Cảnh tượng này quen thật đấy nhỉ, nhất là còn từng tự trải nghiệm qua.
Không cần nghĩ ngợi quá nhiều, Harry lập tức có thể biết được ngay cây chổi vô danh kia thuộc về ai – thực tế, trên sân bóng cũng không còn cây chổi nào không ở cạnh chủ mình khác nữa, chỉ có một cây này mà thôi.
Đó là chổi của Cletina. Cletina đã ngã từ trên không xuống khi đang cưỡi chổi – người duy nhất ở bên cạnh cô bé lúc đó chính là Al, nó vẫn đang ngơ ngẩn ngồi đó. Cho dù từ trước đến nay Harry vẫn tin tưởng vẹn toàn về phẩm đức của Al thì lúc này cũng chẳng cho rằng Al đã xông lên cứu người khi thấy Cletina đột nhiên gặp nguy hiểm, chỉ có một khả năng…
Harry không hề muốn nghĩ như vậy, nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận đã bốc lên cuồn cuộn trong lòng anh, anh phải cố kìm nén lắm mới không quát vào mặt Al – Merlin mới biết, dù chuyện năm đó Il với Draco có thế nào thì anh cũng chưa từng tức giận đến vậy – anh chưa từng tức giận, và thất vọng, đến vậy.
Không, không… Harry tự nhủ với bản thân. Mọi việc để sau, không nhất định là thế, giờ quan trọng nhất là Cletina.
Anh tự thuyết phục chính mình, đặt tầm mắt và sự chú ý của mình lên cô bé vẫn đang níu lấy vạt áo chùng của mình, khẽ vỗ nhẹ lên vai nó: “Cletina? Cletina?”
Mấy phù thủy nhỏ xung quanh đã kịp phản ứng lại, dần vây lại đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play