Đúng tám giờ tối, phòng làm việc của giáo sư Độc Dược tại hầm.

Rút kinh nghiệm từ quá khứ, bất luận sớm hơn hay chậm hơn đều bị Snape tìm cớ bắt bẻ không tha, nhân tiện châm chọc khiêu khích, nên lần này Harry canh đúng giờ mới đi tới hầm.

Cửa hầm yên lặng mở rộng đúng lúc Harry đến.

Harry đứng ở cửa nuốt một ngụm nước miếng, kiến thiết tâm lý vô số lần xong mới cứng ngắc đi vào văn phòng độc dược.

Phòng làm việc của Snape không phải là một gian phòng ấm áp.

Điểm này, Harry đã từng – ở đời trước, lúc còn đến trường đã biết rồi, nhưng cách mười năm sau, khi cậu lại một lần nữa đặt chân vào văn phòng âm u này, cậu vẫn không thể tránh được cảm thấy nặng nề.

Căn phòng này u ám không phải vì không có ánh nắng, áp lực cũng không phải vì những bình thủy tinh rậm rạp chằng chịt đầy các giá gỗ.

Mà chỉ đơn giản là vì chủ nhân của căn phòng này.

Chủ nhân của nó chưa từng thoải mái, nên căn phòng u ám; chủ nhân của nó sống trong quá khứ, nên nó cũng ngột ngạt khó thở.

Là bởi vì Lily ư? Harry nghĩ.

Dù bây giờ đã không có Voldemort, mà ông ý cũng chưa từng làm cái việc đã khiến ổng hối hận nửa đời?

“Ta giả thiết cậu Ravens tới nơi này không phải chỉ để đứng đờ ra đó?” Giọng nói âm trầm của Snape truyền đến.

Harry nhìn sang phía âm thanh, thấy Snape đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, trước mặt là một chồng giấy da cao ngất, mà ổng thì đang ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay bắt chéo, ánh mắt đen kịt rơi thẳng trên mặt Harry.

Harry bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Sự khó chịu tới ngoài dự đoán nhưng cũng thật tự nhiên, Harry chẳng cần nghĩ quá nhiều cũng biết được mình thấy khó chịu vì cái gì.

Đúng vậy, đương nhiên rồi.

Snape là một tên khốn kiếp thô bạo, là một lão dơi già đầy mỡ, một kẻ đáng thương chìm đắm trong vũng bùn lầy quá khứ không thể thoát ra.

Nhưng đồng thời, ông ta cũng là người dũng cảm nhất, người vì cảm tình mà cam nguyện nỗ lực nhiều nhất mà cậu từng gặp.

Cái này không phải nói Harry sẽ vì thế mà mong muốn cho Lily cùng Snape thành đôi.

Chỉ là ít nhất.

Ít nhất, một người như vậy, hẳn là nên có được hạnh phúc.

Hẳn sẽ có một người, có thể thấy rõ được sự kiên định và chấp nhất giấu sau cái vẻ bề ngoài ấy.

Một ánh sáng chói mắt như kim cương vậy.

Harry cũng không nhận ra rằng, tới một mức độ nào đó, cậu đang kỳ vọng Snape có thể nhận được hạnh phúc còn vượt quá cả cho chính cậu.

Mấy ý nghĩ lộn xộn trong đầu nói đến thì rất dài, nhưng nghĩ đến thì chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, Harry hơi thấp thỏm mở miệng trả lời câu hỏi của Snape: “Không, giáo sư… À, tối nay trò phải làm gì? Xử lý con sên? Lột da nhái bén? Hay là sửa soạn mấy thứ tài liệu độc dược trơn trơn nhầy nhầy gì khác ạ?”

Cậu hỏi mà trong lòng chẳng mấy hi vọng.

Snape trừng Harry một cái. Harry nghĩ đối phương hình như hơi giận, sau đó cậu nghe được giọng nói lạnh như băng của Snape ra lệnh: “‘Một ngàn loại thảo dược và nấm mốc thần kỳ’, bắt đầu từ chương 1, chép đi.”

“Chỉ vậy thôi?” Nội dung thực sự quá đơn giản, Harry chưa kịp phản ứng, hơi ngỡ ngàng không thể tin hỏi thêm một câu.

Snape hung hăng vặn vẹo môi: “Nếu như cậu Ravens –”

“Chờ đã giáo sư, giáo sư, trò làm!” Harry la lên cắt ngang Snape, tay chân luống cuống định tìm đồ vật, nhưng chợt phát hiện ra mình chỉ mang theo mỗi cái thân đến hầm, không khỏi lúng túng nhìn về phía ai kia.

Sắc mặt Snape nhìn qua càng âm trầm hơn, cũng nhanh chóng lấy giấy và bút mực ra, đồng thời biến hình cho Harry một cái bàn nhỏ, ý bảo Harry bắt đầu.

Harry sáng suốt giữ im lặng, nhanh chóng an vị bắt đầu sao chép.

Nhưng khoảng chừng cậu vừa chép xong tấm giấy da đầu tiên, Snape đã vung đũa phép, dùng “Accio” triệu hồi tấm giấy vào trong tay.

“Giáo sư?” Harry mờ mịt ngẩng đầu.

Sắc mặt Snape lúc này đại khái không thể chỉ miêu tả bằng hai chữ “âm trầm”. Hắn trầm mặc nhìn Harry một hồi, bỗng nhiên mỉm cười, dùng một giọng nói như là thì thầm trơn nhẵn nói: “Well, cậu Ravens, cậu có muốn nói điều gì nữa không? Xét thấy nét chữ của cậu,” hắn vung đũa phép lên, mấy tấm giấy cứng mỏng đã bay từ trong phòng ngủ nối liền phòng làm việc ra, bay tới trước mặt Harry. Giọng nói Snape chợt lạnh xuống, ” – giống như đúc với nét chữ trên những tấm thiệp mà những năm gần đây ta vẫn nhận được.”

Harry trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt động tác của Snape, sau đó đầu cậu cũng nóng lên, nói một câu khiến cậu hối hận cả đời:

“Giáo sư, mấy… cái này vậy mà thầy chưa đốt bỏ hả?”

Snape tựa hồ bị mắc nghẹn.

Harry nhất thời bừng tỉnh, âm thầm than hỏng bét.

Quả nhiên, khoảng một khắc sau, Snape nhìn Harry chằm chằm, ánh mắt nguy hiểm: “Xem ra cậu Ravens đã thừa nhận mình là – chủ nhân, của những tấm thiệp chúc mừng này.”

Hắn dịu dàng nói: “Bất quá, ta rất tò mò, cậu Ravens ạ, tại sao cậu lại biết địa chỉ nơi ở của ông thầy đáng thương này của cậu vậy nhỉ? Lại vì sao muốn gửi những thứ… này – ?” Snape dùng ngón tay gõ nhịp nhịp vào những tấm thiệp trên bàn – mỗi tấm thiệp chúc mừng đều viết rõ ràng đia chỉ của Snape, nhưng không hề viết địa chỉ của người gửi đi, “Những tấm thiệp căn bản sẽ không bao giờ được hồi âm.”

“Điều này khiến ta cảm thấy không được tốt lắm.” Snape lạnh lùng kết luận.

“… Trò rất xin lỗi.” Harry chỉ có thể xin lỗi.

Snape nhướn mày, hắn nhìn Harry một hồi, tựa hồ như đang xem kĩ thứ gì đó: “Sự áy náy của cậu Ravens có lẽ nên hoãn lại chút, thực tế thì, cho tới bây giờ cậu Ravens vẫn không có điều gì muốn nói hay sao?”

Món nợ năm năm trước năm năm sau bị lôi ra tính lại là cảm giác thế nào?

Harry chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán – Merlin ơi, cậu đã sắp quên luôn nó rồi!

Cậu Bé Được Chọn mắt biếc oán giận đầy lòng, vắt hết óc nhớ lại để sắp xếp ngôn ngữ: “Là như vậy, giáo sư, trước đó thầy đã từng cứu trò một lần, ah, trò… trò là trẻ con trong cô nhi viện, không thể làm gì để báo đáp, nên chỉ có thể gửi một tấm thiệp chúc mừng, mà trong đó ngoài chúc mừng ra, ờm, vài câu thừa thãi, là bởi trò cũng mong muốn có thể có một vị trưởng bối…”

Nếu như lúc trước Harry nói là có ba phần giải thích, bảy phần che giấu, thì khi nói đến hai chữ “trưởng bối” này, trong đầu cậu lại thực sự động một chút, cũng mơ hồ dâng lên sự ủ rũ và bất lực.

Harry trầm mặc một hồi, đè cảm xúc xuống. Cậu nói cho hết lời: “Có thể có một trưởng bối ở bên người.”

Trong văn phòng yên lặng một hồi lâu.

Snape mở miệng. Hắn nở một nụ cười – đầy trào phúng: “Xem ra trí nhớ cậu Ravens của chúng ta cũng không được tốt lắm – có lẽ cần vị giáo sư đáng thương, bị lừa gạt này của cậu nhắc nhở một chút: Khi đó, là ai hét lên rằng mình là một ‘phù thủy’, còn có thể tránh thoát bùa chú suýt soát bắn ra, chỉ bằng màu sắc của bùa chú đã kêu lên được tên của ‘obliviate’, hả?”

Harry câm nín.

Là vậy hả…?

Hình như là vậy thật…

Như vậy…

Bỗng chốc, gương mặt Harry đỏ bừng, chưa bao giờ có một giây phút nào, cậu bức thiết mong muốn mình trở thành một kẻ câm điếc đến vậy – vậy thì chẳng cần phải mở miệng; có lẽ trở thành một người điếc thôi cũng được – để khỏi cần nghe; hoặc nữa có thể biến thành một con đà điểu cũng tuyệt vời – nếu như trên mặt đất có một đống cát là có thể vô cùng dứt khoát chôn đầu vào đó luôn, coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì hết.

“Xem ra cậu Ravens vẫn chưa muốn chủ động khai thật…” Snape dừng một chút, mới âm trầm hỏi: “Như vậy, cậu Ravens có thể trả lời thêm một câu này, ngay trước một ngày ta ‘cứu’ được cậu, ta đã đụng phải một thanh niên trông giống cậu đây y như đúc, là ai.”

Nét mặt Harry trống rỗng trong một chớp mắt: “Chuyện đó, hắn…” Cậu lắp ba lắp bắp hỏi, “Hắn…”

Snape bỗng mất hết nhẫn nại, hắn đứng phắt dậy, tàn bạo nhìn thẳng Harry: “Mi còn muốn nói láo!” Hắn tức giận đến mức toàn thân run lên, “Mi còn dám – NÓI LÁO!”

“Rốt cuộc là cái quỷ quái gì đã khiến mi cho rằng, cho mi có tự tin, rằng một giáo sư – thầy của mi có cái chỉ số thông minh còn thấp hơn cả quái khổng lồ!” Thanh âm của hắn từ thấp đến cao, cho đến khi biến thành rít gào, “Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì đã khiến mi cho là, ta lại có thể không nhận ra một kẻ mới đêm qua ta còn đè lên giường làm – dù là kẻ đó có co rút lại thằng một đứa bé!”

Mặt Harry lại vèo cái đỏ lựng, vô cùng chật vật: “Thế nhưng lúc đó – “

“Khi đó ta nghĩ rằng mi đã dùng thuốc biến nhỏ đi!” Snape tức giận cắt ngang Harry, “Ta chết tiệt chỉ nghĩ đến mi dùng Thuốc Hoàn Đồng – A ha, có lẽ từ một góc độ khác mà xét thì, cậu Ravens của chúng ta quả thực có thiên phú ngút trời? Một đứa bé sáu tuổi, rành rẽ bùa chú, có thể lấy đươc thuốc Lão Hóa, còn đường hoàng uống rượu gây sự – “

“Giáo sư!” Harry thoáng cất cao giọng ngắt lời Snape. Sau đó cậu hít một hơi thật sâu, lấy một giọng điệu nhanh chóng, ổn định nói: “Trò vô cùng xin lỗi, thưa giáo sư, nhưng đó là một – chuyện ngoài ý muốn.”

“Một chuyện ngoài ý muốn?” Thanh âm của Snape đã trở về với điệu mềm nhẵn bình thường, nhưng hiển nhiên không phải vì Snape đã bỏ qua sự việc đó.

“Đúng vậy, ngoài ý muốn.” Harry liếm đôi môi khô khốc, “Ngày đó tâm trạng trò không tốt lắm, rất không tốt, trò có uống một ít rượu, nhưng cũng không nghĩ sẽ uống say, cũng không nghĩ tới…”

Cậu há miệng, nhưng không nói thêm điều gì, chỉ hạ giọng: “Giáo sư, trò rất xin lỗi, thực sự.”

“Rất xin lỗi?”

“Vâng, trò rất xin lỗi.” Harry vì khẩn trương mà nắm chặt bàn tay, “Trò biết chuyện đó sẽ khiến ngài khó xử…”

“Ta nên nói điều gì đây?” Snape hỏi, “Cảm tạ cậu Ravens tài giỏi đây vẫn còn nhớ tới chút khó xử nhỏ nhoi của thầy hắn?”

“Giáo sư…”

“Giả sử ta không phát hiện ra,” Snape đang cười lạnh, “Phải chăng cậu Ravens tính hoàn toàn quên đi chuyện này? Coi như nó căn bản chưa từng xảy ra, sau đó hòa bình thân thiện chung đụng với giáo sư của cậu hay sao?”

“Chuyện đó,” Harry khẽ run, “- đương nhiên, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Không có,” Cậu có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn kiên định nói, “Không có bất kỳ ảnh hưởng gì.”

“Như vậy tốt lắm.” Snape kết thúc cuộc đối thoại tối nay, “Hiện tại đi ra ngoài.”

“Giáo sư…” Harry còn muốn nói thêm điều gì đó.

“CÚT RA NGOÀI!” Snape gầm thét, tay chỉ thẳng ra cửa!

Harry lập tức ngậm miệng, cậu dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng nói một câu “Trò rất xin lỗi” nữa, mới im lặng xoay người rời đi.

Cánh cửa sập lại ngay sau khi Harry vừa bước ra, tiếng cửa sập lạnh lẽo vang vọng trong cả dãy hành lang âm u vắng vẻ.

Harry đứng ngơ ngẩn một hồi, chán nản giơ tay lên che mặt, lại mất một lát chỉnh đốn tâm tình, gom góp lại một ít sức lực, mới xoa xoa mặt, điều chỉnh lại một vẻ mặt phù hợp đi về phía ký túc xá Slytherin.

Thời gian đã qua giờ giới nghiêm, Harry đi một mạch về phòng nghỉ, lại bất ngờ phát hiện bên trong đèn đuốc vẫn sáng trưng, trên chiếc ghế salon gần lò sưởi, có một người đang ngồi.

“Malfoy?” Harry hơi kinh ngạc.

Cậu bé tóc bạch kim đang ngồi trên ghế salon đứng dậy, trên mặt vẫn treo vẻ cao ngạo đáng ghét: “Ravens, mày thật khiến cho kẻ khác phải thán phục.”

Từ này phát ra từ miệng Draco hiển nhiên chẳng mang nghĩa gì tốt, nó cười lạnh, ánh mắt màu lam xám tro lộ ra sự bất thiện và mỉa mai: “Giao hảo với Gryffindor rồi còn cả lượn đêm, cùng với huyết thống như vậy, tao không thể không thừa nhận, Nón Phân Loại chắc già đến lú lẫn rồi, mới chia mày vào Slytherin,” Nó kéo dài giọng, cố làm ra vẻ chẳng thèm để tâm, nhưng trong giọng nói vẫn toát ra chút căng thẳng và kiêng dè, “Oh, có lẽ mấy cái bùa ba láp của mày đã đánh lừa được Nón Phân Viện chăng? Nên ngay cả – “

“Malfoy,” Harry chặn ngang lời đối phương, “Cậu muốn nói cái gì? Tôi đã ở Slytherin rồi.” Cậu tỉnh táo vạch ra sự thực.

Mặt Draco đỏ lên, nó cắn chặt răng cười khẩy một cái, tay vẫn khẩn trương nắm chặt đũa phép: “Quyết đấu. Chúng ta quyết đấu một trận – trận chiến của thủ lĩnh!”

Phản ứng đầu tiên của Harry đó là chắc nghe nhầm.

Phản ứng thứ hai đó là chẳng lẽ Draco vẫn khinh thường mình như hồi trước.

Thế nhưng lập tức, cậu đã biết cả hai giả thiết trên đều không thành lập – có lẽ phải nói không thành lập hoàn toàn.

Draco đang đứng trước ghế salon nhìn cậu, những đốt ngón tay cầm chặt lấy đũa phép trở nên trắng bệch, dưới đáy mắt cũng có tia khẩn trương toát ra không kịp che giấu.

Kỳ thực nó cũng chẳng nghĩ rằng mấy cái bùa chú lần trước là trò ba láp.

Harry nghĩ.

Đấy là đương nhiên, Malfoy là một dòng họ máu thuần đã truyền thừa lâu đời, có thể bọn họ cao ngạo khiến người ta muốn đấm cho một đấm, nhưng ít ra vẫn có mắt nhìn, biết nhận ra cái gì là nguy hiểm.

Như vậy tại sao Malfoy lại muốn quyết đấu với cậu? Hơn nữa còn là trận chiến tranh chức thủ lĩnh.

Phải biết rằng mấy đứa Slytherin khác đều muốn tránh xa cậu ra kìa.

Là vì muốn chứng tỏ bản thân, hay là…

Vì công bằng?

Harry tự trợn tròn mắt ngạc nhiên vì phỏng đoán của bản thân: “Draco?”

Mặt Draco đỏ hơn – vẫn là do bị tức: “Ai cho mày gọi tên tao?”

“Rất xin lỗi,” Harry chẳng chút thành tâm, “Như vậy Draco à, ngày hôm qua tôi không có tham gia, mà căn bản cũng chẳng có ai muốn để tôi tham gia – cậu hẳn là hiểu chớ, huyết thống của tôi đó, máu lai, hoặc là gốc Muggle.”

“Đúng vậy, Máu B – ” Draco kéo dài giọng, Harry lại ngắt ngang, cũng giận tái mặt.

“Đừng có nói cái từ kia! Chúng ta đều biết nó có ý nghĩa thế nào, Draco à!”

Draco hơi cứng lại, nhưng sau đó nó ngang ngạnh đổi đề tài, cười lạnh nói: “Mày có làm được thủ lĩnh hay không là chuyện của mày, nhưng trận quyết đấu giữa chúng ta thì phải có!”

Harry trầm ngâm chốc lát: “Cho tôi một lý do đi, Draco.”

“Tao nói gọi Malfoy!” Draco không thể nhịn được nữa, la lên.

“Được rồi Malfoy,” Harry quyết định ngoan ngoãn nghe lời một lần, “Lý do.”

“Nếu như mày cần một lý do thì,” Draco nổi giận đùng đùng, “Mày không phải một Slytherin!”

“Gì cơ?” Harry theo phản xạ suýt đáp lại ‘tao là một Gryffindor”.

Draco thở phào một hơi, sau đó nó tiếp tục, ánh mắt lam xám lóe ra những tia sáng lạnh lẽo:

“Mày không phải một Slytherin – Ravens, mày căn bản không hề coi mình là một Slytherin!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play