Snape vừa đi từ quán Cái Vạc Lủng ra ngoài, tâm tình hắn không tốt lắm.

Nguyên nhân à?

Chẳng lẽ lại còn những thứ khác? James Potter, Sirius Black! A ha, có lẽ thêm cả thằng nhãi con trai của James Potter, thằng quỷ giống y chóc thằng cha nó – Il Potter! Một tên khốn kiếp tự đại, cuồng vọng, luôn nghĩ mình lúc nào cũng là nhứt, không bao giờ hối cải —

Thế nhưng Lily.

Trong bóng tối, đáy mắt Snape xẹt qua một tia thống khổ.

Dù là không phải mình, thì tại sao cứ phải là hắn ta? Tại sao nhất định phải là James Potter chứ?

Lily.

Cách đó không xa truyền đến âm thanh ầm ĩ của mấy thằng cha đang say khướt, vài bóng người chộn rộn chỗ cuối hẻm.

Snape bị cắt ngang dòng suy nghĩ, vẻ mặt càng thêm âm u, hắn chẳng thèm liếc qua đám đàn ông say mèm mà đi thẳng qua, muốn đi về phía nhà hắn, nhưng cũng không ngờ lại bị đụng phải vì cái đám kia cứ liên tục chèo kéo xô đẩy nhau.

“Chờ một chút, ừm, chờ một chút mà…” Người đụng phải Snape kéo chặt chéo áo của hắn, lí nhí mơ hồ gọi, “Giáo sư…”

Giáo sư –? Gọi hắn như vậy, chẳng lẽ là phù thủy? Dù đã uống không ít rượu, nhưng Snape vẫn nhạy cảm phát hiện ra được từ khóa mà thanh niên kia vừa thốt ra. Hắn nắm chặt cánh tay kẻ đó, thoáng cái giật người đó lại gần phía mình hơn một ít, rồi bất giác, trái tim hắn chợt trật một nhịp khi nhìn thấy gương mặt của kẻ kia.

“Này, mày làm cái gì đấy!”

“Nó đã thương lượng giá xong với bọn tao rồi, tiền cũng lấy rồi!”

Mấy thằng choai choai hai bên thi nhau la lên oai oái.

Snape quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Thương lượng xong rồi hả?”

Có người khinh miệt tiếp lời: “Đúng vậy, nói xong rồi – nó làm nghề đó đó, mày chắc là biết rồi chứ hả?”

“Đương nhiên là ta biết rõ.” Snape lãnh đạm đáp, hắn buông cánh tay của thanh niên, lùi lại một bước. Người thanh niên mất đi trụ đỡ lập tức lảo đảo, tựa hồ sắp ngã nhào ra đất.

Mấy người xung quanh cất tiếng cười đê tiện ồn ào, một kẻ vốn định giơ tay túm lấy, lại nghe thấy một giọng nói vang lên:

“Obliviate! (Quên đi!)

Sau khi hạ đo ván mấy tên Muggle, Snape cất đũa phép, mang theo tâm tình đã càng tệ hơn chuẩn bị trở về, nhưng lại một lần nữa bị kẻ-ngay-cả-đường-cũng-không-đi-nổi kia nắm chặt.

“Giáo sư, giáo sư à…” Người nọ lí nhí kêu, bàn tay kéo lấy ống tay áo của hắn cũng thật cẩn thận – không hề giống một kẻ đang say.

Trong lòng Snape khẽ động, không rõ là chán ghét nhiều hơn một chút hay là thương hại nhiều hơn một chút.

Hắn thấy cậu ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt xanh biếc như phủ một tầng sương, trong bóng tối sạch sẽ như mặt hồ…

Hắn giữ lấy cánh tay thanh niên.

“…Theo ta trở về?”

Spinner’s End không phải là một nơi ở lý tưởng, bất luận là trước kia hay là hiện tại.

Đương nhiên, cũng có thể nó đã từng lý tưởng, ở quá khứ xa xăm trước, khi nó vừa được mua lại, khi ông chủ nó – không phải vị bây giờ, còn chưa phát hiện ra con trai mình biết phép thuật, mà cũng còn đang ân ái với người vợ của mình.

Harry đau đầu đến mức cơ hồ muốn rên rỉ, cậu cảm giác tiếng nói xung quanh lờ mờ như cách một tầng sa, cậu thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình, đưa cho cậu cái gì đó, còn nói một số thứ… là cái gì nhỉ?

Không phải cậu đang ở trong quán rượu sao?

Harry chậm chạp nghĩ, nhận lấy vật-gì-đó, nở một nụ cười ngu ngốc, sau đó rút nắp bình giơ lên cạn ly rồi uống một ngụm thật to, tiếp đó –

“Phụt! –- “Thuốc vừa vào đến miệng lập tức đã vinh quang cống hiến cho sàn nhà, và cả người đang đứng trên sàn nhà là ai kia.

Mặt Snape đen thùi. Hắn nguyền rủa một tiếng mơ hồ, khóe môi bắt đầu vặn vẹo châm chọc: “Ta nghĩ vị tiên sinh này – ngài, đã tỉnh táo đến mức chẳng cần tới một bình thuốc phép. Vậy thì hi vọng ngài đây có thể nhấc bước quý của ngài mà rời khỏi nơi này trong vòng mười lăm phút cho, đồng thời dọn dẹp nơi này một cái giùm. Ta nghĩ đó cũng không phải vấn đề quá khó khăn với ngài đâu nhỉ? Ngài Phù thủy.”

Đáng tiếc người đang ngồi trên ghế sofa có vẻ hoàn toàn nghe không hiểu, cứ thế vậy mà lại bắt đầu nhỏ giọng gọi hắn, đồng thời – đồng thời còn dùng một đôi mắt xanh biếc mù sương ngắm hắn chằm chằm!

Một đôi mắt giống y hệt Lily…

Harry cảm giác hình như mình gặp giáo sư Snape. Là ảo giác ư? Hoặc là mơ? Được rồi, sao cũng được, chẳng sao hết.

“Giáo sư, thầy à…” Cậu nhỏ giọng, “Xin lỗi, thật xin lỗi, em thực sự không biết…”

“Em chưa từng nghĩ đến. Không ngờ rằng sau đó sẽ như vậy…”

“Em xin lỗi, xin lỗi lắm, xin lỗi, thực sự…”

“Xin lỗi…”

Tên quái khổng lồ này đang làu bàu cái gì vậy?

Snape cau mày, ngay từ đầu còn nghe được vài câu, nhưng sau khi phát hiện đối phương chỉ biết nhắc đi nhắc lại “không biết”, “xin lỗi” gì đó, thì liền lười để ý tiếp, chỉ nhíu chặt mày nhìn mặt cậu ta:

Có một mái tóc đen hơi nhếch lên, không giống Lily, nhưng cũng không giống James Potter, gương mặt với đường nét mềm mại khiến thanh niên có vẻ càng thon gầy thanh tú, giống Lily, đương nhiên, còn có đôi mắt đó…

Snape đứng sững một hồi, mặc kệ ánh mắt mình bồi hồi trên mặt đối phương, từ cái trán, xuống mắt, đến mũi, rồi môi – hơi trắng bệch, đang mấp máy khép mở.

Snape đột nhiên giơ tay giữ chặt đầu thanh nhiên, cúi người hung dữ hôn xuống, dùng răng nhanh mài lên bờ môi, dùng đầu lưỡi đảo lộn toàn bộ khoang miệng – không can hệ tình cảm, chỉ là phát tiết thuần túy.

Thanh niên dừng lại, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Chỉ chốc lát sau, Snape kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, giọng điệu vẫn đầy lạnh nhạt: “Ta giả thiết, cậu đây cũng chưa tới mức say quên trời đất, như vậy, nếu không muốn, thì nói một tiếng – hoặc giả một hành động phản đối nào đó chẳng hạn.”

Thầy mới say quên trời đất ấy! Cậu-bé-vàng-Harry-Mèo-say tức giận quơ quả đấm nhỏ trong đầu. Nhưng ngoại trừ điều đó thì, giáo sư Snape còn nói gì cơ nhỉ? Ừm, không muốn cái gì gì… nhỉ?

Kẻ-được-chọn-đầu-bòng-bong nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, đành phải bỏ cuộc, cậu lầm bầm: “Được rồi, sao cũng được, không sao, ý của em là, em đồng ý…”

Ánh mắt của Snape sâu hun hút như đường hầm tối. Hắn không do dự nữa, kéo thanh niên, một lần nữa buông xuống một nụ hôn, cho nên cũng bỏ qua câu nói lẩm bẩm vừa toát ra theo sau đó.

“Thầy biết mà, em không từ chối được thầy, giáo sư à…”

Chuyện kế tiếp cứ tự nhiên mà vậy.

Hai người dây dưa từ phòng khách, lên tới phòng ngủ trên lầu hai, sau đó cùng ngã xuống giường.

Khi người đàn ông bắt đầu ôm lấy cậu, Harry-Mèo-say cười khúc khích.

Khi người đàn ông bắt đầu cởi quần áo cậu, Harry-Mèo-say vẫn tiếp tục cười khúc khích.

Khi người đàn ông bắt đầu hôn môi vuốt ve cậu, Harry-Mèo-say dần dần mù mờ.

Khi người đàn ông tách hai cái đùi của cậu, Harry-Mèo-say hơi hơi thanh tỉnh.

Khi đau đớn truyền tới từ dưới thân, Harry-Mèo-say…

Harry lập tức tỉnh hẳn.

Cậu ngây ra như phỗng.

Có hơi thở khô nóng phả ra trong không khí lạnh như băng.

Harry dựa lưng vào trên giường, hai chân dang lớn hết mức, lấy một tư thế hoàn toàn không chút phòng bị tiếp nhận sự xâm nhập của một người khác. Cậu thở gấp từng ngụm từng ngụm, không khí lạnh như băng tràn vào buồng ngực, nhưng đến tận khi cả lồng ngực trở nên căng phồng đau đớn, vẫn không đủ để cơ thể nóng hổi nguội bớt đi, xương bả vai đánh lên đầu giường, từng đợt bị ghì chặt đau nhói, còn tê nữa, đương nhiên, tất cả – thậm chí ngay cả cơn đau từ bên dưới, đều không bằng cơn đau buốt bắt nguồn từ trong tâm tưởng.

Cơn đau vì say rượu, cùng với khiếp sợ, thậm chí cả sợ hãi dọc theo toàn thân tràn ra ngoài, đến khi trái tim bị bóp nghẹt, khiến người ta hầu như mất luôn cả khả năng hô hấp.

Cậu đang ở nơi nào?

Cậu đang làm gì vậy?

Cậu cùng ông ta, cùng Severus Snape…

Harry lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó nhắm chặt mắt, lại lần nữa nhắm chặt mắt, cố gắng cứu vớt bản thân khỏi giấc mộng hoang đường – mà đáng sợ này.

Đáng tiếc chỉ là uổng công vô dụng.

Cậu tỉnh táo cảm nhận được cơn đau như đang xé rách thân thể, tỉnh táo cảm nhận được da thịt run lên khi bị hai bàn tay lạnh lẽo mơn trớn qua, thậm chí có thể tỉnh táo để cảm giác được luồng hơi thở nhỏ bé đang phả lên giữa má và cổ – là hơi thở của một người khác.

Cậu đang dây dưa cùng một người khác, bằng hình thức tư thái thân mật nhất.

Cùng Severus Snape.

Harry không biết mình đã vượt qua buổi tối đó như thế nào.

Cậu không phản kháng, trên thực tế, cậu thậm chí còn chẳng ý thức nổi rằng mình cần phải phản kháng – ngẫm lại coi, người đàn ông năm đó vừa thấy cậu đã như thấy một con sên, lấy đủ mọi lý do trào phúng, trừ điểm cậu, cậu vẫn nghĩ rằng người đó luôn căm hận mình –

Đúng vậy, đương nhiên, rõ ràng quá mà, ông ta căm hận cậu, dù cuối cùng có như thế nào, ông ta vẫn sẽ căm hận cậu – nếu như đổi lại, khi cậu đứng trên góc độ của Snape mà suy xét, Harry vững tin rằng, mình cũng sẽ căm hận thằng ranh con – cái thằng nhãi đã cướp mất ánh mặt trời của mình, còn mang dáng dấp của kẻ thù, mà chính mình vẫn phải bảo vệ nó, bảo vệ một thằng quỷ có lẽ không bao giờ biết đến hai chữ biết ơn…

Trong đáy lòng lặng lẽ cố hết sức tự sỉ vả bản thân ngày trước, Harry cảm thấy những khủng hoảng sợ hãi và khó chịu lúc này như dần bay xa dần. Đương nhiên, so với những chuyện kia, thì việc này, cùng lắm cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn do say rượu mà thôi, một hòn đá nhỏ trong cuộc sống, không có gì – không có bất cứ – ý nghĩa đặc biệt gì khác để mà phải lưu tâm hết.

Harry nhớ tới cuộc đối thoại ngắn giữa mình và Snape trước đó:

‘Ta giả thiết, cậu đây cũng chưa tới mức say quên trời đất, như vậy, nếu không muốn, thì nói một tiếng – hoặc giả một hành động phản đối nào đó chẳng hạn.’

‘Được rồi, sao cũng được, không sao, ý của em là, em đồng ý…’

Nhìn đi, chính là vậy. Kẻ-được-chọn như thể tự nhủ:

Chỉ là một việc ngoài ý muốn.

Chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ.

Cậu báo cho bản thân mình như thế, cuối cùng làm ra một quyết định đúng đắn nhất trong buổi tối hôm nay – quyết định đúng đắn duy nhất.

Cậu cho người đang nằm ngủ bên cạnh một bùa chú hôn mê nho nhỏ, sau đó mò mẫm đứng lên (trong lúc đó suýt chút nữa thì nhũn chân té quỵ dưới đất), nhặt quần áo rơi trên mặt đất, từng cái từng cái mặc lên người, cuối cùng, nhân trước khi hiệu lực của Thuốc Lão Hóa biến mất, rón rén rời khỏi Spinner’s End.

Lúc này đã là nửa đêm.

Harry kéo thân thể tê dại của mình trở lại phòng tạm giam, chịu đựng khó chịu vứt cho bản thân vài bùa rửa sạch, liền kiệt sức ngã xuống giường – chăn trên giường bây giờ có hơi nhỏ so với cậu, nhưng không sao, dược hiệu của thuốc lão hóa chẳng mấy sẽ biến mất.

Harry vùi đầu mình vào gối, nhanh chóng rơi vào bóng tối hỗn độn.

Không biết qua bao lâu, khi ánh trăng nghiêng người phủ đến góc nhỏ, một tiếng thì thầm yếu ớt phá vỡ yên lặng, mờ mịt bất định, như một tiếng nỉ non phiêu miểu xa xăm nhất.

“Ba, má…”

.

“Ravens!” Sáng sớm, cửa sắt phòng tạm giam đã bị kéo mở lạch cạch.

Harry giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy một giọng nói không kiên nhẫn: “Phu nhân bảo mày lập tức tới phòng làm việc của bả.” Sau đó hùng hổ lầm bầm oán trách, lạnh lẽo rời khỏi.

Thời tiết thực sự rất lạnh. Bị gió lạnh bên ngoài cửa thổi đến, sau khi hắt xì tới lần thứ ba, Harry âm thầm nghĩ. Nhảy xuống giường, đóng cửa phòng, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, đến phòng làm việc của bà Claire – quản lý của trại trẻ.

Bà Claire chừng năm mươi tuổi, mái tóc bạc được chải cẩn thận tỉ mỉ, bình thường luôn cười híp mắt, trông vô cùng hiền lành.

Thấy Harry đến, bà vẫy vẫy tay: “Harry, tới đây ngồi, đây là ngài Del, liên quan đến chuyện lần trước con nói muốn nhận một việc làm để tự rèn đúc mình ấy, ngài Del nguyện ý giúp con, cho con một công việc giao báo sớm.”

“Cảm ơn ngài Del.” Harry quy củ nói lời cảm tạ với người đàn ông tóc nâu trung niên phía đối diện.

Ngài Del gật đầu, sau đó nhăn mày: “Tôi nhớ là bà nói với tôi, đứa bé nói muốn nhận việc là một đứa khỏe mạnh năng nổ lắm cơ mà.” Ông ta dừng lại một lát, “Đứa bé này thoạt nhìn — trông như đang phát sốt vậy? Cũng có chút yếu đuối nữa.”

Bà Claire ngẩn ra: “Harry, con không khỏe hả?”

“Không.” Harry bây giờ mới phát hiện mình quả thực có chút váng vất, “Con khỏe lắm, có lẽ vừa bị gió lạnh thổi trúng thôi, thưa phu nhân.” Tiếp đó lại chuyển hướng ngài Del, “Thưa ngài, con tin rằng con sẽ có thể làm tốt được công việc này ạ.”

Ngài Del đưa ánh mắt sang phía bà Claire.

Bà Claire mỉm cười gật đầu: “Thằng bé này tuy rằng thỉnh thoảng có phạm lỗi nhỏ – đấy là điều không thể tránh mà, nhưng luôn luôn tương đối chững chạc.”

Ngài Del tựa hồ cũng có chút miễn cưỡng chấp nhận: “Như vậy được rồi, cậu bé, phần báo chút nữa ta đưa cho cậu là miễn phí, nhưng ta đồng thời cũng mong chúng nó có thể được truyền đọc trên phạm vi rộng nhất có thể, vậy nên, ta mong cậu hãy đi gõ cửa đưa cho từng hộ gia đình trong quảng trường nhé – ừm, để ta nghĩ coi phạm vi thế nào…”

Ông ta móc ra một tờ giấy từ trong túi: “Kết thúc là Privet Drive, bắt đầu là… Ừ, không sai, bắt đầu là ở Spinner’s End!”

“Spinner?” Harry bật thốt.

“Spinner’s End.” Del nhìn Harry, “Có chuyện gì à?”

“Ravens?” Bà Claire cũng nhíu mày theo.

“Đương nhiên…” Harry há miệng, lại ngậm lại, “—đương nhiên, không có chuyện gì đâu ạ.” Giọng nói khô khốc. “Không có bất cứ vấn đề gì ạ, thưa ngài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play