Ngày 31 tháng 7 năm 1991, bất luận là trong quá khứ hay là hiện tại, bất luận là đối với Harry Potter hay với Harry Ravens mà nói, đều mang một ý nghĩa đặc biệt.
Một ngày trời nắng hiếm hoi, ráng chiều tà đỏ rực phủ khắp cả một vùng, Harry đứng trong phòng tạm giam, gỡ bức thư từ trên đùi một con cú mèo vừa bay vào qua song sắt.
Một lá thư được viết bằng giấy da, có ấn dấu sáp phong, là huy hiệu của trường Hogwarts.
Harry nghe thấy mình thở dài một hơi trong lòng, không hẳn là toàn vui mừng, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu bắt đầu có một cảm giác yên lòng như được “trở về”. Tựa như vô số người trước đây, kể cả là Bạch Phù Thủy vĩ đại nhất hay là Chúa Tể Hắc Ám tàn ác nhất, hay thậm chí là ngài gián điệp hai mang – vì hận thù và hổ thẹn mà gần như buông bỏ mọi thứ, tất cả bọn họ đều coi – hoặc đã từng coi, Hogwarts là ngôi nhà của mình.
Những ngón tay vuốt ve dọc theo bức thư mang theo niềm quyến luyến, Harry mở thư, vội vã lướt qua một lần toàn bộ thấy được cũng không có gì thay đổi, mới lấy bút viết thư đáp lời, sau đó lại buộc nó vào chân con cú mèo vẫn đứng chờ bên ngoài khung cửa sổ.
“Kẻ giao thư” màu cà phê vừa không được tiền bo mà lại còn phải chờ một khoảng thời gian dài nhằng, đã cao ngạo mổ một cái đầy bất mãn vào ngón tay Harry, rồi mới cất cánh bay đi mất.
Harry ngồi thừ người trong căn phòng một hồi, chợt đứng dậy đi ra ngoài.
Tuy mỗi học sinh từ giới Muggle đều sẽ được giáo sư dẫn đường, nhưng trước đó, cậu vẫn có thể tự mình giải quyết chỗ bà Claire trước.
Cậu bé mắt xanh ngẫm nghĩ. Nhưng không ngờ rằng, hai ngày sau đó, khi giáo sư Hogwarts đã đứng trước mặt cậu.
“Opps… Chào ngài.” Cậu bé được chọn mắt biếc nhìn người mặc áo chùng đen phía trước, trong mắt mang ý mất kiên nhẫn, cậu lén lút nuốt một ngụm nước miếng, “Giáo sư?”
Sáng sớm đã bị lôi ra giao nhiệm vụ, nên sao nhãng khiến một vạc độc dược vốn không ổn định đã chế biến ba ngày biến thành đồ bỏ đi, mặt Snape đầy âm trầm nhìn “thủ phạm” đang đứng trước mặt: “Ta nghĩ cậu Ravens đây đã rõ tại sao ta lại tới nơi này rồi?”
Sau đó hắn thấy thằng quỷ mắt xanh kia rõ ràng thở phào một hơi: “Giáo sư Hogwarts, đúng không ạ?”
“Trừ khi nó là một nhiệm vụ khác nào đó ta-cũng-chẳng-biết mà ta đã phải nhận.” Snape châm chọc, rồi bước ra ngoài trước dẫn đường.
Harry thầm nhún vai một cái ở sau lưng đối phương, giữ im lặng nối gót theo người đàn ông, đi về hướng Hẻm Xéo cũng không tính quá xa ở phía trước.
Đi vào trong quán bar, qua sân nhà, mở tường đá, khi thế giới kia đường đường chính chính xuất hiện ngay trước mắt Harry, cậu im lặng cúi đầu, che đi nỗi phức tạp dâng lên trong đáy mắt.
“Như vậy,” Giọng nói không quá thân thiện ở bên truyền tới, “Ta nghĩ cậu Ravens đây nên bắt đầu chuyến mua sắm của mình đi.”
“Vâng ạ.” Harry kéo lại sự tập trung đang trôi đi, ngẫm nghĩ, hỏi ra một câu chắc là mọi đứa trẻ đến từ viện trẻ mồ côi đều quan tâm nhất, “Mà, thưa thầy, trò là trẻ mồ côi, tuy bình thường có ra ngoài làm thêm nhưng mà… Có thể cho trò hỏi, một năm học phí ở Hogwarts đại khái hết bao nhiêu không ạ?”
Snape liếc Harry một cái, giọng điệu hơi chút dịu xuống, nhưng vẫn chứa đầy sự mất kiên nhẫn rõ ràng: “Hogwarts đương nhiên sẽ có học bổng. Nhưng xem xét tình huống của cậu Ravens, ta cho rằng cậu đây chắc cũng chẳng cần tốn thêm chi phí cho một số thứ không quá quan trọng,” ánh mắt hắn xẹt qua tiệm thú cưng bẩn loạn ầm ĩ ngay phía trước, “—tỷ như thú cưng, một thứ vừa hao tiền tốn của mà lại mất thời gian không cần thiết, đúng không?”
Harry nhìn theo ánh mắt Snape, lập tức nghĩ đến cô nàng Hedwig trắng muốt của mình trong quá khứ, sau đó cậu không thể không thừa nhận rằng, với mình bây giờ mà nói thì đề nghị của Snape là chính xác.
“Vâng thưa thầy, trò nghĩ là trò có thể tự đi mua đồ một mình được…” Nói đến đây, Harry bỗng nhiên cảm thấy trong giọng nói của mình hơi mang ý oán trách, liền bổ sung một câu, “Để tiết kiệm thời gian ạ, thưa thầy!”
“Đi đặt áo chùng tước, sau đó đi mua đũa phép.” Dường như cũng lười giải thích thêm cho một thằng nhóc học sinh từ Muggle, Snape không biểu thị phản đối thêm gì mà chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Chuyện kế tiếp cũng y như nhiều năm trước vậy. Lấy học bổng từ chỗ các yêu tinh trong ngân hàng Gringotts, đồng thời đổi toàn bộ tài sản của mình sang tiền phù thủy, Harry lại theo Snape đi đến tiệm áo chùng của bà Malkin, sau đó là đến tiệm đũa của ông Ollivander, làm xong hai chuyện này xong, Snape quay lại nhìn Harry, áo chùng đen phất lên giữa không trung tạo thành một đường cong sắc bén:
“Cân tiểu ly và vài vật dụng cân trong môn Độc Dược ta sẽ mua giúp cho trò, còn số còn lại trong danh sách,” Ánh mắt sâu đen của hắn rơi xuống người Harry, trong lời nói mang theo chút nghi ngờ, “Một mình cậu Ravens không có vấn đề gì chứ? – Xét thấy chính cậu đây muốn tiết kiệm thời gian.”
“Không có vấn đề, nhưng mà…” Harry nhìn Snape đang mất kiên nhẫn trước mặt, chần chờ một lát cuối cùng vẫn gom dũng khí, “Ừm, thầy Snape à, có lẽ thầy có thể gọi trò là Harry.”
Những người khác thì thôi, nhưng khi bị người quen gọi là Ravens… Harry vẫn luôn có cảm giác như họ đang gọi tên người khác vậy, có cảm giác cứ không thiết thực lắm.
Cảm giác đó cũng không được tốt.
Sắc mặt của Snape thoáng cái xấu hẳn đi: “Ta không biết có điều gì đã khiến cậu Ravens sinh ra thứ ảo giác – đầy sai lầm – này! Thế nhưng ngay bây giờ,” Hắn cúi người xuống, ghé sát vào ánh mắt xanh biếc của đối phương và hài lòng khi thấy đôi mắt đen thùi của mình phản chiếu từ đáy mắt trong suốt đó, mang theo ác ý riêng biệt, “Nếu như cậu Ravens còn chút xíu xiu quan niệm về cái gọi là thời gian thì, nên biết rõ chúng ta đã tốn đủ nhiều thời gian vô ích rồi chớ? Đủ nhiều thời giờ, vậy nên thưa cậu Ravens, xin hãy đi ngay đến tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn để mua sách giáo khoa năm nhất của cậu ngay đi cho– lập tức, lập tức!”
Hắn kết thúc đối thoại một cách đầy hung tợn, sau đó quay ngoắt người đi mất!
Harry-bị-chán-ghét-sau-vứt-bỏ-Ngụy-Ravens-Thật-Potter xụ mặt nhìn theo bóng lưng chẳng mấy chốc đã mất hút trong đám người, uể oải chừng mất một phút đồng hồ sau đó đã tươi tỉnh lại.
Không sao, lần này bị từ chối còn có lần sau, quá trình học tập ở Hogwarts kéo dài những bảy năm cơ mà! Cậu bé được chọn lặng lẽ cổ vũ bản thân: Dù sao cậu cũng quá quen với thái độ trào phúng và ác ý của người kia rồi – huống chi thái độ của thầy Snape lần này còn ‘thân thiện’ hơn trước đây nhiều lắm, cũng không biết giáo sư bây giờ có chịu được sự đeo bám của một một thằng nhóc con khốn kiếp cả-đầu-chẳng-có-cái-gì suốt-ngày-chỉ-biết-la-lên-như-cây-táo-vàng-biết-nói bám-dính-như-kẹo-mạch-nha, hay dai-như-đỉa, hay không?
Ngẫm đến những danh từ mà sau này thầy Snape có thể gán cho cậu, Harry vừa đi về phía tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, vừa mang theo biểu cảm vô cùng cổ quái. Đến tận khi bị một người đụng phải trực diện.
“Á! Sách của tôi!” Cùng với giọng nói trẻ con vang lên là tiếng sách vở rơi liểng xiểng xuống đất.
Harry bị đau lùi lại một bước: “Xin lỗi, tôi không để ý, để tôi —” Cậu ngồi xổm xuống định giúp người vừa đụng phải mình nhặt sách vở rơi trên đất, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt người nọ lại thất thố, “… Il?”
Cậu bé, cũng vừa ngồi xổm xuống, có mái tóc đen lộn xộn và một đôi mắt màu nâu nhạt, mở to mắt, vẻ mặt hơi nghi hoặc: “Cậu biết tôi hả?” Nó nhìn Harry, sắc mặt có chút miễn cưỡng, “Cậu là?”
Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đụng mặt trong tình cảnh này, kế hoạch tỉ mỉ của Harry đã từng suy tính tất cả như biến thành một trò cười, cậu bắt đầu luống cuống bối rối lắp bắp: “A, tôi, tôi…”
Bỗng liếc thấy trên trang sách của một quyển sách vừa bị rơi ra có ghi một một cái tên – là tên của chủ sở hữu cuốn sách.
Tạ ơn Merlin!
Tự đáy lòng Harry thầm tán tụng: “Trên quyển sách kia, tui nghĩ đó là tên của bồ?”
Il nhìn theo ánh mắt Harry, nó nhún vai một cái rồi nói: “Như vậy, được rồi.” Sau đó liền thu dọn đồ đạc trên mặt đất.
Nó không muốn trò chuyện với mình lắm. Harry nhạy bén phát hiện ra.
Là vì ghét mình à? – Ôi, được thôi, tụi mi vừa mới gặp mặt nhau thôi mà! Đừng có bày ra cái vẻ mặt ủy khuất đó nữa, nó cũng có biết gì đâu chứ! Harry sốc lại tinh thần, không để ý đến sự lãnh đạm của thằng bé, mặt dày đi lên hỗ trợ: “Bồ cũng là học sinh mới của năm nay hả?”
“Đúng vậy.” Il trả lời vẫn đơn giản như trước, nó đứng lên: “Cậu cũng thế à?” Lúc đặt câu hỏi, ánh mắt nó rơi xuống người Harry – đang thấp hơn nó cả một cái đầu.
“…Này, tui sẽ cao lên mà.” Harry chú ý tới tầm mắt của đối phương, nhỏ giọng phản đối có hơi tức giận, mà càng nhiều là uể oải.
“Tôi tin là vậy.” Il đáp qua loa, “Tôi còn có việc khác, cậu nhường đường chút được không?”
Harry ngẩn ra, câu giới thiệu sắp bật ra khỏi miệng cũng nghẹn lại.
“Cái đó, Il à, tui…” Cậu cố gắng nói điều gì đó để giữ lại, nhưng cậu bé mắt nâu phía trước hơi nổi giận cắt ngang:
“Này, tôi thấy cậu nên gọi tôi là Potter thì hơn!”
Harry há miệng. Cậu cảm thấy như vừa nuốt phải một quả cân, từ ngực, cứ rơi xuống nặng dần nặng dần.
Có lẽ là do Il vốn tính hơi lạnh nhạt một chút? Harry thử thuyết phục bản thân, nhưng không phát hiện ra chính bản thân cậu cũng không còn dám lặng lẽ gọi người ta là “anh em” nữa. Cậu giơ tay lên vò vò tóc theo thói quen, để giấu đi vẻ mặt của mình:
“Tui chỉ cảm thấy tụi mình tình cờ gặp nhau, mà lại đều cùng là năm nhứt…” Cậu dừng một lát, cuối cùng vẫn nhượng bộ với cậu bé đang banh mặt phía trước: “Tôi xin lỗi, cậu Potter.”
Lời vừa thốt ra, xung quanh như bị làm một bùa im lặng vậy, từng chút cắt đứt mọi âm thanh ồn ã.
Harry đứng đó, nhìn cậu bé đứng cách mình có hai bước chân, nghe thấy tiếng trái tim mình đang nhảy lên, yếu ớt đến mức gần như không thấy, lại cố chấp kéo dài, mưu đồ nhắc nhở mọi người chú ý đến sự tồn tại của nó.
Cơn đau vô danh bỗng chốc ập đến, Harry co quắp nắm chặt tay, trong lòng ngổn ngang không biết cảm giác là gì.
Không có người nào biết cả.
“Il à?” Giọng nói một người đàn ông đánh vỡ tấm chắn vô hình, xen vào giữa.
Đám người đông đúc chen lấn ở Hẻm Xéo một lần nữa lại hiện ra, tiếng ồn lớn nhỏ ào đến, Harry theo bản năng nhìn về hướng tiếng nói phát ra, ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng chật vật khi đụng mặt với một người khác cậu không ngờ tới.
Gương mặt từng tồn tại trong ký ức, hằn sâu vào tâm khảm, đã từng mong ngóng trăm ngàn lần.
Những thứ cậu đã phải buông tay, lại không có cách nào có thể ngăn cản bản thân đi tìm kiếm, niềm khao khát vĩnh viễn không thể thực hiện.
James và Lily.
Ba mẹ cậu.
Harry cảm giác vành mắt cậu đang nóng lên, nhưng thậm chí ngay cả cúi đầu xuống che giấu sự vô thố của mình cũng luyến tiếc.
Ngay lúc này, Il hoan hô một tiếng, ôm lấy đống lớn sách vở nhào vào ngực James: “James! Ba tới rồi!”
James nhếch mệnh cười, ôm lấy Il: “Mua xong sách rồi hả, bé cưng?” Anh nhìn về phía thằng bé vẫn đang nhìn theo con trai mình, “Cậu đó là bạn con hả?”
Nụ cười trên mặt Il thoáng cái biến mất tăm: “Con không quen nó. Nó chẳng qua vừa đụng vào con.”
“Il!” Tiếng nói hơi chút nghiêm nghị vang lên, là Lily đang đứng ở cạnh James vừa lên tiếng. Cô nhìn sang Harry cười cười như xin lỗi, sau đó lại chuyển ánh nhìn không đồng ý sang Il, chỉ là trong đó bao hàm cả sự dịu dàng và yêu thương – dù thế nào cũng không thể che khuất nổi.
Harry giật mình tỉnh lại, đột nhiên muốn quay người chạy trốn.
Cậu cảm thấy mình không thể ở nơi này thêm một chút nào nữa.
Nhưng chạy thì có thể chạy đi đâu đây?
Có nơi nào, nơi nào thuộc về cậu?
Khi Harry còn đang xúc động – hoặc là nói đờ người ra, chưa kịp làm gì, thì tiếng nói mềm nhẹ của Snape đã mang theo nguy hiểm vang lên ở sau lưng: “Cậu Ravens, ta nghĩ ta có thể cho rằng cậu đã mua đồ xong rồi, mà không phải vẫn đứng ở cửa đờ ra đến giờ hay không?”
Harry lùi lại một bước, sắc mặt hơi tái nhợt: “Trò xin lỗi, thưa giáo sư.”
Snape nhướn một bên mày, đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Lily cắt đứt: “Severus à. Năm nay cậu cũng đi đón học sinh mới hả?”
Snape nhìn sang Lily, mang theo sự tức giận vẫn còn chưa nguôi hẳn: “Nếu như có thể, tôi thực sự chẳng muốn tí xíu nào.”
“Ôi, Severus à, thực sự tớ nghĩ là ngoài độc dược và cái kia—” Cô nhíu mày một cái như phải nói điều gì không thích lắm, “—ra, cậu nên tìm thêm vài việc gì đó vui vẻ khác để làm đi.”
Snape mím chặt miệng không nói lời nào.
James nhắm ngay lúc này xen vào tiếp lời: “Lily à, thời gian không sớm rồi, mình về nhà đi?”
“Seve..” Lily còn muốn nói thêm gì đó, nhưng hai người đàn ông đứng bên – cả Potter và Snape – đều bày ra vẻ mặt cự tuyệt tiếp thu, khiến cô chẳng thể làm gì khác hơn là đành thở dài:
“Vậy được rồi, tớ đi trước đây, Severus.”
Snape khẽ gật đầu. “Gặp lại sau.”
Nói xong, chẳng biết vì sao hắn lại liếc sang thằng nhóc bên cạnh một cái, chỉ thấy nó đang đứng cúi đầu im lặng.
Lặng im như một bức tượng điêu khắc.
Hai nhóm người mỗi bên đi một ngả, sau một hồi, James mới buông Il trong lòng xuống: “Sao không vui thế con?”
“Không sao ạ.” Il đáp, “Chỉ là con ghét thằng nhóc vừa mới đụng vào con.”
“À…” James ngẫm lại một chút, “Thằng bé gầy yếu như mới chín tuổi đó à? Nó tên là gì thế?”
“Ai biết được.” Il trả lời, bị Lily không vui cảnh cáo:
“Il!”
“Nào, Lily, em không thể yêu cầu Il thích tất cả mọi người được. Thằng bé cũng mới chỉ là trẻ con thôi mà.” James giỡn, “Huống chi em cũng đâu có thích thằng nhóc đó đâu.”
Lily trừng James một cái, nhưng không lên tiếng nữa, coi như cam chịu điều anh vừa nói.
James vò vò mái đầu bù xù giống y chang anh của Il, “Không thích thì không thích thôi, ai biết liệu thằng nhóc kia có vào Slytherin hay không.”
“Con nghĩ nhất định nó sẽ vào đó cho coi.” Il lẩm bẩm.
James cười phá lên, cả ba người đi xa dần, chỉ có tiếng nói còn văng vẳng: “Đúng rồi, Lily, anh thấy thằng nhóc kia cũng có chút giống em…”
Hành trình đến Hẻm Xéo cuối cùng cũng khép lại.
Lần gặp lại lúc này khiến Harry gần như kiệt sức, uể oải chết lặng chuẩn bị xong tất cả, Harry thậm chí còn không biết Snape đã rời khỏi lúc nào, khi phục hồi tinh thần lại thì cậu đã cầm theo một đống đồ đứng ở cửa Hẻm Xéo đi về hướng Luân Đôn rồi.
Harry mang theo đồ đạc bước ra, ngoài đường người xe tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là không có chút liên quan gì đến cậu.
Harry giơ tay lên che mặt, ngồi xổm xuống trong cơn đau từ ngực đang tràn ra toàn thân.
Một thân một mình.