9

Tôi chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng anh ấy, “Trùng hợp thôi, trùng hợp thật mà.”

Giang Lẫm ung dung nhìn tôi, trên mặt hiện rõ dòng chữ: Con ngốc này, tưởng tôi tin chắc?

“Cậu cứ ngồi đi, tớ đi pha trà.”


Tôi vội vàng tìm cái cớ, chạy biến vào bếp.

Mở vòi nước, để tiếng nước chảy át đi tiếng tim đang đập loạn của mình.

Đúng vậy, đừng nói Giang Lẫm không tin, ngay cả tôi cũng không tin nổi.

Chuyện này nói ra cũng lạ.

Hôm đó đi ngang qua tiệm thú cưng, tôi ngay lập tức để mắt đến một con Husky nhỏ.

Nó nghiêng đầu, trợn tròn mắt nhìn tôi, trông vừa ngang ngược, vừa ngốc ngốc, ánh mắt vừa ngây thơ, vừa thiếu IQ.

Kỳ lạ là, tôi lập tức nghĩ đến Giang Lẫm hồi nhỏ.

Tôi bật cười vì chính mình, rồi ôm nó về nhà.

Tên gọi cũng đến một cách rất tự nhiên đặt theo tên người đó.

Không ngờ có một ngày, chính chủ lại bị tôi đặt tên chó theo tên mình, bắt quả tang tại trận.

Tôi dây dưa trong bếp mãi, cuối cùng cũng bê trà ra ngoài.

Trong phòng khách, con Husky đang nhe răng, dùng ánh mắt “trí tuệ” nhìn chằm chằm vào Giang Lẫm.


Anh thì ngồi phịch trên ghế sofa, hai chân dài duỗi thẳng đầy bá đạo, cúi mắt lườm con chó, ánh nhìn có vẻ không thiện cảm lắm.

Một người một chó, im lặng đối đầu.

Tôi như ngồi trên đống lửa, rón rén đặt chén trà xuống trước mặt Giang Lẫm.

Anh chẳng buồn uống, chỉ liếc tôi một cái sâu xa.

Bị nhìn đến nỗi hít thở không thông, tôi dùng ngón chân đá nhẹ con Husky: “Về phòng đi.”

Nó không chịu nhúc nhích, tôi đành bế thốc lên, vất vả đưa nó vào phòng, không quên nhắc nhở: “Không được sủa, không được ra khỏi phòng.”

Tôi chỉnh lại biểu cảm rồi quay trở lại phòng khách.

Giang Lẫm đang yên tĩnh nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày bằng kính đặt đối diện tường.

Ánh đèn nhẹ nhàng bao phủ, in bóng lên đôi mắt sắc sảo, đuôi mắt hơi xếch.


Anh ấy bây giờ đã khác xa thời niên thiếu ngông cuồng, vẫn lạnh lùng nhưng khó đoán hơn.

Ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên người anh, khiến tôi có cảm giác như đang mơ lại giấc mơ cũ bao năm không tắt.

Nhưng lần này không phải mơ, Giang Lẫm thật sự đã đến đây.

“Toàn là người khác tặng cả.”


Thấy anh có vẻ quan tâm, tôi lên tiếng giải thích: “Không biết sao lại biết tớ thích gấu bông, năm nào cũng gửi, chắc cũng được bảy tám năm rồi.”

Tủ kính bày đầy những chú gấu Teddy, lớn có nhỏ có, đều là hàng đặt làm riêng, giá cũng không rẻ.

Tôi không biết xử lý sao cho phải, nên để đó làm đồ trang trí.

Giang Lẫm dường như nghe ra điều gì đó, quay đầu nhìn tôi: “Không thích à?”

“Cũng không hẳn, cảm xúc lẫn lộn lắm.”


Tôi nhìn đám gấu bông, chậm rãi nói: “Hơi khó nói.”

“Vậy thì từ từ mà nói.”

Giang Lẫm hơi hất cằm, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Tôi ôm gối nhỏ, rúc vào ghế đơn hơi do dự: “Cũng không có gì to tát cả…”

“Chơi trò chơi đi.”


Giang Lẫm cắt lời tôi, giọng nhẹ nhàng mà có chút dụ dỗ: “Chúng ta đổi bí mật cho nhau.”

Tôi có chút bất ngờ, sao Giang Lẫm hôm nay lại rảnh rỗi thế này?

Từ nhỏ đến lớn, anh lúc nào cũng thờ ơ, lười để ý chuyện người khác.


Càng không phải kiểu người kiên nhẫn ngồi đây “dỗ dành” ai đó.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt anh lướt nhẹ tới, như thể nói: Tôi rất hứng thú.

Tôi không kìm được mà khẽ bật cười.

Có lẽ là vì đêm khuya, dễ khiến người ta mềm lòng, cũng có thể vì đó là Giang Lẫm.


Lần hiếm hoi tôi có cảm giác muốn nói thật lòng mình.

“Hồi nhỏ, tớ từng có một con gấu Teddy mà tớ rất thích.”


Tôi chậm rãi mở lời, “Mẹ tớ lúc đó rất bận, ban ngày đi làm, tối còn phải làm thêm. Không có thời gian ngủ cùng tớ, nên mua một con gấu để tớ ôm lúc ngủ.”

Không gian yên ắng, ánh mắt Giang Lẫm dịu lại, anh thật sự đang nghiêm túc lắng nghe.

“Một hôm mẹ bỗng ngất xỉu, tớ sợ đến mức gào khóc không ngừng. Mẹ dỗ rằng mẹ chỉ mệt thôi, muốn ngủ một lát.”

“Tớ tin là thật, nên cứ ngồi đó, canh bên cạnh mẹ, từ đêm tới sáng cho đến khi bố về.”

Tôi ngừng lại, cổ họng như bị nghẹn lại: “Bố bảo, mẹ tớ đã mất rồi.”

Thật ra chuyện đó đã qua rất lâu.


Nỗi đau cũng bị thời gian xóa nhòa phần nào.

Chỉ là đôi khi, nhắm mắt lại, tôi vẫn quay về căn phòng u tối ấy.

Đứa trẻ nhỏ xíu đó, vẫn lặng lẽ ngồi bên mẹ, canh chừng một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.

10

Giang Lẫm không biết vì sao khẽ nhíu mày: “Lúc đó cậu còn quá nhỏ.”

“Đúng vậy, quá nhỏ, nhỏ đến mức chẳng hiểu sinh tử là gì.”

Tôi thất thần nhìn vào đôi mắt của con gấu bông, “ Từ ngày hôm đó, tớ không còn mở miệng nói chuyện nữa.”

Nghĩ lại, sau này bị người ta gọi là đồ cà lăm, có lẽ là vì lúc ấy đã mang bệnh trong lòng rồi.

Chuyện đã qua rất lâu, tôi cũng đã học được cách buông bỏ trong dòng chảy của thời gian.

Nhắc lại, tâm trạng vẫn xem như bình thản.

“Bố tớ không lâu sau đã tái hôn, người dì đó có thai, còn tớ thì bị đưa đến nhà bà ngoại.” Tôi mím môi, vẫn cảm thấy vị đắng, “Tớ không nói chuyện, suốt ngày chỉ ôm lấy con gấu bông, vì thế nhà cậu tớ không mấy thích tớ, thấy tớ xui xẻo.”

Giang Lẫm nhíu mày sâu hơn.

“Có một hôm con gấu bông đó không biết vì sao không thấy nữa, tớ khóc rất lâu, cuối cùng mới biết là bị em họ tớ vứt đi rồi. Bà ngoại thương tớ, nên đã một mình nuôi nấng tớ.”

Nói đến đây, giọng tôi đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi là một cô gái lạc quan, hơn ba mươi năm  sống trên đời, hiếm khi nào tôi cảm thấy khổ sở đến mức không thể sống tiếp.

Tôi không thấy khổ, nhưng cũng chỉ có những năm tháng sống cùng bà ngoại, tôi mới thật sự cảm nhận được vị ngọt của cuộc sống.

Tôi bất giác mỉm cười, “Bà luôn nói với tớ: An An phải học thật nhiều, phải đi thật xa, sống một cuộc đời tự do tự tại.”

Bà lão ấy, với thân thể gầy gò còng xuống, đã gánh vác cả cuộc đời tan vỡ của tôi.

Tôi ở giữa đống đổ nát, theo đúng mong muốn của bà, nỗ lực, kiên cường, xây dựng lại cuộc đời mình.

Tôi đã đi rất xa, cũng đã có được tự do.

Chỉ đáng tiếc là…

Tôi nghĩ, quy luật bảo toàn năng lượng là chân lý muôn đời không đổi của thế giới này.

Có những người sinh ra vốn dĩ đã không thể sở hữu được một số thứ.

Nếu cố tình chống lại số mệnh để có được điều không thuộc về mình, nhất định sẽ phải trả giá bằng một thứ khác.

Còn tôi, đã dùng chính mạng sống để đánh đổi.

Tôi thoáng chùng xuống, nhưng nhanh chóng thở phào một cái nhẹ nhõm.

Những ngày qua, tôi đã học được cách thỏa hiệp với số phận, cũng đã buông bỏ.

Không biết từ lúc nào đã nói đến đây, tôi hơi ngượng ngùng cúi mắt xuống: “Nói lan man quá rồi.”

Tôi vờ như không có chuyện gì, thu lại cảm xúc, nhẹ nhàng chuyển lại chủ đề ban đầu.

“Tớ vẫn luôn cảm thấy, cho dù bây giờ có nhiều gấu bông đến mấy, thì cũng không còn là con gấu ngày xưa nữa.”

Hồi nhỏ, tôi đánh mất một con gấu bông cũ kỹ, đã buồn rất lâu.

Sau này lớn lên, có vô số con gấu xinh đẹp, nhưng vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tim.

Đêm yên tĩnh không tiếng động, có cơn gió lùa vào từ ô cửa sổ không khép chặt, thổi mãi, thổi mãi.

Giang Lẫm cụp mắt, những ngón tay thon dài khẽ vuốt qua lớp men sứ, trầm mặc rất lâu.

Hốc mắt anh sâu, ánh đèn đổ bóng mờ mờ khiến khuôn mặt phủ đầy u ám, nhìn qua vừa uể oải vừa lãnh đạm.

Tôi chợt cảm thấy bối rối, hơi bất an.

Thật ra, những chuyện vặt vãnh của tuổi thơ này, trong lòng tôi nghĩ quá chi li, cảm xúc cũng quá mãnh liệt như sóng dữ.

Nhưng với người ngoài, có lẽ chỉ là những chuyện không mấy quan trọng, khó mà đồng cảm.

Giang Lẫm chắc cũng sẽ thấy tôi đa sầu đa cảm thôi.

“Muộn rồi.” Tôi lên tiếng một cách uyển chuyển.

“Ừ.” Giang Lẫm như mới sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn tôi.

Không biết lúc nãy anh đang nghĩ gì, mà lại thất thần đến thế.

Tôi nghĩ, chắc hẳn anh cảm thấy những lời tôi nói thật nhạt nhẽo, nên mới lơ đãng như vậy.

Đúng rồi, vốn dĩ nên như vậy.

Giang Lẫm bước đến cửa, bỗng dừng lại.

Tôi cũng vội vàng dừng chân.

Chỉ cách một bước, tôi nhìn bóng lưng anh, trong hơi thở phảng phất mùi hương lạnh thoảng vị thuốc lá từ người anh, bất giác khẽ nín thở.

Lúc này Giang Lẫm quay đầu lại.

Ánh mắt giao nhau.

Đèn cảm ứng ở hành lang sau lưng anh chớp sáng rồi tối đi, tôi nghe thấy trong lồng ngực mình vang lên một tiếng chấn động không rõ tên.

Giang Lẫm chậm rãi hỏi, giọng không rõ ý tứ:

“Nếu như vẫn là lúc ban đầu thì sao?”

11

Người đã đi rồi, tôi cứ ngây người đứng tại chỗ.

Câu “Nếu như vẫn là lúc ban đầu thì sao?” của Giang Lẫm cứ như chỉ nói được nửa câu.

Để tôi đoán à?

Tôi cố gắng nghĩ, nghĩ mãi, đến mức đầu óc sắp nổ tung, mà vẫn không có đáp án.

Bao năm nay, rất ít chuyện hay người nào có thể khiến tôi bận tâm hay trăn trở.

Thỉnh thoảng, vào những đêm khuya tĩnh lặng, có nhớ đến Giang Lẫm, thì cũng chỉ dám lén lút, thoáng qua, chưa bao giờ dám nhớ quá lâu.

Thế mà tối nay, tôi cứ trằn trọc mãi, không sao bình tĩnh nổi.

Một người cô độc bước đi trong đêm tối, đến một ngày bất ngờ nhìn thấy ánh sáng, khó tránh khỏi sẽ sinh ra ảo vọng.

Nửa đêm, tôi bật dậy gọi video cho Dịch Mộng.

Cô ấy bắt máy rất chậm, chắc là vừa bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt một nửa, trên mặt vẫn còn vương chút ửng đỏ.

Tôi ngửi được mùi mờ ám: “Có đàn ông ở đấy à?”

“Không có.” Cô ấy nghiêng đầu châm một điếu thuốc.

Nhẹ nhàng nhả ra một làn khói mỏng, cô ấy nheo mắt, “Ngược lại là cậu đấy, nhớ đàn ông đến mất ngủ hả?”

Người này thật là hư hỏng, suốt ngày chỉ giỏi trêu chọc người khác.

Mà Dịch Mộng thì luôn có thể một câu nói trúng tim đen người ta.

Tôi cũng không làm bộ làm tịch, kể đơn giản chuyện gặp Giang Lẫm tối nay cho cô ấy nghe.

Rồi hỏi: “Cậu nói xem, câu đó của cậu ta có ý gì?”

“Thật sự không biết?” Dịch Mộng ngậm điếu thuốc, cười.

“Nếu biết thì còn hỏi cậu làm gì?”

“Đồ ngốc.” Cô ấy khe khẽ hừ một tiếng, “Nếu như tôi vẫn là người của năm đó, cậu còn thích tôi không?”

Tôi khựng lại một nhịp, lập tức lắc đầu, “Không thể nào. Không có chuyện đó đâu.”

Giang Lẫm thích tôi sao?

Nghe quá mức nực cười rồi.

Nói ra một câu nghe rất buồn lòng: đến mơ tôi cũng chưa từng dám mơ như vậy.

Dịch Mộng lại cười, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, khuôn mặt xinh đẹp đầy kiêu ngạo ấy ẩn hiện trong làn khói thuốc mờ mịt, vừa lười nhác lại vừa quyến rũ.

Cô ấy định nói gì đó, thì bỗng từ bên cạnh vươn ra một cánh tay.

Cánh tay đàn ông rắn rỏi còn vương hơi nước, đưa tay lấy đi điếu thuốc trên môi cô.

Dịch Mộng như bị chọc giận, lập tức vung tay đánh lại, “Cút”

Người đàn ông kia dễ dàng giữ lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn: “Đừng làm loạn.”

Tôi biết điều mà cúp máy ngay, thế giới lại trở về với bóng tối và yên lặng.

Gần như không cần đoán, tôi cũng biết người đàn ông đó là ai.

Tốt quá rồi, cô gái mà tôi yêu quý nhất, cuối cùng cũng đợi được người mà cô ấy thương.

Tâm trạng ban nãy còn nặng nề, giờ lại dịu đi rất nhiều.

Tôi ngồi dậy trong bóng tối, lấy sổ tay ra, gạch đi một dòng.

Danh sách ước nguyện cuối cùng: Dịch Tiểu Mộng nhất định phải hạnh phúc.

Tôi lặng lẽ nhìn những dòng chữ còn sót lại chưa bị gạch đi, chợt thấy hình như ước nguyện cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa.

Cơn đau dâng lên âm thầm không tiếng động, tôi nghĩ, chắc cũng sắp rồi.

Đúng lúc này, Giang Lẫm gửi đến một tin nhắn: [Báo bình an]

Chỉ ba chữ thôi, vậy mà tôi lại bật cười.

Khi anh rời đi, tôi đã khách sáo nói một câu: “Về đến nhà thì báo bình an nhé.”

Không ngờ, anh thật sự gửi lại nguyên văn: [Báo bình an]

Tôi vừa cười vừa trả lời lại: [Sao còn chưa ngủ?]

Giang Lẫm: [Nghe nhạc]

Tôi hỏi tiếp: [Nghe bài gì thế?]

Giang Lẫm: [Bài cậu hát.]

???

Chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra, ý anh là cái đoạn tôi say khướt rồi gào rú điên cuồng hôm nọ, chỉ có 60 giây thôi.

Mặt tôi lập tức nóng ran lên: [Không được nghe nữa.]

Giang Lẫm: [Đã tải về rồi.]

Tôi trợn mắt nhìn khung chat, xấu hổ đến mức không chịu nổi.

Giang Lẫm gửi thêm một icon mặt đang suy nghĩ, rồi bảo: [Tôi phát hiện ra một vấn đề.]

Sự tò mò của tôi lập tức bị khơi dậy: [Vấn đề gì?]

Giang Lẫm: [Cậu nói dối.]

Tôi ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn trong một giây.

Giây tiếp theo, Giang Lẫm gửi: [Cậu không chỉ hát một bài, mà là hai bài.]

A a a a a a a!!!

Giang Lẫm, anh bị bệnh à?!

Tôi còn ngây thơ nghĩ anh sẽ nói gì đó nghiêm túc lắm!

Thật muốn xóa anh ra khỏi danh sách bạn bè lần nữa!!!

12

Sau một trận ồn ào như thế, dường như cơn đau cũng trở nên tê dại hơn nhiều.


Tôi nhắm mắt lại, từng chút một vẽ nên hình bóng của Giang Lẫm trong tâm trí.


Khi anh ấy đắc ý trêu chọc người khác, đuôi mắt hơi cong lên, đáy mắt vương ý cười, vẻ tự tin đầy sức sống.

Giang Lẫm dường như không còn xa vời như trước nữa.


Điều đó khiến tôi bắt đầu có những tưởng tượng mà trước nay chưa từng dám nghĩ đến.


Như thể ánh trăng năm xưa tôi ngửa cổ với tay mãi không chạm tới, giờ đây lại đang tiến về phía tôi.

Tôi bắt chước giọng trêu chọc của anh, nói: [Bạn học Giang Lẫm, cậu cũng nói dối đấy.]

Giang Lẫm: [Hả?]

Khóe môi tôi cong lên: [Cậu nói là đổi bí mật cơ mà, lừa người ta à.]

Thật ra tôi không phải kiểu người nhất định phải truy đến tận cùng mọi chuyện, nhưng không hiểu sao lại không kìm được muốn tìm hiểu về anh, muốn đến gần anh.


Chỉ mong có thể an ủi những đêm dài đau đớn khó ngủ của tôi.

Giang Lẫm trêu lại: [Sao, cũng muốn nắm được điểm yếu của tôi rồi cười tôi à?]

Tôi bị chọc cười, ai thèm trẻ con như anh chứ.

Giang Lẫm lại tự nhiên nói tiếp: [Cũng từng làm chuyện ngốc thật, từng đuổi theo một cô gái mà viết hai bài văn tỏ tình.]

Thì ra lời Trần Kha nói trong buổi họp lớp hôm đó là thật.

Tôi nhớ về ánh trăng mà mình từng khao khát theo đuổi, thì ra Giang Lẫm cũng từng có một ánh trăng mà anh không chạm tới được.

Rõ ràng tôi biết, anh vốn nên có người trong lòng.


Nhưng sao trong lòng vẫn thấy chua xót đến thế ?

Có lẽ tôi cũng chẳng mạnh mẽ được như mình nghĩ.


Sợ anh nhìn thấu những cảm xúc này, tôi giả vờ nhẹ nhàng hỏi: [Bị người ta từ chối thẳng mặt à?]

Giang Lẫm cũng thẳng thắn: [Lần đầu gửi rồi chẳng có hồi âm. Lần hai bị xóa luôn khỏi danh sách bạn bè.]

Đấy, rực rỡ như Giang Lẫm, cũng có lúc yêu mà không được đáp lại.


Huống hồ là một người bình thường đến chẳng có gì đặc biệt như tôi.


Chỉ khác là, tôi không đủ dũng cảm như anh.

Tôi chân thành nói với anh: [Bạn học Giang Lẫm, chuyện đó không đáng cười đâu. Người chân thành và dũng cảm mãi mãi sẽ tỏa sáng.]

Giang Lẫm: [Ừ, nhưng còn có chuyện buồn cười hơn.]

Tôi: [Gì cơ?]

Anh im lặng rất lâu, rồi chậm rãi nói: [Tôi vẫn chưa quên được cô ấy]

Không rõ vì sao, nỗi chua xót dâng lên tận tim, như muốn nhấn chìm tôi.


Tôi an ủi anh: [Không sao đâu, các cậu còn cả tương lai phía trước]

Chỉ là tôi không còn tương lai ấy nữa.

Giang Lẫm: [Tôi cũng từng nghĩ như vậy.]

Cơn đau ngày càng dữ dội, tôi không thể nằm yên, phải ngồi dậy tựa vào đầu giường.


Trong bóng tối mơ hồ, ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại như một ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ.

Tôi biết mình nên thấy mãn nguyện, ít nhất là trong đêm dài đằng đẵng và khổ sở thế này, Giang Lẫm vẫn còn ở đây, trò chuyện cùng tôi.

Giang Lẫm im lặng rất lâu, tôi ôm bụng, đau đến cuộn người lại.


Không biết bao lâu sau, điện thoại sáng lên.

Giang Lẫm nhắn: [Giờ thì tôi hối hận rồi.]


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play