1.

Ngay từ khi có ký ức, Huyền Vi đã biết mình không phải là một con người bình thường.

Theo lời sư phụ kể, cậu không sinh ra từ mười tháng mang nặng đẻ đau, cũng không có cha mẹ thân nhân. Cậu được sinh ra từ một gốc cù chi cổ thụ khổng lồ, che trời phủ đất. Vào một đêm trăng mờ gió lạnh, sư phụ ôm về từ hốc cây một cái bọc nhỏ phát ra ánh sáng xanh lục lấp lánh bên trong là một đứa trẻ sơ sinh không khóc, không quấy.

Nghe nói, gốc cây kia đã tồn tại hơn năm nghìn năm.

Trong sách Sơn Hải Kinh có ghi lại một đoạn: “Trên núi Châu có cây lớn, tên là Phản Hồn Thụ. Hoa lá tỏa hương, nghe được từ mấy trăm dặm. Người chết trên mặt đất, nếu ngửi thấy mùi hương ấy, có thể sống lại, hồn phách cũng không còn tiêu tán.”

Không còn tiêu tán.

Vậy nên, sự ra đời của Huyền Vi không phải là ngẫu nhiên, mà là kết tinh của năm nghìn năm hương khói, niềm tin và chấp niệm của vô số người đời đời truyền lại.

Từ nhỏ, Huyền Vi đã lớn lên trong đạo quán tên Phá Hư Quán cổ kính như chính gốc Phản Hồn Thụ ngoài kia. Nghe nói, nơi này đã hương khói kéo dài qua nhiều triều đại. Dù thời nay tín ngưỡng đã suy tàn, nhưng đạo quán và cổ thụ ấy vẫn được xem như báu vật văn hóa của thành phố, được chính quyền bảo hộ, trở thành “danh thiếp du lịch”. Mỗi năm đều có kinh phí tu sửa, và Huyền Vi – vị quan chủ trẻ tuổi – lại càng được người người biết đến, yêu mến.

Có lẽ nhờ được nuôi dưỡng bên gốc thần thụ, da dẻ Huyền Vi trắng trẻo như ngọc, mịn màng như tảng băng non, đứng giữa đám đông lại sáng rực một cách khó tin. Đôi mắt phượng đen láy của cậu vừa nhìn đã khiến tim người run rẩy; giữa ấn đường còn điểm một nốt son đỏ nhỏ, như bông mai nở rộ trong tuyết, càng làm dung nhan tuấn mỹ ấy thêm phần quyến rũ.

Từ bé, Huyền Vi đã là một đứa trẻ yên lặng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng tính cách trầm ổn, điềm tĩnh, mặc đạo bào xanh nhạt lại càng giống như tiên đồng bước ra từ tranh vẽ. Người ta tìm đến quán không phải chỉ để dâng hương, mà còn để nhìn thoáng qua truyền thuyết sống – “tiểu tiên đồng họa trung”. Có họa sĩ thậm chí lặn lội từ xa đến muốn vẽ lại dung nhan ấy, nhưng đều bị sư phụ từ chối khéo.

Năm tháng trôi qua, đứa trẻ năm nào giờ đã hơn hai mươi tuổi. Dung nhan càng thêm xuất chúng, dáng người thon dài, bước đi ung dung, mỗi động tác đều phảng phất như tiên hạ phàm, khiến người ta chẳng phân biệt nổi ranh giới xưa nay.

Chính quyền làm sao bỏ qua một “biển hiệu sống” như thế? Ngay sau khi kế thừa chức quan chủ, Huyền Vi lập tức được coi là báu vật. Hình ảnh cậu mặc đạo bào, đứng dưới gốc Phản Hồn Thụ xuất hiện trên áp phích quảng bá, trang web du lịch, thậm chí cả quảng cáo hình tượng thành phố. Chẳng mấy chốc, cậu trở thành phong cảnh nổi bật nhất của nơi này.

Dù được yêu mến, Huyền Vi chưa bao giờ tỏ vẻ cao ngạo. Cậu luôn phối hợp chụp ảnh, quay phim, chưa từng làm khó ai, tính tình hiền hòa, dịu dàng. Ai từng tiếp xúc đều chỉ nhớ đến nụ cười ấm áp và cách cư xử lễ độ. Người ngoài hay đạo sĩ trong quán đều yêu mến và kính trọng vị quan chủ vừa đẹp vừa hiền ấy.

Có lẽ vì quá dễ tính, hễ có hình thức tuyên truyền gì mới, nhân viên Văn Lữ Cục lại vội vàng tìm đến nhờ cậu hỗ trợ. Giống như hôm nay khi “livestream trực tiếp” đang là trào lưu, trước cửa đại điện đã náo nhiệt ồn ào, hơn mười nhân viên bận rộn chuẩn bị thiết bị.

2.

“Huyền Vi đạo trưởng! Máy móc đã chỉnh xong, có thể phát sóng!” – giọng Vương can sự vang vọng đầy hào hứng.

“Làm phiền mọi người rồi.”

Huyền Vi thu ánh mắt khỏi tán cây, bước vào đại điện sáng rực ánh đèn. Trước camera, cậu khẽ gật đầu:

“Chư vị thiện tín, buổi chiều an lành. Hôm nay nhận lời mời của Văn Lữ Cục, bần đạo Huyền Vi xin kể cho mọi người nghe một đoạn truyền thuyết về Phá Hư Quán.”

Giọng cậu ôn nhuận, nhịp nhàng, nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc. Mới vài câu mở đầu, số người xem và dòng bình luận trong livestream đã tăng vọt.

【 Đạo trưởng giọng hay quá! 】
【 Trời ơi, Huyền Vi đạo trưởng thật ngoài đời còn đẹp hơn ảnh! 】
【 Người như vậy mà lại đi làm đạo sĩ? Không phải minh tinh chứ?! 】
【 Mau kể chuyện đi đạo trưởng! 】

Huyền Vi đã quen với mấy lời khen này, không hề dao động. Cậu sắp kể tiếp thì thấy một dòng bình luận mới hiện lên:

【 Đạo trưởng, thật lòng con xin hỏi! Các ngài bây giờ còn có thể tróc quỷ trừ tà không? Xin hãy giúp con, con đã đường cùng rồi… 】

Ánh mắt Huyền Vi khẽ động, ghi nhớ cái ID “Cừu Con”. Cậu đáp:

“Hôm nay buổi phát sóng chủ đề chính vẫn là truyền thuyết của Phá Hư Quán. Còn về pháp thuật đạo môn, đạo có cách độ thế riêng. Nếu lòng người chính trực thì tà ác khó xâm. Mỗi ngày giữ thiện niệm, thủ bản tâm – đó mới là căn bản. Ở đây không tiện nói quá nhiều.”

Lập tức có người bổ sung:

【 Đạo trưởng khiêm tốn! Ông tôi kể, hai mươi năm trước là nhờ lão quan chủ Phá Hư Quán trừ tà cứu cả thôn đấy! 】
【 Đúng vậy! Lão quan chủ thật sự có bản lĩnh! 】
【 Vậy Huyền Vi đạo trưởng là truyền nhân, chắc chắn lợi hại hơn rồi? 】

Huyền Vi liếc nhìn Vương can sự đang lúng túng, sợ nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng buổi phát sóng. Thế là cậu bỏ qua mấy lời khen, chuyển thẳng vào chính đề:

“Hôm nay, ta xin kể lại một truyền thuyết về vị tổ sư mà Phá Hư Quán chúng ta thờ phụng – Huyền Dận Tiên Tôn, và một tồn tại cường đại từng đối đầu với ngài.”

Cậu hít một hơi, giọng vang vọng trong đại điện:

“Từ rất lâu trước đây, thiên địa chưa hề trong sáng như nay. Dưới Cửu U, có một vùng đất hỗn loạn đầy oán lệ, bị thống trị bởi Ứng Thần Quỷ Vương bất tử bất diệt. Hắn dẫn vạn quỷ gieo rắc tai ương, đi đến đâu, sinh linh đồ thán, vạn dặm hoang tàn…”

Giọng Huyền Vi trầm ổn, chậm rãi nhưng cuốn hút, khiến người nghe như chìm vào câu chuyện. Cậu kể về Huyền Dận Tiên Tôn thương xót chúng sinh, xuất kiếm đối chiến với Ứng Thần trên chín tầng trời, dưới Cửu U. Trận chiến kinh thiên động địa ấy cuối cùng kết thúc khi Tiên Tôn dùng thần thông vô thượng, trấn áp Quỷ Vương. Nhưng vì trọng thương, Tiên Tôn cũng hóa tiên. Nơi hồn phách ngài tan biến mọc lên một mầm cây nhỏ. Người đời xây đạo quán bên cạnh để tưởng nhớ – đó chính là nguồn gốc của Phá Hư Quán.”

Trên màn hình, bình luận sôi nổi:

【 Quả nhiên nơi nổi tiếng đều có truyền thuyết kỳ diệu! 】
【 Cây sau lưng đạo trưởng chính là mầm cây ấy sao? 】
【 Có khi nào cây ấy chính là hóa thân Tiên Tôn, các người đời đời bảo hộ hồn phách của ngài không? 】
【 Oa, nghe mà muốn viết ngay tiểu thuyết huyền huyễn luôn! 】

Huyền Vi mỉm cười khép lại:

“Chuyện xưa tạm kể đến đây. Nếu ai hứng thú, hoan nghênh tới Phá Hư Quán tham quan. Trong quán còn lưu giữ nhiều văn bia cổ, ghi chép chi tiết hơn, mọi người có thể tự mình tìm hiểu.”

Vương can sự mừng rỡ làm dấu OK. Huyền Vi lịch sự nói vài lời kết thúc, chuẩn bị rời đi thì bụng dưới chợt co rút dữ dội. Cậu khẽ cau mày, miễn cưỡng cười:

“Không sao. Ta có chút việc riêng, phần tiếp theo để các sư đệ tiếp nhận.”


3.

Huyền Vi giữ nụ cười suốt đường đi, đến khi bước vào Tây Thiên điện vắng lặng mới vội vã thu lại, lao nhanh về phía rừng cây rậm rạp sau quán.

 Sao lại đau đến mức này…

Ngoài sư phụ, không ai biết trong cơ thể cậu từ ngày sinh ra đã bị gắn vào một pháp khí gọi là “Trấn Ma Khóa”. Mỗi đêm trăng tròn, bụng dưới lại nóng rực, từ năm tám chín tuổi còn sinh ra một loại ham muốn khó gọi tên. Cậu từng ngại ngùng hỏi sư phụ, nhưng chỉ nhận được ánh nhìn thương xót và cái lắc đầu.

Dần dần, cậu học cách chịu đựng cảm giác nóng bỏng khó nhịn ấy mỗi tháng một lần. Nhưng hôm nay lại khác cơn đau mãnh liệt đến mức không sao bước nổi.

Rõ ràng bây giờ là ban ngày, không có trăng, sao lại phát tác?

Huyền Vi bỗng dừng bước, quay nhìn gốc Phản Hồn Thụ sừng sững trong mây.

Đúng vậy, mấy ngày gần đây, hương khí từ cây ấy nồng đậm hơn hẳn.

Chẳng lẽ…

Cậu hoảng hốt, đặt tay lên bụng dưới đang nóng bỏng.

 Là hôm nay sao?

Năm nghìn năm chờ đợi, bao thế hệ quan chủ bảo hộ, nuôi dưỡng, rốt cuộc cũng đến ngày này sao?

Ngày mà Huyền Dận Tiên Tôn sẽ dùng thân xác cậu để sống lại.

Ngày mà hồn phách Huyền Vi biến mất, trở về cát bụi.

Từ khi có ý thức, cậu đã biết mình chỉ là vật chứa. Tồn tại của bản thân vốn dĩ là vay mượn. Vì thế, cậu không dám có tình cảm sâu đậm, không dám lưu luyến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Chỉ sợ một khi luyến tiếc, sẽ không cam lòng giao thân thể này đi.

Cũng may, cậu đã lớn lên an ổn, không yêu, không bạn, không khát vọng, không dục vọng.

Một đời bình lặng, cũng coi như đủ.

Có lẽ, rời đi lúc này là thích hợp nhất.

Huyền Vi khẽ vuốt bụng dưới đang co rút dữ dội, cuối cùng mỉm cười, từng bước đi về phía Tây Thiên điện, dáng đi vững vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play