Thời gian một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Khi Harry lại một lần nữa ngẩng đầu lên từ đống công việc, thời gian đã trôi đến ngày mùng một tháng chín.

Ngã tư Vua ngày mỗi ngày đều đông đúc ồn ào. Harry đến hơi sớm, nên đến tận khi lên tàu tốc hành Hogwarts cậu cũng không gặp phải người bạn cũ nào.

Tùy ý chọn một thùng xe trống gần phía đuôi tàu, Harry đi vào ngồi mở một quyển sách về phép thuật đen thú vị mà cậu đã tìm ra được từ Hẻm Knockturn, nhưng suy nghĩ lại tản mát hơn phân nửa, chỉ luôn nghĩ xem lát nữa làm thế nào để có thể tiếp cận Il một cách tự nhiên, làm sao gặp mặt, làm sao nói chuyện với nhau, làm thân với nhau – có lẽ có thể biểu hiện một chút năng lực của bản thân?

Nó nhất định sẽ vào Gryffindor, một người bạn có khả năng… Chí ít cũng không khiến người ta chán ghét chứ nhỉ? Harry suy nghĩ miên man, bất giác đã vò trang sách trong tay nhăn nhíu cả.

Đương nhiên, còn có thể nhìn thấy Ron và Hermione nữa, —

Cửa thùng xe đột nhiên bị kéo ra.

Một mái tóc đỏ ló vào: “Xin chào – ở đây còn có chỗ trống không?”

“Ở đây chỉ có mình tui thôi.” Harry trả lời, nhưng vừa ngẩng đầu đã đờ ra.

Cậu nhìn thấy – nhìn thấy Ron, giống như nhiều năm trước, kéo cửa ra, chào hỏi.

Những tờ lịch ố vàng lại được lật ra, từng tờ từng tờ lướt qua trước mắt, tái hiện như mới ngày hôm qua.

Nhưng thời gian luân chuyển, năm tháng đi qua đã không còn nữa.

Harry ngẩn ngơ, trong chớp mắt này, bỗng có chút thương cảm không tên.

Ron đi vào xong quay người lại nói: “Còn chỗ nè, Il ơi!”

Một cái tên đặc biệt khiến Harry lập tức dựng tinh thần lên, cậu nhìn thằng bé mắt nâu đi theo sau Ron, có chút ngỡ ngàng không dám tin rằng mình sẽ gặp hên như vậy.

Mà thực tế, Harry có hên thật hay không thì còn phải xét lại.

Bởi ngay sau khi Il đi tới, liếc mắt thấy Harry, vừa kinh ngạc vừa chán ghét, cảm xúc rõ ràng đã hiện lên trong đôi mắt màu nâu đó.

Quả nhiên là nó không ưa mình. Có lẽ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc này Harry mặc dù có ủ rũ nhưng không quá đau lòng, chỉ suy nghĩ xem liệu mình có điểm nào khiến đối phương không thích như thế.

Là vì lần trước đụng vào nó xong còn biểu hiện gấp gáp kêu tên thánh luôn? Hoặc bởi vì khuôn mặt này… Harry nghĩ đến lý do Snape ghét mình ở kiếp trước, lập tức gạch bỏ ý nghĩ đó – bây giờ cậu trông giống Lily, nói sao thì nói cũng không thể làm nó ghét được chớ.

Trong thùng xe có một quãng lặng im.

Il không ngồi xuống: “Ron, ở sau hết chỗ rồi à?”

“Ở sau á?” Ron nghi hoặc, “Tui không rõ, sao vậy?”

“Tụi mình có thể –“

“Ở sau chắc đầy người rồi.” Harry cắt ngang Il, “Mấy bồ tới hơi trễ chút.”

“Đúng vậy đó.” Ron lúc này mới nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, “Hai bồ quen nhau hả?”

“Không quen.” Il bĩu môi.

“Không có. Chỉ là bọn tui từng gặp qua một lần.” Harry cũng nói, sau đó cười đưa tay ra, “Harry… Harry Ravens.”

“Ron Weasley.” Ron cũng vươn tay, nhưng sau đó nhìn thấy Il không giới thiệu gì đành chần chờ nói tiếp, “Il Potter, bạn tui mới quen.”

Il rên lên một tiếng, Harry làm bộ như mình chẳng nghe thấy, cũng cố gắng tìm xem có chủ đề gì để nói không: “À, mấy bồ có biết Hogwarts chớ?” Cậu cảm giác mấy lời này có chút quen quen.

“Ý tui là mấy thứ phép thuật gì đó á… Trước đây tui luôn ở cùng Muggle – tui dám cá chắc tui sẽ là đứa kém nhất lớp quá.”

Harry nhớ lại, đây là những lời chính cậu đã nói, vào năm mười một tuổi đó.

“Nhiều người cũng chưa từng được học phép thuật mà.” Ron an ủi, sau đó quay sang Il: “Il, đúng không?”

Il lười biếng ngồi trên ghế: “A? – Tui thì chả nghĩ thế, chí ít tui đã học được vài câu bùa chú rồi, mà bồ cũng thế chớ, Ron?”

Ron có chút xấu hổ, Harry cũng không biết phải làm gì.

May mà lúc này xe bán hàng vừa lúc đi qua, Harry thở phào một hơi, đi ra ngoài móc ra vài đồng Sickles và Knut mua vài thứ, quay lại để tất cả lên bàn:

“Ron, Il, tui chưa từng ăn đồ ăn của Phù thủy bao giờ, chúng nó nhìn có chút kỳ quái há…”

“Tôi nghĩ là tôi nói rồi nhỉ!” Il đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy tức giận, “Xin cậu hãy gọi tôi là Potter – tôi không nghĩ quan hệ chúng ta đã tốt đến mức có thể xưng hô tên thánh đâu!”

Thùng xe im phắc.

Ron không biết làm sao: “Ơ… Il?” Lại quay sang Harry, “Này… Ravens?”

Harry khựng lại một chốc, ngay sau đó áy náy cười với Il: “Tôi xin lỗi cậu, lần sau tôi sẽ nhớ.” Nói rồi, cậu dừng lại, “Giờ tôi phải ra ngoài đi loanh quanh một chút, mấy bồ cứ từ từ trò chuyện nha. Ron, Potter.”

Cậu kéo cửa thùng xe đi ra ngoài, giây cuối cùng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, còn nghe thấy tiếng thở phào của Ron.

Trong hành lang không có người, cậu đi tới phòng vệ sinh ở phía cuối cùng, nhìn vào gương – trong gương phản chiếu một gương mặt tái nhợt gầy yếu, dưới mắt có hai vết xanh rất rõ.

Một thằng bé thậm chí nhìn còn chẳng giống mười một tuổi.

Harry đưa tay lên kéo vạt áo, cậu có thể cảm nhận được cơn đau mơ hồ trong cơ thể – không phải vì đau lòng mà đau đớn, mà là cơn đau thực sự, đau từ tận sâu linh hồn.

Lấy khỏe mạnh làm trao đổi.

Cậu dựa vào trên cửa, trước mặt hiện lên từng hình ảnh chung đụng với Il.

Cậu cũng không cho chẳng mọi người đều phải thích mình.

Nhưng sự chán ghét không lý do đó…

Harry nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Số Phận.

Lấy hạnh phúc làm trao đổi.

“A – để chúng ta tới coi xem thằng bé Phù Thủy này xem nào!” Cái gương gắn trên vách tường bỗng kêu lên, “Trời ạ, nhìn nó thiếu ngủ suy dinh dưỡng thế này này – “

Harry lập tức rút đũa phép không do dự, lớn tiếng làm một cái “Rách toét!”

Tiếng nói của chiếc gương im bặt, biến thành những mảnh nhỏ, lạch cạch rơi xuống đất.

Sự tức giận bộc phát cũng nhanh chóng trôi theo tiếng vỡ tan của chiếc gương, Harry mệt mỏi nhắm mắt lại, trượt dọc cánh cửa ngồi xuống đất.

Nếu như đây là cái giá phải trả…

Nếu như đây là cái giá phải trả.

“Như vậy, mi thành công rồi.” Harry lầm bầm, cậu vứt một thần chú “Khôi phục” cho cái gương, “Mi thành công… Mẹ nó, khốn kiếp…”

Cậu ngồi dậy, chỉnh lý quần áo. Không còn quay về thùng xe cũ nữa.

Xe lửa đã đến trạm.

Toàn bộ quãng đường còn lại, Harry không đi cùng Ron và Il, cậu trở lại lấy hành lý sau đó một mình rời đi, cuối cùng ngồi thuyền với mấy học sinh mới của năm nhứt mới mà nó cũng chẳng quen, vượt qua Hồ Đen đi vào Hogwarts.

Bầu trời tạo thành bởi pháp thuật trong Hogwarts vẫn sáng ngời như cũ.

Đêm nay là một buổi đẹp trời.

Harry đứng giữa đám năm nhứt, gần như tham lam gặm nhấm từng nơi từng chốn trong ký ức: Bốn chiếc bàn dài của bốn nhà vẫn náo nhiệt vô cùng, dãy bàn giáo viên ở phía trên cũng ngồi đầy người, thầy Dumbledore với bộ râu thật dài đang đỡ lấy chiếc mũ chóp nhọn trên đầu, nghiêng người qua bên trái nói chuyện tầm phào với cô Sprout, bên phải thầy là thầy Snape đang ngồi tựa lưng vào ghế, nhíu mày nhìn chằm chằm xuống sảnh đại sảnh đường, tựa hồ đang không vui vì những tiếng tranh cãi ầm ĩ khắp nơi.

Còn cả cô McGonagall, bà đã cầm một tấm giấy da đứng ở giữa sảnh.

Bắt đầu chia Nhà.

Khi cô McGonagall đọc đến tên của cậu, Harry mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình đã ướt mồ hôi.

Căng thẳng gì chứ? Cậu tự cười giỡn với bản thân, sau đó xuyên qua đám người, đi đến nhấc Nón Phân Loại đội lên đầu.

Tầm nhìn bỗng tối đen, tiếng nói của Nón Phân Loại cũng thì thầm bên tai: “Để ta xem nào, a, trời ạ, sự dũng cảm không sợ cả cái chết, thật là một Gryffindor điển hình!”

Đương nhiên, Gryffindor, không thể nghi ngờ. Harry nghĩ.

Nón Phân Loại lại lên tiếng, “Chờ một chút, để ta nhìn kĩ lại, mi cất giấu rất nhiều thứ…. Ái Chà!” Nón Phân Loại than thở, “Ta đã thấy gì đây? Mi là một kẻ tham lam, thậm chí còn mưu toan thay đổi cả số phận, mà cũng vô cùng nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, còn có cả thiên phú vô cùng!”

Trên đầu Harry toát mồ hôi – mấy lời này với cậu quen quá.

“Chờ chút, chờ chút, Gryffindor, đi Gryffindor, đừng vô Slytherin!” Harry thậm chí còn bật thốt ra – may mà vẫn còn nhớ nhỏ giọng xuống.

“Đúng vậy, mi đương nhiên là một Gryfindor hàng xịn đó, nhưng Slytherin có thể cho mi đi đến huy hoàng.” Nón Phân Viện nói.

Không, chỉ có Gryffindor! Harry kiên định thầm nghĩ.

“Vậy à? Vậy ta biết rồi…”

Harry thở phào nhẹ nhõm.

“SLYTHERIN ~~” Nón Phân Viện gào lên cao chói.

Bỏ mũ xuống đang định đi tới bàn Gryffindor, Harry cứng đờ ở tại chỗ, vẻ mặt ngu người luôn.

Quá trình Phân loại tất nhiên sẽ không vì ý muốn của một người mà thay đổi.

Ở thời khắc mấu chốt bị Nón Phân Viện lừa một vố, Harry xanh mặt đi về hướng bàn Slytherin, vừa ngồi xuống đã thấy trong đám học sinh chưa chia Nhà, Il đang thì thầm gì đó với Ron, tiếp đó cả hai nhìn qua, ánh mắt không thân thiện lắm.

Harry tê người ngồi trên ghế, ngay cả một câu chửi thề cũng không phát ra được.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Ăn xong một bữa ăn không biết vị là gì, Harry theo đoàn học sinh đi về ký túc xá Slytherin, đang định đi tìm phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi mới phát hiện tất cả mọi người còn đứng im tại chỗ ở phòng sinh hoạt chung, không thể làm gì khác đành đứng theo ở một góc.

“Chào,” Một thằng bé tóc vàng bên cạnh chào hỏi với Harry, “Bây giờ chắc chuẩn bị thi đấu chọn thủ lĩnh năm đấy, cậu biết chớ? Ba tui nói vậy, ổng cũng là một Slytherin.”

“…” Vẻ mặt Harry rõ ràng viết rõ ba chữ chẳng-biết-gì, “Là chọn đứa giỏi nhứt hả?”

“Trên lý thuyết thì là thế đó, nhưng mà,” Cậu bé tóc vàng nhún vai một cái, “Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra, thủ lĩnh mỗi năm đều có gia thế không tầm tường hay sao?”

“…” Harry nghĩ chắc vẻ mặt của cậu lúc này chắc ngố lắm, bởi thằng bé kia đã bắt đầu biểu hiện vẻ mặt xen lẫn vừa ngạc nhiên vừa khinh thường, lại có chút như là nhìn từ trên cao xuống, “Cậu không nhận ra à?”

Harry quyết định ăn nói thật thà: “…Tui còn chẳng biết có thủ lĩnh luôn.”

Lúc này thằng bé tóc vàng không thể hiện sự khinh miệt của nó nữa, mà chuyển thành thương hại: “Cậu tên là gì?”

“Harry Ravens.” Harry trả lời.

“Ravens? Tui chưa từng nghe nói qua, bất quá vẫn luôn có những gia tộc nào đó tương đối lánh đời ha.” Thằng bé tóc vàng xụ mặt, dùng loại giọng điệu kéo dài một cách cố ý đáp.

Harry nghĩ cũng không cần phải giấu giếm gì, mà muốn giấu cũng không giấu nổi, vậy nên cậu lại tiếp tục thật thà báo: “Tui lớn lên trong cô nhi viện.”

Lúc này bỗng chợt cậu mới nhớ ra, mình hẳn là một Muggle – bất quá cậu cũng không rõ ba mẹ cậu là ai… Hoặc là, cậu có thể là một máu lai?

Harry đoán vậy, rồi đột nhiên thấy một tiếng la thất thanh vang lên:

“CÔ NHI VIỆN Á!?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn sang phía này.

Gương mặt của tóc vang đỏ lên, trong đáy mắt có sự xấu hổ lóe lên, nhưng cũng bắt đầu làm giống những đứa trẻ xung quanh, như bị hoảng sợ tản ra xung quanh, rời xa Harry.

Theo đó, Harry cũng thấy, một thằng tóc bạch kim đang đứng cùng người khác giữa phòng sinh hoạt chung quay đầu lại, cằm hơi giơ lên, trong đôi mắt xanh xám tràn đầy sự khinh miệt. Nó kéo dài giọng, chậm rì rì nói:

“Vậy là – Máu Bùn?”

Tiếng lách tách của những tia lửa đang nhảy lên trở thành âm thanh duy nhất trong cả căn phòng.

Harry hơi nắm chặt tay: “…Máu Bùn à?” Cậu nhìn về hướng Draco, thấy trong đôi mắt màu lam xám của nó xẹt qua một chút chần chờ, nhưng nhanh chóng bị đong đầy bởi sự cao ngạo và khinh miệt.

Draco nhìn Harry cười nhạt một tiếng: “Có thể mày chẳng hiểu nổi ý nghĩa của mấy từ này? Đồ bẩn thỉu Máu B…”

Nó không thể phát thêm bất cứ âm thanh nào nữa – Harry đã rút đũa phép, phóng một bùa “Rách Toét” vô cùng tinh chuẩn vào một cái bàn thủy tinh ngay sát cạnh Draco.

Trong tiếng nổ tung, cả phòng nghỉ im re, vốn có người năm trên đứng bên cạnh muốn coi náo nhiệt cũng lặng lẽ ngồi thẳng người lại.

Rồi chính Harry lại đánh vỡ không khí im lặng.

Cậu nhướn mày, đi đến bên cạnh cái bàn vỡ làm một bùa “khôi phục”, sau đó làm phép để một cái chai bay theo hình số tám ở giữa không trung như một con ong mật.

“Máu Bùn có nghĩa là gì cơ?” Cậu gãi gãi mặt, “Tui không rõ lắm, nhưng phép thuật tựa hồ cũng thú vị lắm,” Cậu cười rộ lên đầy vui vẻ, ánh mắt xanh biếc không có chút nào âm u, “Cậu vừa nói nhỉ? – Cậu tên là gì thế?”

Trên gương mặt tai tái của Draco nổi lên màu đỏ ửng – hoàn toàn là do bị tức giận – xoay người vừa muốn rời khỏi, thì đã bị người gọi lại tại chỗ: “Malfoy.”

Draco dừng bước.

Harry nhìn theo nơi phát ra âm thanh, là một học sinh lớn, trên ngực đeo huy hiệu của huynh trưởng.

“Malfoy,” Học sinh năm ba hoặc năm tư gì đó hơi ám chỉ, “Hình như cậu vừa mới quên điều gì đó đấy?”

Sắc mặt của Draco lại càng đỏ hơn, bỗng dưng, nó xoay người lại giơ tay về phía Harry, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác vô cùng: “Draco Malfoy!”

Harry nhìn bộ dạng Draco, nghĩ rằng nếu mình đúng chỉ mới mười một tuổi, thì nhất định sẽ cự tuyệt bàn tay chẳng mấy chân thành này.

Nhưng cậu từ lâu đã không phải nữa.

Draco có xấu mấy đi nữa, thì cũng chỉ là một thằng bé được chiều quá sinh hư thôi.

Vậy nên, Harry cười cười, mang theo bảy phần thành thật vươn tay lại: “Harry Ravens.”

Cậu không thêm nữa một câu rằng, ‘cậu có thể gọi tôi là Harry’.

Buổi thi đấu chọn thủ lĩnh tiếp tục diễn ra trong bầu không khí cổ quái.

Harry không tham gia, cũng chẳng có ai bảo Harry vào tham gia. Chuyện duy nhất mà cậu phải làm, đó là đứng im ở một góc, sau đó chờ cho toàn bộ các trận khiêu chiến kết thúc, thì đi theo thủ lĩnh năm mình – vừa vặn ngay đúng là Draco Malfoy – trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Dọc theo hành lang hẹp đi đến, bởi mỗi năm số học sinh vào nhà Slytherin cũng không quá nhiều, nên phòng ngủ tương đối dư chỗ, là hai người một gian, mà chờ khi Harry thấy được gian phòng có bảng tên của mình, dù là cả ngày nay đã đủ nhiều xui xẻo, cậu vẫn không thể nhịn được mà nhướn nhướn mày.

Phòng ngủ của cậu nằm tận góc trong cùng của hầm, hẻo lánh nhỏ hẹp, ngay cả lò sưởi cũng bị một tầng tro dày bịt kín, không biết liệu còn đốt lên được nữa không, nhưng mà tương đối mà nói, căn phòng nhỏ vắng lặng, gần như chỉ có một chiếc giường bốn góc này.

Gian phòng ngủ này chỉ thuộc về riêng mình cậu.

Hành lý đã được đem vào phòng ngủ, Harry nhìn mặt đất đầy bụi và mạng nhện mắc trong góc phòng, móc đũa phép bắt đầu tung bùa vệ sinh khắp nơi, thỉnh thoảng lại xen kẽ một cái “Thời gian hiển hiện”, chú ý xem đã đến lúc nào rồi.

Vất vả lắm gian phòng của Harry mới được dọn dẹp xong, Harry cầm lấy áo ngủ mở cửa gỗ của phòng tắm, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy hình dáng mình trong gương.

Không phải cậu ghét ở cùng người khác. Nhưng bây giờ…

“…Ở một mình thì tiện hơn chút ha.” Harry giơ tay sờ sờ mặt, sau đó dời tầm mắt, không muốn nhìn cậu bé gầy yếu tái xanh trong gương thêm nữa.

Nhưng vừa chuyển đầu thì cậu đã nhìn thấy tấm màn màu xanh lục bên ngoài bồn tắm.

Cậu bé được chọn có đôi mắt xanh biếc phút chốc đã nhăn mặt đau khổ:

“Merlin ơi, dù không thể là màu đỏ thì ít nhất cũng là màu ấm gì đó khác chứ? Hầm vốn đã đủ lạnh rồi mà…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play