Spinner’s End không phải một nơi ở nhã nhặn yên tĩnh, không nghi ngờ, nơi này có một dòng sông ô nhiễm bẩn thỉu chảy qua, bên bờ là cỏ dại mọc thành từng đám, rác rưởi có thể thấy được ở khắp nơi, những lan can cũ kỹ rách rưới lụp xụp, cùng với đó là những dãy nhà gạch hẳn đã nên đem cho vào dĩ vãng.

Harry ôm một đống báo chí, tâm tình nặng nề đi trên đường đến Spinner’s End.

Cậu cảm thấy mình đã làm sai – đúng vậy, sai rồi, cậu hẳn không nên nhận lời, Merlin ơi, chết tiệt làm sao cậu đối mặt được với thầy Snape? Lễ phép gõ cửa sau đó nói với ổng là, ‘Chào ngài, giáo sư, đại khái thì ngài chẳng biết tôi đâu, tôi là thanh niên đã phát sinh việc sai lầm với ngài đêm hôm qua đây này, còn bây giờ thì tôi tới nơi này quấy rầy ngài là do muốn ngài nhận lấy một phần báo chí…’

Trời ạ, còn ngu xuẩn hơn được không cơ chứ!

Harry tuyệt vọng thầm nghĩ, sau đó bức bách bản thân phải nghĩ theo chiều hướng tốt một chút – đúng vậy, ít nhất thì bây giờ thầy Snape đâu có nhận ra cậu được, đúng không nào? Cậu nghĩ lại trước khi đến thung lũng Godric đã cẩn thận dùng thuốc Lão Hóa, quả thực đã cứu cậu một cái mạng!

Harry từ đầu đến cuối đã quên béng rằng, nếu như ngay từ đầu cậu không dùng thuốc tăng tuổi, thì cũng chẳng đến mức rơi vào tình thế như bây giờ.

Cột ống khói cao cao như một cái biển chỉ đường đầy tận tâm, Harry nãy giờ vẫn đang cố gắng lê lết kéo dài thời gian, vậy mà giương mắt nhìn lên, đã chợt phát hiện ra mình đã có thể nhìn thấy gian phòng nơi cuối hẻm rồi – gian nhà mà mới ngày hôm qua, cậu còn phải sờ soạng, lảo đảo chạy ra khỏi đó.

Chớp mắt hít một hơi khí lạnh, trái tim Harry bị nỗi thấp thỏm lo âu và luống cuống tràn đầy, cậu nắm chặt cây đũa phép giấu trong ống tay áo theo bản năng, tìm kiếm một điểm tựa cho chính mình, sau đó, ngay vào lúc chạm tới chiếc đũa, hoặc cũng có thể là vừa được ánh sáng chân lý đã chiếu rọi tâm can, Harry thuận tay giơ lên, lén lút, hơi vẫy một đường nhỏ.

Bùa trinh trắc!

Các màu phép thuạt lóe lên rồi biến mất, Harry im lặng đứng nhìn, chậm rãi lộ ra một nụ cười thật lớn.

Bùa đuổi Muggle! Cậu nên sớm đoán được mới phải!

Người như thầy Snape, sao có thể quên yếm bùa bảo vệ cho nơi ở của mình cơ chứ?

Như một tội phạm sắp phải bước lên đoạn đầu đài mà bỗng dưng được ân xá, tâm tình của Harry lúc này đã không thể dùng “cảm động rớt cả nước mắt” để hình dung. Cậu thở hắt ra một hơi trong lòng, đi lên ôm lấy tập báo chí nặng nề quá khổ so với mình, xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị hai thanh niên chặn lại.

Tên bên trái cao cao, cúi xuống trước mặt Harry, mồm miệng đầy sỗ sàng: “Thằng bé con, bình thường tao không thấy mày ở khu này nhỉ…”

Bất ngờ thừ ra một chút, Harry sau đó mới phản ứng lại, mình một lần nữa lại rơi vào phiên phức rồi.

Merlin ở trên! Nhìn hai kẻ nhìn-thế-nào-cũng-thấy-bất-lương đang đi đến, Harry thầm rên rỉ. Ngày hôm qua cậu uống say rồi thì thôi đi, ngày hôm nay cậu chỉ đến nơi này đưa báo thôi mà, sao cũng có thể đụng tới loại chuyện này cơ chứ? – Mà lại ngay trước cửa nhà giáo sư Snape nữa!

Thầm nguyền rủa vận xui của mình, và cả cái hẻm nhỏ tí tẹo mà đầy hỗn loạn này, Harry ngầm biết rằng, chỉ cần mình lui lại vài bước nữa thôi là hai kẻ trước mặt sẽ dính phải bùa đuổi Muggle, chúng sẽ nhớ tới việc quan trọng gì đó muốn làm mà rời khỏi, nhưng đây không phải nơi khác, mà là trước cửa nhà thầy Snape – Merlin ở trên, nếu như có thể, cậu thật sự không muốn phiền toái đối phương thêm bất cứ chuyện gì nữa – nên Harry đã không chút do dự mà lựa chọn đi theo hai người kia luôn.

Gì cơ, không an toàn à?

Merlin ơi, nếu như bây giờ có mỗi hai tên Muggle mà cậu cũng không giải quyết nổi thì, chắc cái kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhất định sẽ uất ức phọt ra từ địa ngục gầm rú đòi quyết tử nhất chiến với cậu lần nữa mất, vì chút tôn nghiêm đáng thương ít ỏi còn sót lại của hắn ta.

Ôi, trời, ý nghĩ này điên cuồng quá.

Cậu bé được chọn với đôi mắt xanh biếc đang khóc thét trong lòng, chân nhấc lên chuẩn bị đi về phía trước, nhưng đột nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng cửa bị phá mở.

Chờ một chút, cửa ở phía sau á?

Harry giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Snape mặc một chiếc áo sơ mi và quần xộc xệch, cùng vẻ mặt bị quấy rầy mất kiên nhẫn, lửa giận bốc lên ngút trời vung đũa đánh về phía hai tên thanh niên – rõ ràng, gọn gàng, “Stupefy” (bùa choáng) và “Obliviate” (Quên đi).

Chưa tới ba giây, Harry còn đang ngỡ ngàng với việc thầy Snape vậy mà mở kịp cửa để giải cứu cậu, thì đã thấy cái đũa đen xì trong tay ai kia chuyển hướng nhắm ngay mình.

“Chờ một chút, Sn… Sir, thưa ngài! Cháu là phù thủy!” Vội vội vàng vàng nghiêng đầu tránh thoát cái “Obliviate” nối sát bay tới ngay phía sau, Harry vội vã kêu dừng tay, “Không cần xài ‘Obliviate’ với cháu đâu!”

Phép thuật bất ngờ rơi vào khoảng không, lại nghe thấy cậu bé kia nói vậy, Snape nheo mắt, bắt đầu chăm chú quan sát đứa nhóc trước mặt: “Well, well… Để ta nhìn xem, một ‘tiểu’ tiên sinh đi tới quảng trường Muggle à?” Giọng điệu hắn cổ quái, ánh nhìn dừng lại trên ánh mắt và tóc của đối phương một hồi, sau đó còn nhấn mạnh chữ “tiểu”.

“A, đúng vậy…” Harry có chút quẫn bách, vò vò đầu, “Có chút xíu bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn.” Dừng một lát lại nhấn mạnh nói, “Chỉ là chút xíu ngoài ý muốn thôi!”

Snape liếc nhìn Harry đầy hồ nghi, ánh mắt và vẻ mặt lại trở lại vẻ lạnh nhạt: “Vậy thì tốt, ta giả thiết vị phù thủy này chắc hẳn không cần người ta giúp đỡ đâu nhỉ?”

“Đúng vậy, đúng vậy, đương nhiên rồi.” Harry thở phào một hơi, nhân tiện cười cười cam đoan với Snape: “Cháu có thể tự giải quyết được mà.”

Snape hừ một tiếng, sau đó sập cửa cái sầm ngay trước mũi nụ cười của Harry một cách đầy lạnh lùng.

Bất giác vượt qua hiểm cảnh, còn sung sướng hơn cả việc bắt được trái Snitch vàng trong một trận Quidditch đang hồi gay cấn nữa, Harry gãi gãi má, nhìn lại phía sau theo thói quen để ngừa việc có Muggle nào đó vừa vặn có lượn qua nơi này, chứng kiến được gì đó không nên thấy – lại phát hiện ra xung quanh mình dã bị ném cả tá bùa xua đuổi và bùa cách âm rồi, mà xung quanh cũng chẳng có mống nào hết.

Harry chợt thấy buồn cười, nghĩ bụng mình nghi ngờ tính cảnh giác của một gián điệp hai mang thành công nhất thế kỷ quả là một sự sỉ nhục với đối phương… Ờm, được rồi, dù bây giờ đối phương chẳng còn là gián điệp hai mang gì gì đó nữa.

“Kỳ thực không phải mới tốt.” Hary nhỏ giọng lầm bầm, nghĩ nghĩ, cũng mặc kệ hai tên thanh niên đang nằm chèo queo trên mặt đất, thản nhiên lúc lắc ôm đống báo chí rời đi luôn.

Công việc của cậu còn chưa xong đây.

Dù có là Cậu bé được chọn thì cũng cần tự mình kiếm Galleon và bảng Anh đấy.

.

Cuối tháng mười hai, ngày lễ Giáng Sinh, toàn bộ viện trẻ mồ côi St. Ann đều bị vùi dưới lớp tuyết trắng xóa. Chạng vạng, sau khi kết thúc công việc lúc trước đó, cũng lấy được tiền công xong, Harry đang định thi triển pháp thuật ở một góc vắng vẻ nhất trong phòng tạm giam kín ở viện trẻ mồ côi – trong cô nhi viện đó giờ cũng không hề có khái niệm gì gọi là “không gian riêng” cả, Harry đó giờ vốn không muốn hòa đồng cùng tập thể để khỏi bị cô lập, cũng không sợ bị bỏ đó do chịu phạt, nên dần dần phòng này đã thành trạm dừng thường xuyên của cậu. Cậu đang định sử dụng phép thuật, để hồi ức chút về quá khứ, về những năm tháng thuộc về riêng cậu.

Mặc dù nó tựa như uống rượu độc giải khát vậy, chỉ càng khiến cậu cô độc hơn.

Đúng vậy, cô độc.

Sau lần đến thung lũng Godric, nhìn thấy ngọn đèn ấm áp vui vẻ ở nơi đó, rồi lại phải tự mình – chỉ một mình, vượt qua lễ Giáng sinh.

Chỉ là ánh sáng mơ hồ từ ngọn đèn dầu hắt ra từ ô cửa sổ bé bằng một bàn tay, cùng với đó là tiếng cười nói vui đùa, vậy mà đặc biệt thơm ngọt, mê hoặc tâm hồn.

Trong căn phòng không có ánh sáng, mà Harry cũng chẳng có tâm tư đi làm phép, cậu chỉ lặng lẽ ngồi bụm mặt mình trong bóng tối, cố gắng để giải thoát bản thân khỏi mớ tâm tình tồi tệ.

“Đừng như vậy.” Cậu nhỏ giọng tự nhủ, “Đừng như vậy, Harry.”

“Mày không thể tham lam như thế được – mày có thể nhìn thấy họ, lại một lần nữa thấy. Họ còn nguyên vẹn an toàn, có cuộc sống hạnh phúc của họ…”

Đúng vậy, hạnh phúc của họ.

Không can hệ gì đến cậu hết.

Suy nghĩ của Harry lại trôi đi, nhưng lập tức đã ảo não rền rĩ: “Ôi, thật sự đủ lắm rồi!”

Mày không thể đốn mạt như vậy, quá khứ chỉ là quá khứ – có lẽ sau này, mày có thể cùng bọn họ… Ừm, cùng làm bạn với con cái của họ, bạn tốt, sau đó chậm rãi tiếp xúc, nhưng không phải là bây giờ.

Harry lại tự nhủ, sau đó vẫy vẫy đũa thắp sáng cả phòng giam, bắt đầu thưởng thức bữa tối Giáng Sinh đang bị bỏ không ở một bên – tất nhiên bữa cơm này là do chính cậu tự chuẩn bị.

Cuối cùng, cậu đưa ánh mắt nhìn về những hộp quà được vứt lộn xộn trên giường.

Đây là quà cho Lily, James, còn có cả Sirius, nhưng mà…

“Có lẽ ta có thể đi tới Hẻm Xéo một chuyến, thuê một con cú mèo gởi chúng đi?” Harry lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại biết rõ đó là điều không thể. Cậu than một hơi dài, đứng dậy dọn dẹp toàn bộ quà tặng trên giường, nhưng nhìn tới một tấm thiệp đơn giản nằm côi cút một góc, chợt do dự.

“Ừm, nếu như là ông ấy…” Harry không dám chắc chắn, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, xác định rằng nếu là đối phương thì dù có là thái độ gì đi nữa thì cậu vẫn có thể chấp nhận được – dù sao thì trước giờ đã vẫn như vậy rồi, chán ghét, hay căm hận gì đó, cậu đã sớm quen với nó cả.

Nghĩ xong, tâm tình Harry nãy giờ vẫn luôn âm u đầy mây đen bỗng chốc thoáng đãng hơn hẳn, cậu cầm lấy tấm thiệp vừa rơi xuống, bắt đầu viết:

‘Giáo sư Snape thân mến,

Rất cám ơn (viết tới đây Harry dừng một lát nghĩ coi nên viết tiếp thế nào, cuối cùng quyết định cứ giản lược thôi, mà nói thực thì bây giờ cậu cũng biết viết thêm cái gì nhiều đâu, để nói với Severus Snape) ngài bấy lâu nay vẫn luôn giúp đỡ.

Giáng sinh an lành.

Yours,

H. P.’

Một ấm thiệp đơn giản được viết xong, tâm tình Harry lại thoáng sáng thêm một chút nữa. Nét mặt cậu mang theo ý cười, đem thiệp mừng nhét vào trong túi, lại thu dọn phòng tạm giam một hồi, mới dùng phép thuật mở cửa, một thân một mình lặng lẽ lẻn vào trong bóng đêm.

.

Thời gian không còn sớm, tiệc tối trong Đại Sảnh Đường tràn ngập không khí tưng bừng của ngày lễ thuộc trường Hogwarts cũng đã kết thúc.

Snape một mình bước trên hành lang vắng vẻ, áo choàng tung bay cuồn cuộn như một ngọn sóng đen, trong ánh mắt soi mói của hai hàng các bức họa bên đường, đi thẳng tới căn hầm màu xanh bạc.

Học sinh Slytherin phần lớn đều đã rời khỏi trường học, bầu không khí quạnh quẽ lấp đầy đến từng ngõ ngách, dù có được trang trí thêm cây thông Noel và lò sưởi đang thiêu đốt hừng hực thì nơi này cũng chẳng có thêm tí ti nhiệt tình nào.

Trở lại nơi ở của bản thân, Snape liếc mắt một cái lền thấy một chồng quà lễ được xếp đầy trên bàn – tất nhiên là ở đó, bởi đó giờ có bao giờ hắn chịu mò ra một gốc thông để trang trí cho nơi này đâu, đám quà nhìn là biết ngay là quà Giáng Sinh rồi.

Hắn đi tới, bới một hồi, sau đó nhanh chóng tìm được một phần quà trong đống đó – quà từ Lily Evans.

Tầm mắt hắn rơi xuống chữ kí bên dưới.

Ha, Severus! Hắn nghe thấy một tiếng nói chế giễu bật lên trong đầu, châm biếm mà cay nghiệt.

Đúng rồi, là vậy đó, là Lily Potter.

Potter.

Ánh mắt Snape trở nên phức tạp. Đứng đờ ra một hồi, hắn không mở hộp quà ra, mà trầm mặc để sang bên, cầm lấy một phần quà khác – một phần quà đơn giản đến quá mức.

Một tấm thiệp chúc mừng, còn không đề danh tính người gửi.

Giáng sinh an lành? H.P? Snape nhíu mày nhìn tấm thiệp rõ-ràng-Muggle trong tay, trong đầu nhanh lẹ lật bảng danh sách những người từng quen biết xem có ai có thể là H.P hay không, nhưng chẳng có gì cả.

Rồi hắn lại nhìn về phía tấm thiệp chúc mừng đơn giản: Cỡ bằng lòng bàn tay, mặt trái có dính tem, còn viết địa chỉ gửi tới là Spinner’s End. Mặt trước có họa tiết dây leo màu lục – cũng là trang trí duy nhất trên cả tấm thiệp, và những dòng chữ đen được viết bởi mực máu rồng.

Như vậy, một kẻ dùng cả hai phương pháp của Phù thủy và Muggle để gởi thiệp à? Snape ngửi mùi hương thoang thoảng đặc trưng của lớp mực ma thuật, không quá khách khí đánh giá chữ viết bên trên:

Đoan chính, khá nghiêm chỉnh; mạnh mẽ, tựa hồ không thiếu chính kiến riêng, tự tin vững vàng; mà tổng thể thì khá lưu loát phóng khoáng, có lẽ là một người nhã nhặn điềm tĩnh?

Chẳng hiểu sao, trong đầu Snape lại hiện lên hình bóng người thanh niên trong buổi tối hôm đó ở căn nhà cuối hẻm Spinner’s, tóc đen mắt xanh, vô cùng giống Lily… Hắn lập tức nhăn mi ghét bỏ, quay ngoắt người đi như đang vứt bỏ một thứ gì đó bẩn thỉu sau lưng, hung dữ cầm tấm thiệp ném vào trong lò sưởi.

Sau đó lại nhặt món quà của Lily, đi vào phòng ngủ cất kỹ cẩn thận.

Bên ngoài, ngọn lửa bập bùng giữa lò sưởi bỗng phụt lên, lại hạ xuống, theo đó, từ từ, nó tắt dần trong không khí vắng vẻ và lạnh lẽo.

Đầy cô độc.

Như mọi buổi tối thường lệ đó giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play