1
Buổi họp lớp diễn ra vào giữa tháng, Giang Lẫm cũng đến.
Trong phòng bao náo nhiệt dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông mặc một bộ vest đen chỉn chu, tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan sắc nét, toát lên vẻ mạnh mẻ.
Tôi vô thức nín thở.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại anh sau tám năm tốt nghiệp cấp ba.
Cậu thiếu niên ngông cuồng ngày nào, giờ đã thành người đàn ông phong trần, bất cần nhưng cuốn hút.
Đám đông xôn xao, ai cũng vây quanh anh.
Anh khách sáo chào hỏi mọi người, nhưng trong sự lễ độ ấy lại mang chút hờ hững quen thuộc.
Tôi ngồi ở một góc khuất, có lẽ nhờ ánh sáng mờ ảo che chắn, cứ thế lặng lẽ nhìn anh.
Tôi nhìn đến thất thần.
Thầm nghĩ, người này vẫn rực rỡ và chói mắt như xưa.
Chỉ cần đứng giữa đám đông, anh lập tức trở thành tiêu điểm.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Lẫm hờ hững liếc nhìn sang.
Qua những bóng người ồn ào, anh nhàn nhạt liếc một cái.
Tim tôi hụt mất một nhịp, như thể bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Tôi định giả vờ bình tĩnh chào anh, nhưng Giang Lẫm đã lạnh lùng thu ánh mắt lại như người xa lạ.
Câu "Lâu rồi không gặp" tôi nghẹn nơi cổ họng, nuốt trở lại.
Đúng rồi, có lẽ Giang Lẫm thậm chí chẳng nhớ trong lớp có người như tôi.
Lúc trước có thể tôi sẽ thấy chua xót, giờ thì đã thấy nhẹ nhõm rồi.
Tôi cúi đầu mở điện thoại xem giờ, chỗ bên cạnh chợt lún xuống.
Khoảnh khắc người đó ngồi xuống, cánh tay rắn chắc của anh khẽ lướt qua mu bàn tay tôi.
Như điện giật, tôi rụt tay lại.
Giang Lẫm chẳng để ý, đôi chân dài thoải mái duỗi ra, nghiêng đầu lười biếng trò chuyện với người bên cạnh.
Giọng trầm khàn của anh thỉnh thoảng vang lên, khiến tôi có phần căng thẳng mà cúi đầu.
Không gian chật hẹp, đôi chân dài đầy tính xâm lược của anh, ống quần khẽ chạm vào vạt váy đen của tôi.
Tâm trạng tôi gợn lên những cảm xúc không nên có.
Lúc rượu ngà ngà, có người xúi giục mỗi người kể ra người mà mình từng thầm thích thời học sinh.
Năm tháng qua đi, mọi người đều cởi mở, lần lượt kể về những mối tình tuổi trẻ, cảm khái không thôi.
Đến lượt Giang Lẫm, tôi bất giác vểnh tai lên nghe.
Nhưng anh chỉ lười biếng tựa vào sofa, không tỏ rõ thái độ.
Có người đùa: "Không cần hỏi, lúc đó thư tình trong ngăn bàn của Giang Lẫm chất đống, hỏi cậu ấy thầm thích ai mới đúng là chuyện lạ.”
"Xàm", Trần Kha, người chơi thân nhất với Giang Lẫm hồi cấp ba, lên tiếng, "Lão đại lúc tốt nghiệp còn viết thư tỏ tình với người ta đó."
"Ồ~" Cả đám cùng reo lên đầy hứng thú.
Tôi lén liếc Giang Lẫm, thấy ánh mắt anh sắc lẹm nhìn Trần Kha như cảnh cáo.
Trần Kha chắc say rồi, không để ý.
Cậu ta vẻ mặt đau khổ: “Nhưng chờ cả mùa hè, người ta không thèm đáp lại."
"Lên đại học rồi vẫn không từ bỏ. Tôi ở chung ký túc với cậu ấy, cậu ấy từng nghĩ do mạng có vấn đề nên không nhận được hồi âm, thế là cắt luôn dây mạng ký túc xá."
2
Trần Kha càng nói càng hăng, Giang Lẫm không chút nể tình đá một cái.
“Cậu nói đủ chưa ?” giọng nói ẩn chứa cảnh cáo.
Trần Kha như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức rụt rè nâng ly rượu lên, “Lão đại, tôi lắm lời rồi, tự phạt một ly.”
Có người xuýt xoa trêu chọc, “Quả nhiên người ta nói thích một người là giấu không được. Giang Lẫm, cậu đỉnh thật đấy.”
Tôi thì không đồng tình lắm với câu đó.
Không hiểu sao lại buột miệng tiếp lời, “Thích nhiều người thì sẽ giấu được thôi.”
“Thật à?” Hai từ nhẹ bẫng vang lên, Giang Lẫm nghiêng đầu nhìn sang.
Bị ánh mắt anh bất ngờ quét tới, tôi bỗng thấy nơi đuôi mắt cong lên kia có chút lạnh lẽo.
Thật là lạ.
Tôi chỉ nói bừa thôi, giờ chẳng biết đáp lại thế nào.
Lấp lửng “ừm” một tiếng.
Giang Lẫm bật ra một tiếng cười lạnh, rõ ràng là xem thường tôi.
Mãi tới lúc đó, mới có người để ý đến tôi từ đầu đến giờ vẫn im lặng.
“Đại phát thanh viên, nói xem cậu thích bao nhiêu người rồi?”
Tôi mỉm cười, bình thản nói, “Không có ai cả.”
“Cũng đúng, hồi đó cậu ngoài việc học ra thì chẳng hứng thú gì với thứ khác.”
Mọi người đều gật gù đồng tình, tôi chỉ im lặng mỉm cười.
Thấy chưa, thích một người thì vẫn có thể giấu được đấy.
Về đến nhà đã là rạng sáng.
Hình như mọi người vẫn chưa thấy đủ, trong nhóm chat vẫn rôm rả hẹn gặp lần sau.
Trước kia tôi luôn thấy mấy chuyện này thật tầm thường, nhưng giờ nhìn lại, tâm trạng đã khác hẳn.
Chỉ đơn giản nghĩ rằng, có thể gặp lại người mình nhung nhớ, thật tốt biết bao.
Bạn thân Dịch Mộng gọi video đến.
“Gặp rồi à?”
“Ừ.”
“Thế nào?”
Tôi mơ hồ, “Cái gì thế nào?”
“Giang Lẫm ấy, bây giờ trông thế nào rồi?”
Tôi nghĩ một lúc, trả lời vớ vẩn.
“Dáng người ổn lắm.”
Dịch Mộng bật cười: “Thế sao không nhân cơ hội tỏ tình luôn, ngã vào lòng người ta, thế là hoàn thành tâm nguyện rồi còn gì?”
“Không dám.”
“Đồ nhát gan!” Dịch Mộng tức tối, “Dư Vãn An, cậu đâu còn là cô bé mười bảy tuổi nói chuyện cũng lắp bắp nữa. Giờ cậu là phát thanh viên xinh đẹp, giọng ngọt ngào rồi mà, còn gì mà không dám?”
“Thôi dẹp đi.” Tôi bật cười, lắc đầu “Không phải cứ thế mà làm được.”
Đó là ánh trăng treo cao trên trời, cần gì phải kiễng chân với tới.
Nói chuyện tầm phào xong, nhóm chat của lớp cũng gần tan.
Tôi vừa định thoát nhóm, thì Giang Lẫm bất ngờ lên tiếng.
Giang Lẫm: [Chúc ngủ ngon.]
Trần Kha lập tức chọc ghẹo: [Cậu gọi Vãn An à?]
Mọi người đều biết Trần Kha đang chơi chữ với tên tôi, lập tức cười rần rần.
Giang Lẫm chắc chắn sẽ không để ý đến mấy trò đùa vô vị này, cũng có thể anh vốn chẳng nhớ trong lớp có người tên Dư Vãn An.
Dù sao thì, anh cũng không nhắn thêm gì nữa.
Tôi cũng chẳng để tâm, tắt điện thoại.
Với tay lấy quyển sổ trên bàn, lật ra, lặng lẽ xem một lúc.
Sau đó dùng bút gạch đi một dòng chữ.
Danh sách ước nguyện cuối cùng: Gặp Giang Lẫm một lần.
3
Tối hôm đó, tôi hiếm khi mơ thấy Giang Lẫm.
Mùa hè năm mười bảy tuổi ấy đã xa lắm rồi, nhưng chàng thiếu niên trong giấc mơ vẫn sống động như thuở ban đầu.
Giang Lẫm là học sinh chuyển đến từ năm hai cấp ba. Ngoại hình nổi bật, dáng vẻ phóng khoáng bất kham, anh ấy giống hệt mùa hè năm đó, sôi nổi và mãnh liệt.
Anh không phải là kiểu học sinh mà thầy cô yêu thích. Trốn học, chơi game, đánh nhau, nổi loạn đến cùng cực.
Thế nhưng thành tích của anh lúc nào cũng đứng đầu.
Thầy cô chỉ làm ngơ, chẳng ai quản được anh, cũng không ai thực sự dám quản.
Đám con trai thích tụ tập với anh, tha hồ buông thả giữa những ngày tháng thanh xuân.
Những cô gái khi nhắc đến anh đều đỏ mặt.
Còn tôi khi đó, chỉ biết trốn trong một góc, mỗi ngày đều thầm cầu nguyện đừng bị ai để ý tới.
Tuổi thanh xuân đối với tôi, như một mảng xám xịt.
Hồi nhỏ từng bị sang chấn tâm lý, khiến tôi nói chuyện luôn ấp a ấp úng.
Trong lớp, đám con trai nghịch ngợm thường xuyên gọi tôi là “đồ cà lăm”.
Trên lớp, mỗi khi bị thầy cô gọi trả lời câu hỏi, bọn họ lại bắt chước tôi nói cà lăm, khiến cả lớp cười ầm lên.
Ra chơi ở hành lang, bọn họ xếp thành hàng dựa vào lan can, cố tình đưa chân ra làm tôi vấp ngã.
Thấy tôi lúng túng mất mặt, cả đám phá lên cười.
Trên sân thể thao đông đúc, bọn họ cố ý đá bóng trúng người tôi, rồi vờ như xin lỗi: “...Xin lỗi... nha... đồ nói cà lăm…”
Suốt một thời gian dài, tôi đi đứng đều cúi gằm mặt, đến nói chuyện với người khác cũng không dám.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có liên quan gì đến Giang Lẫm, càng chưa từng nghĩ sẽ thích anh ấy.
Nhưng cuộc đờ lại không như mong muốn.
Dư Vãn An của năm mười bảy tuổi là một con nhóc tự ti nhút nhát, lại lén thích chàng trai rực rỡ nhất.
Không dám chạm tới, cũng chưa từng nói ra với ai.
Cuối tháng 11, là buổi phát sóng cuối cùng của tôi trước khi nghỉ việc ở đài.
Thành phố ngoài cửa sổ đang dần chìm vào giấc ngủ, còn chương trình radio đêm khuya của tôi sẽ tạm ngừng vô thời hạn.
Tôi nói lời chúc ngủ ngon với mọi người: “Giữa cõi nhân gian rộng lớn, mong chúng ta mỗi đêm đều có thể an giấc. Chúc ngủ ngon.”
Sóng radio tắt, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thất thần hồi lâu.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã 5 năm trôi qua.
Năm đó chẳng hiểu vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa, cứ thế kiên trì hết ngày này qua tháng khác.
Có lẽ là muốn thoát khỏi cơn ác mộng mang tên “đồ cà lăm”.
Có lẽ là muốn chứng minh: đứa trẻ từng sống trong sự u ám ấy, cũng có thể trở thành người tỏa sáng giữa những năm tháng chẳng ai biết đến.
Trở thành sinh linh toả sáng, sánh vai cùng ánh trăng.
Những năm qua, dường như tôi đã làm được điều đó. Nhưng giờ đây, khi ngoảnh lại, mới thấy, có lẽ, mọi thứ cũng chẳng còn quá quan trọng nữa.
Trợ lý gõ cửa nhắc, “Chị Vãn An, tan ca rồi ạ.”
“À, chị biết rồi.”
Tôi giật mình hoàn hồn, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, lau sạch từng góc nhỏ, ôm đồ rời đi.
Trợ lý lưu luyến nói lời tạm biệt: “Chị Vãn An, chị nhớ quay lại thăm bọn em nhé!”
Tôi cố ý trêu cô ấy: “Đến lúc đó em lại sợ chị thì sao ?”
Cô ấy khó hiểu, nhăn mặt nói: “Sao có thể chứ!”
Tôi mỉm cười, nói lời tạm biệt với cô ấy.
4
Sau khi tạm biệt cô trợ lý nhỏ, tôi bước tới chỗ Dịch Mộng đang chờ bên đường.
Phố khuya thỉnh thoảng loé lên vài ánh đèn neon, cô gái tựa bên chiếc siêu xe màu đỏ, nhả khói thuốc trong làn gió đêm, mơ hồ như ảo mộng. Chiếc váy đỏ theo gió tung bay, quyến rũ hơn cả màn đêm đang buông xuống.
“Không lạnh à?”
Cô ấy cắn điếu thuốc, hờ hững nói: “Đẹp là đủ rồi.”
“…” Tôi bực mình đáp lại, “Vậy thì lạnh ch.ế.t luôn đi cho rồi.”
“Tớ thà chết vì lạnh, chứ không chịu xấu mà sống.”
Tôi bực quá, trợn trắng mắt một cái thật không tao nhã.
Dịch Mộng nghiêng người tới, cười nửa miệng, lười biếng mà đầy quyến rũ: “Cô gái xinh như thế này, trợn mắt như vậy là xấu lắm đấy.”
Dịch Mộng đẹp một cách thật biết dụ người.
Tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô ấy, rồi nghĩ…
Thật đáng tiếc, vẻ đẹp thế này sắp không còn được thấy nữa rồi.
“Bị chị đẹp làm cho choáng rồi à ?”
Thấy tôi ngẩn người, cô ấy cúi vào xe, rút ra một bó hoa tươi.
“Hoa đẹp tặng người đẹp. Chúng ta, Vãn Vãn à, chính thức về hưu vinh quang rồi đấy.”
Nghe cô ấy nói mà tôi thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường. Dịch Mộng luôn là kiểu người phóng khoáng khiến người khác không thể không thích.
Tôi nhận hoa, giả vờ không đứng đắn, véo nhẹ eo cô ấy một cái, “Chị Mộng của em còn đẹp hơn cả hoa.”
“Miệng ngọt thế.” Dịch Mộng dụi tắt điếu thuốc, “Đi thôi, chị đưa em đi xõa một trận.”
Cuối cùng được giải thoát khỏi kiếp làm thuê, tôi hào hứng tuyên bố, “Tối nay tớ bao! Không say không về!”
Tất nhiên, lúc đó tôi vẫn chưa ý thức được mình sắp ngu ngốc tới mức nào.
Sau một đêm chơi tới bến, kết quả là tôi say đến mức quên sạch mọi thứ.
Tối hôm sau, tôi mới tỉnh lại trong căn hộ áp mái cao cấp của Dịch Mộng, đầu óc choáng váng, không biết trời trăng mây nước gì nữa.
Trên bàn có tờ giấy cô ấy để lại: “Tớ đi quay phim rồi, muốn ăn gì thì bảo dì giúp việc nấu cho.”
Tôi thật sự rất khâm phục cô ấy. Dù gió to mưa lớn thế nào, Dịch Mộng cũng luôn rõ ràng mình cần phải làm gì.
Rõ ràng tối qua cô ấy cũng say khướt, mà sáng sớm nay vẫn dậy được để đi quay phim.
Tôi cầm điện thoại định nhắn tin hỏi cô ấy một tiếng thì một lời mời kết bạn mới hiện lên trước mắt.
Ảnh đại diện là một con chó dữ nhe răng. Ngón tay tôi khựng lại.
Tôi biết là Giang Lẫm.
Bỗng dưng, tôi lại nhớ đến một chuyện cũ cách đây mấy năm.
Tết năm nhất đại học, tôi đã do dự rất lâu, mới dám nhờ bạn xin được WeChat của Giang Lẫm.
Hôm đó là đêm giao thừa.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, khi Giang Lẫm đồng ý kết bạn, pháo hoa trên bầu trời cũng rực rỡ nở bùng trong lòng tôi.
Tôi xóa đi viết lại nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ dám gửi đúng một câu:
[Chào bạn Giang Lẫm, chúc mừng năm mới.]
Tin nhắn vừa gửi đi, tôi hồi hộp tới mức cắn cả ngón tay.
Nhưng đợi mãi, vẫn không có hồi âm.
Mắt tôi dán vào khung chat không rời, mãi đến hai mươi phút sau, mới hiện lên dòng chữ:
[Đang nhập nội dung…]
Tôi hồi hộp lẫn mong chờ, lại chờ thêm mấy phút nữa.
Giang Lẫm chẳng nhắn gì cả, đến một dấu chấm cũng không.
Còn đổi tên WeChat từ “J” thành “Đừng làm phiền tôi”.
Pháo hoa trong lòng vụt tắt, thay vào đó là nỗi chua xót nhấn chìm tất cả.
Giống như những cọng cỏ dại dưới bùn lầy, ngây ngốc vươn tay với lấy ánh trăng.
Còn ánh trăng thì lặng lẽ trốn vào tầng mây.
Một giấc mộng viển vông.
Tôi lặng lẽ xóa anh khỏi danh bạ, từ đó không bao giờ liên lạc nữa.
Suốt những năm qua, ảnh đại diện kia vẫn là con chó dữ, cái tên vẫn là “Đừng làm phiền tôi”, kệch cỡm, khó ưa.
Thời gian trôi qua, những rung động ngây ngô năm xưa cũng đã lặng lẽ phai mờ.
Tôi đồng ý lời mời kết bạn, bình tĩnh nhắn một câu: [Bạn Giang Lẫm, có chuyện gì sao?]
Đợi khá lâu, Giang Lẫm mới chậm rãi trả lời: [Không phải cậu có chuyện à?]
???
Tôi mờ mịt: [Chuyện gì cơ?]
Anh nhàn nhạt đáp lại hai chữ: [Xem nhóm.]
Tôi ngẩn ra: Nhóm nào cơ?
Vẫn theo phản xạ, tôi mở nhóm chat cũ của bạn học cấp ba.
Và rồi… tôi như muốn nổ tung.
Không xem thì thôi, mà xem rồi, thì muốn nứt ra thành từng mảnh.