21

Tống Chi sau đó còn nói gì đó, tôi nghe không rõ.

Chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, âm ỉ đau.

Trước khi đi, cô ấy nói một câu đầy thiện ý: “Dư Vãn An, giữ gìn sức khoẻ nhé.”

Cô ấy là bác sĩ, cô ấy rõ hơn ai hết, tôi không qua nổi mùa đông này.

Trước cổng bệnh viện, ngoài Dịch Mộng đang đợi, còn có Giang Lẫm, không biết đã đến từ bao giờ.

Dịch Mộng nháy mắt với anh ấy, “Người giao cho anh rồi, nhớ đưa về an toàn đấy.”

Giang Lẫm gật đầu, cô ấy quay người đi ngay.

Hai người đó, nói một câu là quyết định xong.

Tôi: “???”

Không ai thèm hỏi ý tôi một tiếng?

Phản đối cũng vô ích.

Tôi thở dài, nhìn sang Giang Lẫm.


“Sao anh lại đến đây?”

Anh tự nhiên giơ tay lên, cố tình xoa loạn mái tóc tôi, “Đương nhiên là đến để nhận câu trả lời.”

Anh đang nói đến chuyện đêm đó tôi bỏ chạy.

“Giang Lẫm…”

Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng như đùa mà không hẳn: “Em biết mà, anh trước giờ học hành nghiêm túc, luôn muốn tìm đáp án tối ưu.”

Tôi im lặng.

Nghe như tự khen, nhưng thật ra là đang nói: Dù em trả lời thế nào, anh cũng đã chọn xong rồi.

Rất cố chấp, cũng không để người ta từ chối.

Vừa thấy vui, lại vừa thấy xót.

Đang ngơ ngẩn thì tay đã bị anh nắm lấy.

“Đi thôi.”

Tôi ngẩn người.


“Đi đâu?”

Anh nghiêng đầu, cười nhẹ, có chút nghịch ngợm: “Cục dân chính? Nhà anh ? Hay nhà em?”

Rõ ràng toàn những từ bình thường mà mặt tôi lại đỏ bừng.

“Đi thôi đi thôi.” Tôi kéo anh đi, muốn che giấu.

“Đi đâu?” Anh cố ý hỏi lại.

Tôi đuối lý: “Đi dạo đâu đó.”

Tay bị anh nắm, tôi lại thấy nảy lòng tham, muốn anh đi cùng tôi một đoạn đường dài.

Cách bệnh viện mấy trăm mét là khuôn viên trường Giang Đại.

Tôi do dự rồi hỏi: “Sao hồi đó anh lại chọn Giang Đại?”

“Bị một con nhóc lừa.”

“???”

Giang Lẫm bật cười: “Ai là người từng nói muốn thi Giang Đại?”

Tự dưng tôi thấy có lỗi, như mình làm lỡ dở đường đi của anh.

Tôi khẽ giải thích: “Bà ngoại em mất rồi. Em từng muốn học Giang Đại để ở bên bà. Nhưng bà đi rồi, thành phố này lại chỉ còn sự lạnh lẽo và u buồn.”

“Ừ, anh nghe rồi.”

Gió trên đường lạnh buốt, Giang Lẫm nắm tay tôi bỏ vào túi áo khoác, siết chặt, ấm áp.

Tôi hỏi anh: “ Anh có từng giận em không?”

“Giận chết đi được.” Anh nheo mắt lại như nhớ lại gì đó, “Sau này biết chuyện bà em mất, mới tha thứ cho em.”

Tôi bật cười: “Còn phải dùng đến ‘tha thứ’ luôn à?”

Anh liếc tôi, hừ nhẹ: “Không tha thứ, thì ai nhớ em suốt bao năm được?”

22

Lòng tôi ấm lên, không nói nổi câu nào.

Tay trong túi áo, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng nhưng khiến tim tôi rối loạn.

Đúng lúc đó, có một cô gái chạy đến, tay cầm máy ảnh.

“Chị ơi, xin chào ạ.”

Cô ấy chỉ về phía khuôn viên trường Giang Đại, ngại ngùng giải thích.


“Em là sinh viên Giang Đại, lúc nãy chụp cảnh tuyết, thấy hai người đi ngang qua trông hợp quá, không kiềm được nên chụp lại.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Lẫm đã tò mò: “Ồ, cho bọn anh xem.”

Cô gái đưa máy ảnh, tôi cũng ghé lại nhìn.

Không thể không công nhận chụp đẹp thật.

Trời tuyết trắng xóa, hai hàng cây cao lớn đứng im lìm bên đường, cành trơ trụi phủ tuyết trắng.

Anh thì cao ráo đi bên cạnh tôi, tôi thì dịu dàng đi bên anh, tay được anh giữ trong túi áo khoác, cùng nhau đi trên con đường mùa đông yên tĩnh.

Gió thổi tóc tôi vương lên vai anh, anh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt đều là ý cười.

Xem ảnh mà lòng tôi cứ mơ hồ, như đang nhìn thấy “năm tháng bình yên”.

Tôi không nói gì, trong lòng cứ nặng trĩu.

Giang Lẫm khen ảnh đẹp, rồi xin địa chỉ email để cô gái gửi ảnh cho anh.

Cô ấy đi rồi, tôi mới phản ứng lại: “Nghĩ lại mới thấy, hình như từ trước đến giờ, chúng ta chưa từng chụp ảnh chung.”

Giang Lẫm cười cười: “Ai nói?”

“Có à?” Tôi chắc chắn là không.

Trừ ảnh lớp cuối cấp, tôi với anh chưa từng có ảnh riêng nào cả.

Anh nhìn tôi một lúc, rồi không nói gì, lấy ví ra, rút từ bên trong một tấm ảnh.

Tôi tròn mắt nhìn.

Trong ảnh, cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, khoanh tay lười biếng dựa vào cột bóng rổ, đằng sau là ghế đá dưới bóng cây, một cô gái cũng mặc đồng phục đang chăm chú đọc sách.

Mặt trời chiếu rực rỡ phía sau cô gái.

Tôi hỏi anh: “Chụp lúc nào vậy?”

Tôi hoàn toàn không biết có tấm ảnh này.

Giang Lẫm cất lại ảnh vào ví, như đang giữ của quý: “Hôm chụp ảnh tốt nghiệp.”

Tôi nhớ lại hôm đó, chụp ảnh xong, bạn bè rủ nhau chụp thêm đủ kiểu, còn tôi thì lặng lẽ tìm góc yên tĩnh ngồi đọc sách.

“Thật ra hôm đó…” Tôi thấy tim nóng ran, “Em đã do dự rất lâu, định hỏi anh có muốn chụp ảnh chung không.”

“Nhưng thấy anh bị bạn bè vây quanh, nên lại thôi.”

Giang Lẫm bất lực nói: “May mà anh nhanh trí.”

Tôi bật cười, đến cả nỗi đau cũng như biến mất.

“Về thôi, tuyết lớn rồi.” Anh mở áo khoác, choàng kín tôi vào trong.

Chúng tôi đi suốt một đoạn đường, về lại trong xe, anh bật sưởi tối đa.

Không khí ấm dần, mà trong lòng tôi lại có chút bâng khuâng.

Tôi không nhịn được hỏi: “Em luôn muốn biết, anh thích em vì điều gì?”

Dư Vãn An này, thật ra chẳng có gì nổi bật.

Giang Lẫm nhìn ra xa: “Không nói rõ được.”

Tôi cũng không thấy thất vọng. Hỏi tôi vì sao thích anh, tôi cũng chẳng nói rõ được.

Chuyện duyên phận, vốn là như vậy.

Một lúc sau, Giang Lẫm cười nhẹ: “Không biết mấy năm nay anh cố chấp vì cái gì. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến đôi mắt hoe đỏ của em, cảm thấy ai khác cũng không bằng.”

Tôi cố tình trêu anh: “Giờ em thử khóc, anh nhìn xem có còn rung động không?”

Tôi không định khóc, chỉ là khi nhìn anh, nước mắt lại dâng lên thật.

Giang Lẫm quay lại nhìn tôi, thấy tôi không nói gì, liền mở cửa xuống xe.

Tiếng cửa đóng mở vang lên, rồi anh ngồi bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ, môi đã bị hôn.

Là một nụ hôn ngắn, nhưng anh ôm tôi rất chặt.

Tôi không thấy mặt anh, cũng không biết tâm trạng anh thế nào.

Chỉ nghe hơi thở bên tai anh rối loạn, như mất kiểm soát.

Tôi lại nhớ đến lời Tống Chi, không dám nhìn anh.

Sợ thấy được đôi mắt đỏ hoe kia.

Tim tôi đau nhói.

Tuyết vẫn rơi, bám thành băng trên kính xe, cả thế giới trở nên mờ mịt.

Giang Lẫm im lặng rất lâu.

Sau đó, giọng anh khàn khàn vang lên: “Dư Vãn An, hay là… em thương anh một chút, giúp anh thực hiện giấc mơ này đi.”

23

Trận tuyết này rơi rất lâu, không có dấu hiệu dừng lại.

Ngày nào tôi cũng nằm bên cửa sổ ngắm tuyết, nghĩ về Giang Lẫm.


Có nên kết hôn với anh không?


Tôi có câu trả lời rồi, rất chắc chắn.


Giang Lẫm cũng biết. Nhưng anh không muốn nghe.

Mấy ngày nay, tôi cứ bị một câu hỏi quẩn quanh:
Chưa từng ở bên nhau, và đánh mất nhau cái nào tiếc nuối hơn?

Nghĩ mãi cũng không thông. Cuối cùng chỉ thở dài.


Có lẽ tình yêu vốn dĩ đã là điều tiếc nuối dù kết quả là gì.

Tôi hỏi Giang Lẫm: [Tuyết bao giờ mới ngừng rơi?]

Anh nhắn lại rất nhanh: [Mùa xuân sắp đến rồi.]

Mùa xuân à.


Tưởng tượng gió xuân lướt qua người, tôi mỉm cười, chậm rãi nhắn lại: [Vậy thì đợi đến mùa xuân, em sẽ cho anh biết câu trả lời.]

Mùa xuân đến, anh sẽ nhận được câu trả lời của tôi.

Người chủ mới của Bạn Học Giang tới đón.


Khi bị đưa đi, nó cứ bám lấy lồng mà tru gọi tôi không ngừng.


Tôi không dám nhìn, quay mặt đi.

Về đến nhà, tôi lấy sổ tay ra, gạch bỏ một dòng trong danh sách ước nguyện: Giúp Bạn Học Giang tìm một người chủ tốt.

Trang cuối cùng rồi, không còn gì để lật nữa.

Tôi nghĩ một lúc, rồi viết thêm dưới dòng gạch đó: Bạn học Giang, tạm biệt.

Tôi lại có hứng, cầm bút viết một bức thư cho Giang Lẫm.

Thật ra, từ rất lâu rồi tôi đã viết nó trong đầu, nên viết ra cũng chẳng khó.


Không còn là cô gái nhỏ tự ti ngây ngô của ngày trước, mà là tôi bây giờ đã học cách buông bỏ, đã bình thản hơn nhiều.

Tôi nghĩ, Giang Lẫm sẽ thích bức thư này.


Dù rằng nó đến muộn rất nhiều năm.

Tôi gấp chiếc áo khoác của anh thật cẩn thận, xếp chung với nhẫn, thẻ ngân hàng, sổ hộ khẩu, rồi đặt lá thư vào cùng.

Làm xong những việc này, tôi cũng gần như không còn chút sức lực nào.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi.

Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhớ lại căn phòng cũ, cô bé con là tôi năm đó, vẫn lặng lẽ ngồi đó, đợi người mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Cũng nhớ đến người cha đã lâu không gặp, không biết ông có còn đang đợi căn nhà tôi để lại sau khi qua đời không?


Nếu không đợi được, con trai ông có đánh ông không?

Tôi nhớ đến con gấu bông bị em họ vứt mất, không biết nó có biết là tôi đã tìm nó suốt bao năm không.

Nghĩ tới cậu mợ tôi, họ chắc vẫn đang mắng tôi là “con hoang xui xẻo”.

Nghĩ tới bà ngoại, lòng tôi dịu lại.

Tôi sắp được gặp bà rồi.


Bà nhất định sẽ dang tay ôm tôi vào lòng.


Tôi sẽ ôm bà thật chặt và kể: “An An luôn nghe lời bà, luôn cố gắng sống tốt, sống về phía ánh mặt trời.”

Tôi không thể nói với bà rằng, thật ra, đi một mình suốt chặng đường này rất mệt.


Bà mà biết, sẽ buồn lắm.

Cuối cùng, tôi lại nghĩ tới Giang Lẫm.

Không thể nghĩ thêm nữa. Nghĩ nhiều rồi đến lúc gặp bà, bà lại đau lòng mất.

Thế là hết rồi.

Mối tình thầm lặng này kết thúc ở đây.


Chúng tôi không thể đến với nhau.

Tôi đã bỏ lỡ chàng thiếu niên mà mình đã thích từ năm mười bảy tuổi.

Giang Lẫm cũng chẳng thể thực hiện giấc mơ của anh.

Chúng tôi sẽ đi về những hướng khác nhau, không bao giờ gặp lại nữa.

24

Ngoại truyện về Giang Lẫm: Dư Vãn An, chúc em ngủ ngon!

Tôi không thể đợi đến mùa xuân, mà đã nhận được câu trả lời của cô ấy rồi.


Thật là tàn nhẫn, đến lần cuối cùng cũng không cho gặp mặt.


Vài ngày trước cô ấy còn sống động như vậy, mà giờ chỉ còn lại một cái hộp.

Tôi đứng trên mỏm đá, im lặng nhìn Dịch Mộng giơ tay...


Cô ấy buông tay ra, tro cốt bay về phía biển xa.


Dịch Mộng nói: "An An nói, đừng chôn cô ấy trong một nấm mộ nhỏ bé, rất không tự do."

Trên đường đến đây, tôi đã nghĩ rất nhiều nhưng lại không nhớ nổi mình đã nghĩ gì.


Có lẽ, tôi chẳng nghĩ gì cả.


Lúc này tâm trí tôi bỗng trở nên rõ ràng


À, cô ấy không muốn chôn cùng tôi.

Tôi lại nhớ về năm mười tám tuổi.


Cô ấy không trả lời lời tỏ tình của tôi, cũng không thi vào Giang Đại.


Tôi tức đến nỗi như phát điên, thầm hận: "Nếu còn thích cô ấy, tôi đúng là chó."


Thấy chưa, người ta nói không nên thề linh tinh, kẻo bị trời phạt.


Giờ tôi đúng là một con chó bị cô ấy bỏ rơi.

Gió thổi nhàn nhạt, cô ấy cũng theo gió đi mất không dấu vết.

Dịch Mộng đứng rất lâu, lau nước mắt rồi quay lưng nói.


"Di vật của cô ấy chẳng còn bao nhiêu, đây là dành cho anh."


Dịch Mộng để lại cho tôi một hộp quà, trên đó buộc một chiếc nơ không cần thiết nhưng đẹp mắt.


Từ hôm nay, tôi bắt đầu ghét cái nơ đó.

Biển mùa đông, gió lạnh như dao, cứa vào da thịt người ta.


Tôi nhìn lá thư trên tay, phong bì trắng, ghim một bông hoa nhỏ.


Ừ, tôi cũng bắt đầu ghét hoa rồi.

Cầm lá thư trên tay, tôi lại mất tập trung, không rõ vì sao.


Một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, bực bội xé phong bì ra.


Hừ, tôi xem xem cô ấy viết gì.


Nếu số chữ không nhiều như bài văn tôi từng viết năm đó, tôi sẽ giận.


Lần này, tôi không tha thứ cho cô ấy đâu.

Nhưng thôi, cứ đọc đã, rồi để gió biển cùng đọc với tôi.

“Bạn học Giang Lẫm, thấy chữ như thấy người.

Em 17 tuổi đã muốn viết thư tỏ tình cho anh.


Mỗi lần viết đến bạn học Giang Lẫm là lại bỏ bút.


Xin anh đừng cười, lúc đó Dư Vãn An thật sự rất tự ti. 

Ánh mắt em hướng về anh hàng vạn lần, nhưng không đủ dũng khí bước đến bên anh.

Nhưng Dư Vãn An 17 tuổi thật may mắn vì đã gặp được anh!

Bạn học Giang Lẫm , anh là thiên sứ của em.


Cảm ơn anh đã âm thầm bảo vệ sự tự tôn của em, cảm ơn anh đã bước vào thế giới của em.

Sau này, Dư Vãn An mang theo lòng tốt anh trao, giấu anh trong tim, một mình bình thản đi qua một chặng đường dài.

Bạn học Giang Lẫm, đừng vì em mà buồn bã.


Trên đời này, mọi thứ đều có số mệnh riêng.


Mỗi người đều có bến đỗ, mỗi người đều có con thuyền để trở về.


Đừng đau lòng.

Cuối cùng, em xin lặng lẽ ước một điều.


Mong rằng những điều anh mong cầu trong tương lai, đều thành sự thật.

Em đi đây.


Con đường phía trước còn xa, đêm còn

dài vô tận, anh nhớ ngủ thật ngon.


Bạn học Giang Lẫm , chúc anh ngủ ngon.”

Gió thổi qua mặt biển lúc hoàng hôn, tôi đọc đi đọc lại lá thư.


Rồi như đứa trẻ đếm từng chữ một.


Rõ ràng thư không dài bằng tôi viết.


Tôi cau mày suy nghĩ, có nên giận không?


Thôi kệ đi.


Vì cô ấy đã thích tôi nhiều năm như vậy, tôi tha thứ cho cô ấy rồi.

Tôi ở lại thêm một chút, cùng cô ấy đến khi màn đêm bao phủ cả thế giới.

Trên đường lái xe trở về, con đường ven biển dài quanh co, mặt biển gợn sóng lấp lánh như có muôn ngàn ánh sao rơi xuống.


Tôi bỗng nghĩ thật ngớ ngẩn, cũng thật lãng mạn.

Coi như cuối cùng, tôi đã lái xe đưa cô ấy đi ngắm biển sâu.

Thói quen bật đài radio đêm khuya, giờ đã đổi sang phát thanh viên mới.


Phát thanh viên mới cũng nói lời chúc ngủ ngon, nhưng không hay bằng cô ấy.


Tôi cũng không còn nóichúc ngủ ngon với đài radio nữa.


Cô ấy đã rời xa lâu rồi, tôi cũng không thường xuyên nhớ đến cố ấy nữa.

Cô gái kia gửi mail cho tôi, tôi dọn dẹp một căn phòng tối, vụng về rửa ra từng tấm ảnh.


Trong bóng tối, lặng lẽ nhìn cô ấy, cả thế giới không còn ai biết đến cô ấy nữa.

Thời gian trôi qua, mọi người cũng dần quên cô ấy.

Tôi nghĩ mình cũng sẽ quên cô ấy, rồi lấy một cô gái tốt và có con cái.

Nhưng cứ nghĩ đến người khác bước vào nhà tôi, dọn đi ảnh của cô ấy.


Tôi lại không vui.

Ảnh chụp đẹp biết bao.


Cô gái của tôi, mãi trẻ trung, mãi sống động.


Cô ấy phải ở đây.


Tôi còn quá nhiều điều muốn nói với cô ấy.

Dư Vãn An.


Sau khi em rời đi, tôi ghét hết tất cả những điều đẹp đẽ.


Tôi cố chấp đợi đến mùa xuân, đợi những câu trả lời không có kết quả.


Cũng không thể như em mong muốn, mỗi đêm phải ngủ ngon.

Tôi thường mất ngủ, nói ngàn lần lời chúc ngủ ngon với không khí.


Nhưng giờ tôi muốn ngủ rồi.


Em sẽ xuất hiện trong mọi giấc mơ của tôi.

Vãn Vãn, An An.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play