“Ta trao cho ngươi quyền được thực hiện ước vọng của mình.”

Phảng phất như vừa thức tỉnh từ cõi trầm miên, trong không gian vắng lặng, Harry Potter bỗng nhiên ý thức được bản thân vừa nghe thấy một giọng nói.

Không phải mình đang trên đường đến thung lũng Godric hay sao? Mình đang trong mộng ư? Tại sao lại tới nơi quỷ quái này? Harry nôn nóng nghĩ, giữa một nơi không có chút xíu ánh sáng, cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì này, làm người ta cảm thấy thật áp lực. Cậu thuận miệng tiếp lời:

“Ước vọng à? Trò đùa nhàm quá đó.”

“Bản thân ngươi đã nhận được một quyền lợi thực hiện ước vọng của mình, chỉ cần giao ra một cái giá tương đương.” Giọng nói rất vững vàng, đến mức không thể nghe ra chút tình cảm nào trong đó.

Harry cố gắng thoát khỏi cơn mơ, nhưng không được; cố gắng khống chế cơ thể của mình, không được; cố gắng nhớ lại vì sao mình lại rơi vào trong giấc mộng này, vẫn không được như cũ. Cậu bực mình, giận cá chém thớt nói: “Nghe vô lý ầm ầm.”

“Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, vậy thì, bỏ qua sao?”

Đương nhiên bỏ qua, cái quỷ quái gì không biết! Trong lòng Harry tự cười nhạt, nhưng lại như bị một cây đũa phép vô hình nguyền rủa một bùa chú Khóa Lưỡi, không thể bật ra dù chỉ là một âm tiết.

“Bỏ qua sao?” Giọng nói chắc chắn lặp lại.

Bỏ qua sao?

Bỏ qua sao?

Bỏ qua sao?

Trong bóng đêm, Harry nhếch môi, tự với bản thân mình. Được rồi, chết tiệt làm sao cũng được, mặc kệ thứ tóm cậu tới nơi này là cái quỷ gì, mặc kệ trong bóng tối còn cất giấu điều gì khác, – hoặc là “chúng nó”, nói đúng, cậu không thể cự tuyệt nổi, dù nó có nhìn qua như là một điều hoang đường, một điều tà ác gì đó.

“…Không.” Đôi mắt màu xanh lá khép lại trong màn đêm, giờ đây, màu sắc vốn đã từng sáng ngời đó đã trở nên mờ mịt như bị phủ một tầng tro tàn, chỉ còn lại sự chết lặng, vì đã khắc sâu những đau thương, “Không, tôi mong muốn… tôi muốn khẩn cầu –- “

“Khẩn cầu điều gì?”

“Tất cả chấm dứt khi mới bắt đầu, không có chiến tranh, không có hi sinh…” Harry phảng phất như đang thấy lại một lần nữa, thấy những người từng ngã xuống trước mặt cậu với đủ mọi lý do, ba mẹ, chú Sirius, thầy Dumbledore, thầy Lupin…

Thậm chí là kẻ mà cậu vẫn luôn căm hận, cũng cho rằng đối phương cũng căm hận mình như mình căm hận ông ta – mà có thể vốn dĩ vẫn như vậy – Snape, cậu có lẽ vĩnh viễn cũng không thể quên, ở Lều Hét ngày đó, có người đã cứng lại và ngã xuống, dùng bàn tay tái nhợt của mình nắm lấy áo choàng của cậu. Ông ta nói:

Look… at… me. (Nhìn ta.)

Look at…

Harry bỗng giật mình khỏi hồi ức.

Bọn họ vì bảo vệ cậu, từng người từng người đã hi sinh – nhưng còn cậu thì sao?

Cậu mới là kẻ chết tiệt – đáng chết nhất. Nếu như có thể lựa chọn, nếu có thể lựa chọn…

“Mọi người có thể hạnh phúc, ít nhất là bình an sống sót…”

“Ngươi có thể trả giá thứ gì?” Giọng nói hỏi.

Trả giá cái gì ư? Harry thoáng cái bị giật mình, cậu ngước mắt lên nhìn xung quanh, tất nhiên vẫn chẳng thể thấy bất cứ thứ gì. Như vậy…

Trả giá gì đây?

Trên khuôn mặt tái nhợt của cậu nở ra một nụ cười, ánh mắt xanh biếc lần đầu tiên sáng lên hấp háy niềm vui sướng:

“Anything.” (Bất cứ thứ gì.)

“Như vậy thì, khỏe mạnh và hạnh phúc đi.”

“Khế ước thành lập.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play