1.

Trong điện mùa đông, một cô gái trẻ với gương mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, đang lo lắng bồn chồn đi đi lại lại. Thấy Huyền Vi bước ra, nàng lập tức nhào tới:

“Đạo trưởng Huyền Vi! Ngài cuối cùng cũng tới rồi! Xin ngài cứu con! Trên người con… thật sự có cái gì đó! Cứ đến tối là…”

Huyền Vi cố gắng gượng tinh thần, đưa nàng ngồi xuống một bên:

“Đừng vội, từ từ nói rõ cho ta nghe.”

Cô gái lắp bắp kể lại dị trạng mấy ngày nay: tiếng bước chân vô cớ giữa đêm khuya, cái lạnh thấm tận xương tủy, cảm giác bị một thứ vô hình rình rập… Càng kể, nàng càng run lẩy bẩy, sợ hãi đến mức không đứng vững.

Huyền Vi vừa nghe vừa lặng lẽ vận chuyển linh lực trong cơ thể, định cảm nhận khí tức trên người nàng. Nhưng vừa khẽ khởi động nội tức, một luồng suy yếu dữ dội đã ập tới đan điền trống rỗng, linh lực lưu chuyển khó khăn. Tệ hại hơn, cậu rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể, thứ do Ứng Thần mạnh mẽ cưỡng ép lưu lại để ôn dưỡng tàn hồn Huyền Dận, giờ đây chẳng khác nào một cái hố tham lam không đáy, đang không ngừng rút sạch phần linh lực ít ỏi còn sót lại của cậu.

Sao lại thế này? Nội tức căn bản không điều động nổi…

Là do đêm qua bị Ứng Thần cưỡng ép lấy thải bổ quá độ sao? Hay vì linh thai trong Trấn Ma Khóa đã bị ma khí kích phát, bắt đầu điên cuồng hấp thu dưỡng khí từ cơ thể cậu?

Cậu vội ổn định tinh thần, gắng gượng ngưng tụ một tia pháp lực. Nhưng vừa thử, cơn choáng váng dữ dội đã xộc thẳng lên não, trước mắt tối sầm, tai ù đi, suýt chút nữa cậu đã ngã quỵ.

Khó khăn lắm mới đứng vững, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo:

“Chút đạo hạnh cỏn con này, cũng xứng nuôi dưỡng Huyền Dận sao?”

Âm thanh chứa đầy khinh miệt, khiến mặt Huyền Vi trắng bệch như giấy. Ngón tay bấu chặt lấy bàn, khớp xương phát run, hắn gắng gượng đáp lại trong thức hải:

“Trong bụng… Trấn Ma Khóa đang hút lực lượng của ta…”

Giọng nói kia không chút thương hại, ngược lại càng khinh thường:

“Ngươi vốn chỉ là cơ thể mẹ để nuôi dưỡng linh thai, vậy mà chút dưỡng khí này cũng chịu không nổi. Bổn tọa thật tò mò, bọn họ dựa vào đâu mà tin tưởng, giao trọng trách hồi sinh Huyền Dận cho ngươi?”

“……”

Huyền Vi không thể đáp lại. Toàn thân đau đớn dồn dập ập đến, cậu thật sự sắp không chịu nổi nữa. Thân thể run rẩy kịch liệt, hơi thở hỗn loạn, cho đến khi giọng Ứng Thần lại vang lên, mang theo sự mất kiên nhẫn rõ rệt:

“Nếu còn cố cự tuyệt, chút căn cơ ít ỏi này của ngươi sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma. Đến lúc đó, đừng nói Huyền Dận, mà ngay cả ngươi cũng sẽ hoàn toàn phế đi.”

Huyền Vi thở hổn hển dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu biết Ứng Thần không hề dọa suông. Linh lực trong cơ thể đang mất kiểm soát, linh thai lại hút ngày càng mạnh, thậm chí hơi lạnh bám trên người cô gái đối diện cũng bắt đầu ngo ngoe, chờ cơ hội cắn nuốt cậu.

Nếu tiếp tục thế này… cậu thật sự sẽ gục ngã.

Huyền Vi cắn chặt răng, trong cơn hỗn loạn mơ hồ nghĩ: Lẽ nào… ta lại phải cầu xin hắn sao?

Một lần nữa… phải trả giá bao nhiêu? Phải chịu bao nhiêu lần nhục nhã và dày vò nữa?

Trong lòng cậu dâng lên một nỗi tuyệt vọng bất lực.

Cậu không cha mẹ, từ nhỏ cô độc. Người duy nhất dưỡng dục cậu là sư phụ, mà sự quan tâm dành cho hắn cũng ít ỏi đến đáng thương.

Cả đời cậu vốn tịch mịch, nhưng cậu lựa chọn làm ngơ, chỉ lặng lẽ lớn lên từng ngày, chờ đến một ngày nào đó rồi lặng lẽ biến mất.

Cậu tưởng thế giới này chỉ cần lặng lẽ như thế là đủ. Nhưng tại sao… lại phải chà đạp, lại phải khi dễ cậu, khiến ngay cả ước mong được bình thản chờ chết cũng trở thành xa vời?

Ta đã làm sai điều gì…? Vì sao ta phải gánh chịu tất cả những thứ này? Vì sao cố tình là ta?

Thức hải hỗn loạn, tâm trí cậu như bị những tiếng rít vô thanh bao phủ, sắp nuốt chửng chút lý trí cuối cùng.

Cho đến khi… một đôi mắt vàng tối đột ngột hiện ra giữa màn đen.

Đôi mắt ấy đứng ở nơi cao vợi, nhìn xuống cậu. Không lại gần, không cất tiếng, chỉ lặng lẽ dõi theo cậu trong cõi hỗn loạn. Một lúc lâu sau, ánh mắt kia khép lại, rồi biến mất vào hư vô.


2.

“Huyền… Huyền Vi đạo trưởng? Ngài không sao chứ? Sắc mặt ngài tệ quá…”

Huyền Vi bừng tỉnh từ ảo giác cận kề cái chết.

Thân thể vẫn đau buốt, đan điền như bị lửa thiêu. Cậu gắng gượng thở một hơi, trấn an cô gái vài câu, rồi cúi đầu, yếu ớt gọi trong lòng:

“Ứng Thần đại nhân… xin ngài… giúp ta…”

Ngoài dự đoán, giọng kia không hề trào phúng, chỉ bình thản hỏi:

“Ngươi muốn bổn tọa ra tay, lấy gì hồi báo?”

Huyền Vi cắn môi, hàng mi dày phủ bóng mệt mỏi xuống khuôn mặt gầy yếu.

“Sau này… mặc ngài xử trí. Ngài muốn làm gì… cũng được.”

“……”

Không khí lặng đi. Ứng Thần không đáp, cũng không bước lại gần.

Huyền Vi không biết, trong thức hải, đôi mắt vàng kia chỉ lặng lẽ dõi theo cậu. Nhìn thật lâu vào gương mặt tái nhợt ấy một gương mặt thuận mệnh, cam chịu, nhưng vô cùng tĩnh lặng.

Chỉ cần một khẽ chạm, lớp vỏ mỏng manh kia sẽ vỡ vụn, lộ ra sự sụp đổ đến tàn khốc.

Quả thật… là một vẻ đẹp khiến người ta không muốn bảo vệ, mà muốn bóp nát, nghiền vỡ, để nhìn cậu khóc nức nở trong tuyệt vọng.

Nhưng… nếu hủy diệt thật, dường như lại thiếu đi điều gì đó.

Trong đáy mắt vàng lóe lên một tia cảm xúc thoáng qua. Hắn rời ánh nhìn khỏi Huyền Vi, chuyển sang cô gái đang run rẩy chờ đợi.

Bằng một ngón tay tái nhợt quấn ma văn đỏ sẫm, hắn khẽ điểm về phía sau lưng nàng. Ngay lập tức, luồng oán niệm vô hình ẩn nấp liền vặn vẹo, bốc hơi như băng mỏng gặp dung nham, phát ra tiếng thét chói tai rồi tan biến sạch sẽ.

Cái lạnh trong điện lập tức biến mất, chỉ còn lại sự ấm áp và yên tĩnh.

Cô gái “Cừu con” chỉ thấy cả người nhẹ bẫng, cổ âm lãnh bủa vây biến mất. Nàng mờ mịt đưa tay xoa vai, chưa dám tin là mình đã thoát.

Ứng Thần thu tay, lại quay ánh mắt xuống người Huyền Vi. Ánh mắt ấy như kẻ chủ nhân đang đánh giá vật sở hữu ngoan ngoãn, vẻ mặt có chút hài lòng.

Huyền Vi còn chưa kịp mở miệng cảm tạ, đã cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo xuyên qua lớp đạo bào, thong thả vẽ vòng quanh lồng ngực hắn.

Lại nữa…

Huyền Vi run rẩy cắn răng, trong lòng vừa sợ vừa hoảng. Người đó rõ ràng chỉ đứng yên trước mặt, nhưng khí tức lạnh lẽo lại luồn lách khắp cơ thể cậu, tìm đến những nơi mẫn cảm nhất.

Cậu cố gắng ngồi thẳng, chịu đựng sự dày vò, chờ tiễn cô gái đi. Sau đó, cậu loạng choạng bước ra khỏi điện.

Nhưng bàn tay vô hình kia vẫn chưa buông.

Như một khối u ăn sâu vào xương tủy, nó liên tục trêu đùa quanh người cậu. Mỗi bước đi, cậu càng kiệt sức. Cuối cùng, cậu không nhịn nổi, phải chống tay vào lan can, khẩn thiết cầu xin:

“Đại nhân… Ứng Thần đại nhân…”

Trong thức hải, giọng kia đáp lại ngay, lạnh lùng:

“Chuyện gì?”

“Xin ngài… chờ khi nào trở về hãy tiếp tục… giờ thì tha cho ta… bên ngoài còn nhiều người…”

Luồng khí lạnh phía sau tạm dừng trong chớp mắt.

Ảo ảnh kia tiến lại gần, cúi xuống nhìn gương mặt chật vật của cậu.

“Ngươi đúng là một vật nhỏ tham lam, yêu cầu cũng không ít.”

Một dòng hàn khí lướt qua môi cậu, ép hắn hé miệng, để luồng lạnh giá mặc sức khuấy đảo nơi đầu lưỡi.

“Ngươi tên là Huyền Vi, đúng không?”

Huyền Vi run rẩy, gượng gật đầu.

Hàn khí từ từ rút đi. Ứng Thần nhàn nhạt nói:

“Tên không thú vị.”

“……”

Dường như mất hứng, hắn liếc qua Huyền Vi một lần, rồi quay người đi về phía phòng ngủ. Ý tứ rõ ràng muốn cậu theo sau.

Nhưng theo sau để làm gì… Huyền Vi đã biết quá rõ.

Trong lòng cậu tràn đầy sợ hãi và đau đớn. Nhưng giãy giụa để làm gì? Phản kháng để làm gì? Khi bản thân đã bị trói chặt trong ván cờ này, thì tất cả cũng vô nghĩa.

Cậu cúi đầu, hít sâu một hơi, cố bình ổn trái tim rối loạn. Rồi siết chặt nắm tay, từng bước lặng lẽ theo sau bóng dáng đen u ám kia, đi thẳng vào vực sâu tối tăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play