Ngủ một mạch tới khi trời sáng choang.
Lúc Harry tỉnh dậy thời gian đã không còn sớm, vừa vội vội vàng vàng rửa mặt đánh răng xong, Harry lạ lẫm mò ra khỏi phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin, đi đến Đại sảnh đường.
Người tới chưa đủ hết, nhưng dãy bàn Slytherin gần như đã ngồi đầy cả.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý bị bỏ lại, Harry gãi gãi tóc, tự giác đi tìm một chỗ cuối dãy ngồi xuống, lấy một ly sữa tươi, lại lấy mấy cái donut – nhưng cũng không ăn hết, phần lớn là do cậu vốn ăn không vô nhiều đồ như vậy, một phần khác là do ánh mắt phóng tới từ bên dãy Gryffindor vẫn nhìn chằm chằm.
Là từ Il, ánh nhìn không thân thiện cho lắm.
Nếu đổi một góc nhìn khác đi, ít nhất thì nó cũng chú ý tới mình rồi, đúng không? Harry thử an ủi mình, nhưng chẳng có hiệu quả lắm – lại ép bản thân ăn thêm một miếng xong, cậu đã cảm thấy bao tử mình bắt đầu xôn xao phản đối.
“Thôi, cứ để từ từ.” Harry nhỏ giọng lầu bầu, đặt dĩa xuống, không tự miễn cưỡng mình nữa, “Còn bảy năm cơ mà.”
Đúng vậy, có bảy năm học ở Hogwarts.
Nhưng còn cậu thì sao?
Cậu, liệu còn lại mấy năm?
Giờ khắc này, Harry chợt phát hiện ra, thì ra đó giờ cậu vẫn chưa từng quên đi khế ước năm đó.
Thứ khiến cậu phải sợ hãi tột cùng, cũng cảm kích tột cùng.
.
Ăn sáng xong thì bắt đầu lên lớp, đã học lại lần hai mấy chương trình học này rồi, cũng không có gì đặc biệt đáng nói, bất luận là lớp Biến Hình của cô McGonagall, hay lớp Bùa Chú của thầy Flitwick, hoặc kể cả trên lớp Thảo Dược học của cô Sprout, mỗi tiết học Harry đều nỗ lực kiếm thêm thật nhiều điểm cho nhà Slytherin – cậu nghĩ nếu mình làm vậy thì chắc cuộc sống ở Slytherin của cậu hẳn sẽ an tĩnh nhàn nhã hơn một chút.
Còn về lớp Lịch sử Pháp thuật của thầy Binns… Harry nhìn quyển sách giáo khoa như-chưa-từng-quen-biết, bi thảm phát hiện mặc kệ dù có từng học đi học lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì có lẽ chỉ cần ra khỏi phòng thi là chữ từ đâu sẽ trả về chỗ đó sạch bách hết.
Ngay cả cái chỗ giáo sư dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám từng bị đồn thổi rằng đã bị Chúa Tể Hắc Ám yếm bùa nguyền, tuy tần suất thay đổi không xoành xoạch bằng trong quá khứ, nhưng năm nay vẫn là do lão Quirrell đứng lớp, chỉ là lần này ổng không còn úm mùi tỏi kèm theo chiếc khăn trùm kỳ dị to tướng nữa… Dù cho chất lượng lớp học cũng chẳng có khá hơn gì – luôn khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Những ngày vội vã thoáng chốc đã qua, lại một tiết Bùa Chú nữa vừa kết thúc, Harry nhìn thấy Ron và Il lẫn trong đám người đi ra ngoài, kiềm chế xúc động muốn tới đó của mình.
Chờ một chút đi. Cậu tự nhủ, lại đợi thêm vài ngày nữa… Đợi đến khi cậu có thể tìm thấy một lý do nào đó kha khá hơn một chút, rồi tính sau…
Cậu xoay người đi về phía ký túc xá nhà Slytherin, bắt đầu đau đầu cho tiết Độc Dược chuẩn bị đến – tuy rằng đến giờ việc pha chế vài loại thuốc phép đơn giản với Harry mà nói cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiết học độc dược do Snape đứng lớp thôi, là Harry lại bắt đầu cảm giác thấy tâm lý bất ổn…
“Thật sự đã thành một chứng ép buộc luôn rồi.” Cậu Bé Vàng mắt xanh tự lẩm bẩm rồi đi xa dần, không hề chú ý đến một tầm mắt bao hàm nóng nảy bực dọc đang dõi theo ở phía sau.
“Bồ lại đang nhìn nó kìa.” Ron nhéo bài luận dài cỡ mười inch trong tay, nói với Il đang ở cạnh.
“Là nó đang nhìn tui đó! Ron à!” Giọng nói Il khó chịu.
“Nếu bồ không nhìn nó thì sao biết nó đang nhìn bồ ha?” Ron nhún vai.
Nét mặt Il trở nên khó coi: “Ron à, tui cho rằng cái nhìn của tụi mình với nó là giống nhau chớ, một Slytherin đấy!”
Ron thờ ơ, nó vẫn đang buồn rầu vì bài luận văn của nó: “Bồ nói đúng, quả thực nó cũng đáng ghét lắm, như thằng Malfoy ấy, một Slytherin.”
Il hừ một tiếng, lại đi vài bước xong, bỗng nhiên nó nói: “Tui có một ý này.”
“Gì cơ?” Ron hỏi.
Il cười đắc ý, nhếch mi nói lại những ý chính mà nó vừa nghĩ một lần: “Nghĩ mà coi, nếu như nó mà tới đó thì nhất định lớp độc dược buổi chiều nay nó sẽ tới muộn, vậy tụi mình có thể nhân tiện mà coi xem liệu thầy Snape có thật sự là thiên vị bên Slytherin hay không.”
“Ý kiến hay.” Ron cũng nóng lòng muốn thử, “Vậy nếu nó không đi thì sao?”
“Mặc kệ nó.” Il hoàn toàn không thèm để ý, “Nó không đi thì vừa vặn, chắc bồ cũng thấy là nó muốn làm thân với tui chớ hả? Một thằng Slytherin dối trá!”
“Nói cũng phải…”
Ron trả lời, hai đứa vừa thảo luận chi tiết, vừa dần dần đi xa.
.
Mà ở một bên khác, ăn xong bữa, Harry lại thui thủi một mình trở lại phòng ngủ như cũ, đang định tranh thủ lúc nghỉ trưa nghỉ ngơi một lúc thì đã thấy một con cú mèo trắng muốt vẫy cánh bay vào.
Trái tim Harry đập lệch một nhịp.
Nếu như cậu không nhìn nhầm… mà sao cậu có thể nhìn nhầm cơ chứ?
Hedwig, từng là cô nàng dũng cảm của cậu.
Đột nhiên, Harry thấy cổ họng mình khô khốc, cậu vươn tay về phía con cú mèo đang bay đến.
Con cú trắng muốt đậu trên cánh tay cậu, ưu nhã thu cánh lại, rồi cúi đầu dịu dàng mổ vào bàn tay.
Giống như trước.
Harry vươn tay kia, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con cú: “Mi tên là gì?” Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một nỗi chờ mong đặc biệt, không nhịn được đè thấp tiếng nói, “…là Hedwig hả?”
Hedwig kêu lên một tiếng vang dội.
Kì dị quá, trái tim vốn đang mơ hồ trống rỗng từ sau khi bị Il tỏ thái độ bỗng dưng tràn đầy lên, ánh mắt xanh biếc của Harry trong suốt, cậu bật cười to, ôm chặt con cú mèo vào lòng:
“Ta cứ nghĩ không còn được gặp lại mi nữa, Hedwig à!”
Đột nhiên bị ôm lấy, Hedwig tức giận kêu lên, vẫy cánh bay lên tránh né Harry, chỉ chìa ra một cái chân của nó cho cậu.
Harry cởi tờ giấy được cột trên đùi Hedwig xuống, nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy chút xíu đồ ăn nào, theo thói quen chìa một đồng Knut qua.
Sau đó nhận lại được một cái mổ đầy phẫn nộ của cô nàng cú mèo.
Harry mở tờ giấy:
‘Cậu Ravens thân mến,
Mời chiều hôm nay, 1:50p.m đi tới Tháp Thiên Văn của trường, tôi nghĩ chúng ta có thể tâm sự một chút.
Cậu biết tôi là ai.
Của cậu,
Kẻ-chỉ-cần-ngầm-hiểu-không-cần-nói-ra.’
Đọc xong lời nhắn, vẻ mặt Harry không có gì gọi là mừng rỡ, bởi mặc dù cậu quả thực biết người viết tờ giấy này là ai, đồng thời trước đó cũng vô cùng mong ngóng được làm quen với kẻ đó.
Nhưng mà…
“1:50? Thời gian căn bản không đủ để về đi học, là trò giỡn rồi…” Harry cười khổ tự nói, nhưng chẳng thèm suy nghĩ gì nhiều đã đưa ra quyết định. Cậu quay đầu lại lấy bút viết một đoạn lời nhắn sau đó cột lại vào chân Hedwig (trong lúc đó lại bị mổ thêm một lần nữa), rồi quay về phòng tắm rửa mặt một cái, liền mang theo sách vở và đồ dùng cần thiết cho tiết Độc Dược, vội vàng rời đi.
Đi về hướng Tháp Thiên Văn.
Buổi chiều 2 giờ 20 phút, Snape đúng giờ bước nhanh đi vào phòng học Độc Dược, thẳng tới trên bục giảng.
Lại là một lứa năm nhứt! Snape không vui nghĩ, sau đó lại bắt đầu lời dạo phủ đầu mỗi năm một lần – ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút chán ngán với nó, nếu như… mấy thằng nhãi quỷ này có thể có đầu óc hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu, nhưng việc đó thì chẳng bằng mong chờ một con sên sống biết mở miệng khoác lác.
Snape cười lạnh: “Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lãnh vực này không cần phải…”
Cửa phòng học “phịch” một cái mở tung!
Snape nổi giận đùng đùng quay đầu lại, đã nhìn thấy một thằng bé có vóc dáng nhỏ con hơn hẳn so với mấy đứa cùng năm, đang đứng ở giữa cửa thở hổn hển.
“Trò… trò vô cùng, vô cùng xin lỗi, giáo sư… Snape.”
“Cậu Ravens?” Snape nhanh chóng rà soát được những thông tin về thằng nhóc quỷ trước mặt này từ một góc đầy tro bụi trong ký ức của mình – cái vạc độc dược mà hắn mất tròn ba ngày sắp hoàn thành tới nơi! Hắn nhìn thấy huy hiệu Slytherin trên áo chùng của thằng quỷ, liền hung ác vặn vẹo khóe miệng, “A ha, để chúng ta nhìn thử coi, một học sinh – ngay cả não cũng không biết đã đánh rơi ở xó xỉnh nào, ngay cả đúng giờ thôi mà cũng chẳng thể nào ghi nhớ nổi?”
Harry cảm thấy mình sắp đứt hơi, cậu nhanh chóng hít vài hơi thật sâu, mới có thể mở miệng lắp bắp lần nữa, “Trò, trò rất xin lỗi, thưa giáo sư…” Cậu dừng lại một chút, cố ý không để ý đến cả lớp học, mà chỉ nhìn Snape, “Trò bị lạc đường…”
Snape nhíu mày không vui, âm thanh trầm thấp trơn trợt, đầy đe dọa: “Đã như vậy… chẳng lẽ cậu Ravens còn chờ giáo sư phải mời cậu ngồi xuống nữa hay sao?”
Harry xấu hổ vạn phần, vội vàng đi vào phòng học, không dám lại can đảm kén chọn chỗ ngồi, mà chỉ dám chọn bừa một chỗ còn trống đầu tiên mà ngồi xuống.
Giọng nói lười biếng của Snape đuổi theo: “Mặt khác, vì cậu Ravens buổi học đầu tiên đã đi trễ, đạt được thành tựu khiến người ta phải ghé mắt – cuối giờ ở lại, dọn dẹp phòng học.”
Nói xong, hắn cũng không tốn thêm thời gian nữa, mà vung đũa phép, bảng đen ở phía sau đã lượn lờ bay bổng hiện ra – chính là thuốc chữa mụn nhọt.
Cây tầm ma khô, răng rắn nghiền nát, hầm nhừ sên có sừng, Harry cẩn thận nghiêm túc hoàn thành mỗi bước đi, cố gắng không để mình bị phân tâm bởi vạt áo đen đang đi qua đi lại.
Đáng tiếc không được như ý cho lắm.
Ở bước cuối cùng, Harry đang tập trung tinh thần chợt phát hiện ra bóng áo choàng nãy giờ vẫn đang lượn qua lượn lại toàn bộ phòng học bỗng đứng dừng ở bên cạnh mình.
Thuận kim đồng hồ quấy vòng đầu tiên, Harry không dám giương mắt.
Thuận kim đồng hồ quấy vòng thứ hai, Harry nghĩ chắc màu nước thuốc không có vấn đề gì.
Thuận kim đồng hồ quấy vòng thứ ba, Harry nghĩ ngợi xem chẳng lẽ mình lại nhầm chỗ nào đó.
Thuận kim đồng hồ quấy vòng thứ bốn, Harry đột nhiên nhớ tới loại thuốc phép này chỉ cần quấy tới ba vòng là đủ.
Trong tích tắc thầm gào than một tiếng, Harry cuống cuồng chân tay nhấc chiếc đũa quấy ra, nhưng vẫn chậm một chút, màu nước phép đã bắt đầu chuyển đậm hơn. Khóe mắt liếc qua bóng đen vẫn đứng yên tại chỗ, chứng minh Snape vẫn chưa rời khỏi, trong lòng bàn tay Harry đã toát ra một lớp mồ hôi, nhưng may mà không phạm thêm lỗi sai gì nữa, dựa theo trình tự tắt lửa trước, rồi mới bỏ lông nhím vào.
Một liều thuốc trị mụn nhọt đã xong, Harrry cho thuốc đã làm xong vào bình thủy tinh, thấp thỏm giao lên cho thầy Snape đang đứng bên cạnh.
Màu nước thuốc của cậu trông hơi đậm hơn so với trong sách một tí, nhưng nếu xét về hiệu quả thì hẳn là không có khác biệt nhiều lắm, cậu thầm đánh một cái E* cho mình ở trong lòng, nhưng nếu là thầy Snape thì…
Chắc là A, hoặc là P?*
Harry ngẫm nghĩ một cách bi quan, cũng không có ý trốn tránh, chỉ thấy thầy Snape đưa nước thuốc lên nhìn màu sắc, lại ngửi một cái.
“…E, vì một lỗi sai cơ bản vừa rồi.” Snape nói khô queo.
“Á?” Harry mở to mắt nhìn.
“E,” Snape bất mãn lặp lại, sau đó cười khẩy, “Cậu Ravens có một đôi tai để làm cảnh hay sao?”
“Trò chỉ không ngờ… Không, trò không nghĩ… Không, không đúng, ý của trò là – ” Harry hít sâu một hơi, “Vô cùng cám ơn ạ, thưa thầy.”
Nói rồi, cậu mím chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được nở một nụ cười toe toét với Snape.
Snape giật mình một chút, sau đó không vui nhíu mày: “Có lẽ cậu Ravens cảm thấy mình đã không còn việc gì để làm nữa?”
“Thực ra, trò đang tính viết báo cáo thí nghiệm của tiết học.” Không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, Harry nhanh chóng đáp lại liền thu dọn xong bàn, ngồi xuống bắt đầu viết.
Snape lại quay đi tiếp tục tuần tra phòng học.
Mười lăm phút sau, tiết Độc Dược kết thúc, các học sinh tốp năm tốp ba đi ra ngoài, Harry ở lại cuối cùng, chuẩn bị thu dọn phòng học – cũng không mấy khó khăn, mấy cái vạc thì đều là do các học sinh tự chuẩn bị, mà những tài liệu còn dư lại hay mấy vết bẩn trên bàn, đối với Harry mà nói, chỉ cần ném thêm vài bùa tẩy rửa là xong rồi.
Chẳng mấy chốc, Harry đã dọn xong phòng học xoay người lại báo cáo với Snape: “Giáo sư, trò đã làm xong… Giáo sư?” Cậu phát hiện Snape đang nhìn chằm chằm vào quyển vở ghi báo cáo thí nghiệm của cậu.
Snape hoàn toàn không phản ứng lại tiếng gọi của Harry.
Harry hơi mờ mịt đến gần hắn: “Giáo sư à, có vấn đề gì ạ?”
” – Vấn đề gì? Cậu hỏi ta là có vấn đề gì!?” Snape chợt ngẩng đầu, ánh mắt sâu đen của hắn gắt gao nhìn thẳng Harry.
“Thưa giáo sư?” Giật mình, Harry ngược lại tỉnh táo hơn, chỉ nhìn đối phương thắc mắc.
Ánh mắt Snape chỉ một nhoáng đã trở nên trống rỗng.
Bế quan bí thuật? Một danh từ xẹt qua đầu Harry – sao lúc này đối phương lại dùng đến Bế quan bí thuật chớ?
“Tám giờ tối nay, cấm túc.” Snape thình lình mở miệng, không biết có phải do tác dụng từ tâm lý hay không, nhưng Harry cảm thấy giọng nói của ổng cũng cứng ngắc hơn bình thường.
Mà còn cấm túc nữa? Harry muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn sắc mặt của đối phương, cậu sáng suốt nuốt nó về lại trong bụng: “Vâng, thưa thầy,… đến chỗ ông Filch ạ?”
“Không,” Snape lạnh lùng đáp, ánh mắt vẫn khóa chặt khuôn mặt Harry, “Dựa theo hành vi của ngài, cậu Ravens, địa điểm là hầm, phòng làm việc của ta.”
“Ơ…” Trong ánh mắt soi mói như sắp ăn thịt người tới nơi của Snape, Harry lại sáng suốt đáp: “Vâng, trò đã biết ạ.”
Trời biết cậu còn chẳng biết nổi một tí xíu nào của vấn đề luôn ấy chứ.
Giờ cơm, Đại sảnh đường vẫn náo nhiệt như cũ.
Từ phòng học độc dược đi ra, Harry vừa khéo đến đúng giờ cơm của Hogwarts, còn đang mải nghĩ xem Snape bị làm sao, cậu vừa lẩm nhẩm lại vở ghi của mình, vừa đi về phía bàn Gryffindor.
Sau đó, cậu nghe được –
“Không ngờ hôm nay nó tới tháp Thiên Văn thiệt!”
“Bồ không thấy sắc mặt của Snape, đen xì luôn – học sinh Slytherin mà lại dám đến muộn ngay trên chính sân nhà Slytherin!”
“Nói chuyện gì thế?”
“Là thằng Ravens đó – cái thằng lùn đến muộn trong giờ độc dược.”
Harry đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên.
Cậu chỉ đứng cách bàn ăn Gryffindor có năm bước chân, khoảng cách năm bước chân, mà cứ như cách cả lạch trời.
Harry đứng một hồi, mấy người trên dãy bàn Gryffindor dần dần chú ý tới cậu, thằng bé ngồi bên cạnh Il huých nó một cái nhắc nhở.
Il đang nói cười với mấy đứa xung quanh quay mặt lại, gần như đối mặt với đường nhìn của Harry. Trên mặt nó thoáng qua sự hoảng hốt, luống cuống, nhưng lập tức đã bị bực bội và chán ghét tràn lên che kín, nó nói: “À, một đứa Slytherin?”
Harry bắt được vẻ mặt Il lúc ban đầu.
Hoảng hốt và luống cuống – vẻ mặt như vậy hiển nhiên không phải chỉ đơn giản là xấu hổ do làm chuyện xấu bị đương sự bắt được, mà càng giống như ngay cả người làm cũng không cảm thấy kiêu ngạo tự đắc vì việc mình mới làm ra.
Hiển nhiên nó cũng biết là nó sai.
Nhưng chỉ bởi vì nó ghét mình.
Trái tim Harry lại mềm nhũn xuống, cậu nhớ lại cái giá to lớn để mình được xuất hiện tại nơi này.
Chẳng qua chỉ là điều lệ khi ký kết khế ước với “Thứ-không-biết-là-thứ-gì” đó mà thôi, Harry à, mi đã có được nhiều như vậy, thì hẳn phải bỏ ra vài thứ thôi. Harry thầm khuyên nhủ mình.
Sau đó cậu ngẩng mặt lên, mỉm cười với Il: “Đương nhiên, một Slytherin, nhưng tôi sẽ thích hơn nếu cậu gọi tên của tôi – Harry Ravens.”
Nói xong, cậu gật đầu với Il, rồi xoay người trở về dãy bàn Slytherin.
Sự bài xích đến từ dãy bàn ngân lục bỗng chốc trở nên rõ rệt hơn hẳn.
Harry chẳng để tâm, chờ thủ lĩnh khóa bắt đầu cầm lấy dao dĩa thì cũng bắt đầu dùng bữa – đây là kết quả mà cậu đã quan sát được trong mấy ngày gần đây, chỉ là bất giác nghĩ đến mối quan hệ của bốn người tổ Đạo Tặc và giáo sư Snape năm đó.
Ôi, Merlin ơi.
Cậu bé được chọn mắt biếc im lặng r*n rỉ vì ý nghĩ vừa lóe lên vừa rồi.
Quan hệ giữa cậu và Il chắc sẽ không tới mức như vậy chứ? Nếu mà phát triển đến mức đó thật thì sau này còn tính ở chung thế nào? Cậu với nó –
Là anh em mà.
Harry nắm chặt dao nĩa.
Cậu không nghe thấy, ngay trong lòng mình có một tiếng thở dài yên lặng, không muốn bất cứ ai biết.
—
*Chú thích:
Cách xếp loại học lực tại Hogwarts: