoài cửa sổ, các bạn đùa giỡn chạy nhảy trong lớp.
Tôi vùi đầu trong đống sách, một viên giấy nhẹ rơi trúng trang sách trước mặt.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại, thấy cậu thiếu niên ngả người dựa vào tường, vắt chân chữ ngũ, không biết có cười không.
Nhưng từ góc nhìn của tôi, gương mặt ấy đầy sức sống.
“Đồ mọt sách.” Cậu ấy trêu, giọng uể oải: “Học chăm thế, định thi Thanh Hoa à?”
Xung quanh ồn ào, nhưng đôi mắt đen láy của cậu ấy lại sáng rực.
Tim tôi đập nhanh, tiếng tim đập lẫn trong tiếng ồn.
“Không... không phải, tớ muốn thi Giang Đại.” Tôi cố giấu đi niềm vui nhỏ, nhưng vừa mở miệng lại lỡ để lộ lòng mình.
Thi đỗ Giang Đại, ở lại thành phố này, được ở bên bà ngoại tôi.
Cậu ấy lơ đãng cụp mắt, chỉ khẽ “ờ” một tiếng.
Tôi muốn nói thêm một câu, nhưng tim đập quá nhanh, miệng thì lại ngốc, cuối cùng chẳng nói gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi, đến khi kỳ thi đại học kết thúc.
Ngày biết điểm, trong nhóm lớp, tên Giang Lẫm được cô giáo chủ nhiệm nhắc đến kín cả màn hình vì thành tích xuất sắc.
Tôi lặng lẽ nhìn, trong lòng âm thầm vui mừng.
Cậu thiếu niên ấy sắp mang ba lô, lên chuyến tàu đi đến Bắc Kinh, đến với tương lai huy hoàng nhất.
Tôi nghĩ, mình cũng ổn lắm.
Điểm đủ đỗ Giang Đại, trường trọng điểm cấp quốc gia, đúng như ước nguyện, ở lại bên bà ngoại.
Chỉ là, số phận đã định sẵn từ trước, hài kịch chưa bao giờ dành cho tôi.
Hôm bà ngoại biết điểm thi của tôi, bà nắm tay tôi mà khóc.
Bà nói: “An An của bà lớn rồi, giỏi quá rồi.”
Tôi ôm lấy bà, vẽ ra tương lai: “Bà ơi, sau này con sẽ mua nhà to cho bà, dắt bà đi chơi khắp nơi, ăn tất cả các món ngon, để mấy bà lão khác ghen tị mất thôi!”
Gương mặt già nua của bà cười như hoa nở.
Đêm đó, sau khi đi ngủ, bà không bao giờ tỉnh lại nữa.
Rõ ràng trước khi đi ngủ, bà còn dặn tôi bao điều: “An An, phải học thật nhiều, phải đi thật xa, sống một cuộc đời tự do tự tại.”
Mùa hè năm ấy, nóng đến kỳ lạ.
Nắng gắt thiêu đốt mặt đất, từng đợt nắng nóng như thiêu như đốt, mà chẳng làm ấm nổi trái tim tôi.
Thành phố này trống rỗng, lòng tôi cũng trống rỗng.
Cuối tháng 8, tôi gói ghém ít quần áo, bỏ tấm ảnh của bà ngoại vào balo, lên đường đến ngôi trường ở phương Nam.
Năm đầu đại học, tôi không liên lạc với ai, lặng lẽ sống một mình.
Tết năm thứ hai, tôi nghe bạn cũ kể, Giang Lẫm cuối cùng lại chọn vào Giang Đại.
Tôi tìm mọi cách xin được WeChat của cậu ấy kết quả không được như ý.
Từ đó, mỗi người một phương, sống cuộc đời của riêng mình, dần dần tan vào biển người.
20
Trời vừa hửng sáng, tôi lại lấy hộp nhẫn từ túi áo khoác của anh ra.
Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Vừa khít, hoàn hảo.
Tôi bật cười trong nước mắt.
Thật sự là đau lòng quá.
Anh ấy chưa từng nắm tay tôi lấy một lần, vậy làm sao lại đoán đúng được cỡ tay tôi?
Phải rồi, anh vẫn luôn là người như thế.
Chưa bao giờ nói thích tôi, nhưng lúc nào cũng âm thầm, dịu dàng bảo vệ tôi.
Tuổi trẻ của tôi trôi qua lặng lẽ, còn anh cũng lặng lẽ như thế.
Chiều hôm đó, Dịch Mộng vẫn như thường lệ đến đón tôi đi viện.
Thấy mắt tôi sưng đỏ, cô ấy xót xa hỏi: “Lại đau à? Không ngủ được sao?”
Tôi lắc đầu: “Không đau.”
Cô ấy cau mày, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Đừng cứ cau mày mãi thế,” tôi giơ tay vuốt trán cô ấy, cười nói: “Nếp nhăn là kẻ thù của mấy ngôi sao đó nha.”
Nghĩ kỹ thì thấy cũng hay, tôi sẽ chẳng bao giờ có nếp nhăn, không cần lo chuyện chống lão hóa hay dưỡng da gì cả.
Mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp, sống trong ký ức của mọi người.
Dịch Mộng không nói gì thêm, lặng lẽ lái xe.
Tôi thở dài trong lòng.
“Giang Lẫm hỏi tớ có muốn kết hôn với anh ấy không.”
Chiếc xe khựng lại một chút, tôi cười khoái chí: “Đáng đời cậu, ai bảo cứ lặng thinh không chịu nói chuyện với tớ.”
Dịch Mộng liếc tôi qua gương chiếu hậu, vẫn không thèm đáp.
Xe chạy được một đoạn dài, cô ấy mới mở miệng: “Trên đời vẫn có đàn ông tốt đấy chứ.”
Tôi bật cười: “Cậu chưa từng nói như thế.”
Cô không bắt chuyện lại, chỉ im lặng một lúc rồi bảo: “An An, hay là cậu đồng ý đi.”
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng tôi biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cô ấy hy vọng tôi có một người yêu mình, để cuộc sống không còn gì nuối tiếc
Hy vọng tình yêu đó sẽ khiến những ngày còn lại của tôi rực rỡ hơn.
Đúng, tình yêu đúng là liều thuốc tốt, có thể xoa dịu một nữa khổ đau trên đời.
Nhưng mà, tình yêu cũng đâu thể thay đổi được vận mệnh, đúng không?
“Anh ấy đã làm đủ rồi.”
Trong mười năm tôi thầm yêu anh, tôi vừa lặng lẽ vừa đầy sức sống.
Người tôi yêu, trên con đường đuổi theo ánh trăng, cũng từng bước một, kiên định mà đi về phía ánh sáng.
Tôi hiểu Dịch Mộng, mà cô ấy cũng hiểu tôi.
Chúng tôi chẳng nói gì thêm.
Ra khỏi phòng khám, có người gọi tên tôi từ phía sau.
“Dư Vãn An.”
Tôi quay đầu lại, là Tống Chi.
Cô ấy đút tay vào túi áo blouse trắng, thong thả bước tới.
Người tôi yếu đến nỗi chẳng buồn đứng vững, chắc gương mặt lúc ấy nhợt nhạt, xấu xí lắm.
Nhớ lại chuyện giữa cô ấy và Giang Lẫm, lòng tôi bỗng thấy kỳ lạ, cố gắng gượng cười, để mình trông không quá thảm hại.
“Bác sĩ Tống, cô còn nhớ tôi à?”
“Trêu tôi đấy à?” Tống Chi cũng cười.
“Không, tôi thật sự bất ngờ thôi.” Tôi vội vàng giải thích.
Hồi đó Tống Chi nổi bật quá, mà tôi với cô ấy lại không cùng lớp. Cô ấy nhớ đến một người bình thường như tôi, đúng là hiếm có.
Cô ấy khẽ gật đầu: “Ừm, hồi đó tôi cũng thấy, trong số những người viết thư tình cho Giang Lẫm, cậu là mờ nhạt nhất.”
“Lần đó, là người khác nhờ tôi viết hộ.”
“Tôi biết.”
Cô ấy lạ thật, biết rồi còn phải chọc tôi thêm làm gì?
“Xin lỗi.”
Lời xin lỗi của Tống Chi nghe rất chân thành.
“Chỉ vì cậu chẳng làm gì cả, mà Giang Lẫm lại chỉ thích mình cậu, nên tôi mới...”
Cô ấy nhìn ra ngoài, giọng buồn buồn, nhưng cũng có vẻ đã buông bỏ:
“Hồi đó tôi còn trẻ nên bốc đồng, mong là không làm cậu tổn thương.”
Câu “Ếch mà cũng đòi ăn thịt thiên nga” của cô ấy thật sự khiến tôi buồn một thời gian dài.
“Chuyện qua rồi.” Tôi đã thật sự buông bỏ.
“Với lại, cậu nói cũng không sai.”
Tống Chi nhìn tôi, lắc đầu: “Không phải vậy.”
“Cậu rất xinh đẹp, cũng rất giỏi giang, chỉ là, quá thiếu tự tin.”
Câu này nhiều người từng nói với tôi rồi, có lẽ, cô ấy nói đúng thật.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Chuyện bệnh của tôi, là cậu nói với Giang Lẫm à?”
“Ừm.” Cô ấy không phủ nhận.
“Hồi trước cậu ấy về nghỉ phép, tôi vô tình nhắc đến.”
Tôi gật đầu, không muốn đoán xem cô ấy có ý gì khi nói ra.
“Lúc đó cậu ấy không có phản ứng gì.” Tống Chi vẫn chưa nói hết.
Ồ, thì ra là đang dò xem thái độ Giang Lẫm qua tôi.
Tôi bật cười: “Bác sĩ Tống, cậu cũng không tự tin.”
Ít nhất là trong chuyện tình cảm với Giang Lẫm, cô ấy cũng từng rụt rè, cũng từng theo đuổi.
Tống Chi nhún vai, bất lực: “Không cam lòng.”
Một lúc sau, cô ấy nói thêm: “Nhưng giờ thì tôi buông bỏ rồi.”
“Tại sao?”
“Sau này nghe Trần Kha kể, Giang Lẫm về uống rượu với bọn họ, không biết sao mà vừa uống vừa đỏ hoe mắt hết lần này đến lần khác.”