1.
Trong lòng Kiếm Trủng sâu thẳm, bóng tối nặng nề như nước đọng, đè ép từng tấc giác quan của Huyền Vi.
Phía sau, chỉ sáu chữ ngắn gọn vang lên nhưng lại như bóp nghẹt hô hấp, khiến cậu rùng mình lạnh sống lưng, tựa như có rắn độc lặng lẽ liếm dọc cổ gáy.
Cậu cứng ngắc xoay người lại.
Vừa chạm vào tầm mắt đầu tiên, là đôi con ngươi đỏ sẫm, ánh vàng mờ lạnh lẽo.
Làn da tái nhợt như băng, ngũ quan sắc lạnh gần như dao cắt. Trước mắt cậu là một “người” miễn cưỡng mang hình dạng nhân loại, nhưng lại đầy vẻ âm u tà dị. Trên thân khoác trường bào đen tuyền không hoa văn, mái tóc dài rũ xuống như lông quạ. Dọc cổ và mu bàn tay phủ kín ma văn đỏ sậm, những hoa văn sống động tựa như rắn, chậm rãi bò ngoằn ngoèo. Âm khí nặng nề hòa cùng ma lực đỏ rực quẩn quanh hắn, đôi mắt như gọng kìm siết chặt yết hầu người đối diện, khiến người ta gần như không thở nổi.
Huyền Vi cứng đờ, không nhúc nhích nổi. Đến khi người kia khẽ động, một luồng hơi tanh nồng mùi máu rỉ sắt và đất khô tràn đến, cậu sợ đến nỗi chân nhũn ra, suýt ngã ngửa.
“Thế nào? Lâu rồi không gặp, không nhận ra ta sao?”
Đôi mắt trước mặt nhìn cậu chăm chú, từ nốt ruồi đỏ giữa mày lần xuống yết hầu run rẩy, đôi vai căng thẳng, cuối cùng dừng lại nơi bàn tay vô thức đặt lên bụng dưới. Hắn bỗng nhếch môi cười lạnh, nụ cười không chút ấm áp:
“Thật lạ. Ngươi nay lại biết nghe lời hơn rồi.”
Tim Huyền Vi nặng nề đập dồn, thân thể run rẩy, cậu cắn chặt môi, buộc bản thân hít sâu hơi lạnh đến tận xương, rồi cúi đầu hành lễ cổ xưa.
“Ứng Thần đại nhân…”
Giọng run rẩy khó khăn bật ra. Cậu ngẩng lên, gượng gạo nhìn vào đôi mắt vàng lạnh lẽo:
“Ngài nhận nhầm người rồi. Bần đạo là Huyền Vi, không phải Huyền Dận Tiên Tôn.”
2.
Trong bóng tối, thời gian như ngưng lại.
“Nhận nhầm?”
Đôi mắt Ứng Thần lạnh băng, quét ngang nửa thân trần trụi của Huyền Vi:
“Huyền Dận, từ bao giờ ngươi lại học được trò ảo thuật vụng về thế này? Một đòn cuối cùng của ta tuy nặng, nhưng chưa đủ để lấy mạng ngươi, sao lại lưu lạc thành thứ giả thần giả quỷ như vậy?”
Giọng nói chợt khựng lại, lông mày hắn hơi nhíu.
“Thân thể gầy yếu thế này… Thần hồn còn khuyết thiếu… Ngươi…”
Đầu ngón tay Huyền Vi bấu chặt trong lòng bàn tay, cố giữ vẻ bình tĩnh, đáp khô khốc:
“Ngài thật sự nhầm rồi. Ta được sinh ra từ linh mộc, là vật chứa mà các đời quan chủ chuẩn bị, để hồi sinh Tiên Tôn.”
“Vật chứa?”
Ứng Thần im lặng quan sát cậu rất lâu. Huyền Vi có cảm giác ánh mắt ấy thiêu đốt toàn thân, đau đớn đến mức suýt không đứng vững.
Hắn bật cười khẽ, lạnh lùng:
“Thì ra Huyền Dận thật sự đã chết? Quả là đáng tiếc, ta vốn xem trọng hắn.”
Hứng thú, Ứng Thần lại nhìn chằm chằm hoa văn vàng nơi bụng cậu, cười nhạt:
“Ra vậy. Khó trách trong cơ thể ngươi có thứ kia. Bọn tu đạo các ngươi, quả nhiên chẳng từ thủ đoạn nào.”
Tim Huyền Vi thắt lại. Nghe giọng điệu ấy, quả nhiên trấn ma khóa trong cơ thể cậu có chỗ bất thường.
“Tiểu đạo sĩ, mục đích ngươi đánh thức ta… chính là vì vậy sao?”
Ứng Thần sải bước đến gần, ánh mắt khinh miệt từ trên xuống:
“Chủ động dâng mình, cam nguyện làm lô đỉnh cho ta.”
Huyền Vi rúng động, ngẩng đầu:
“Ngài nói cái gì?”
“Ngươi không biết sao?”
Ứng Thần cúi xuống, giọng đều đều, như cố tình giễu cợt:
“Trong khóa tâm này, chứa đựng tà khí chí âm ta từng đánh vào cơ thể Huyền Dận. Ở sâu trong đó, lại có mảnh nguyên thần chí dương còn sót lại của hắn. Hai cực âm dương bị khóa chung, âm khí càng thịnh thì dương khí càng mạnh. Nay thứ đó hấp thụ vào cơ thể ngươi, ngươi chính là cầu nối dung hợp âm dương tốt nhất. Hiểu chưa?”
Huyền Vi lạnh toát từ trong xương, đầu ngón tay run rẩy:
“Vậy… ý ngài là…”
Áp lực bóng tối đè nặng, hơi thở lạnh băng phả sát mặt, từng tia trêu đùa như mèo vờn chuột.
“Muốn khởi động khóa này, cần tinh nguyên của ta. Mỗi lần rót đầy, sức mạnh chí dương của Huyền Dận sẽ bị kích phát, như cam lộ nuôi dưỡng mảnh nguyên thần yếu ớt trong bụng ngươi. Hay nên gọi nó là… ‘linh thai’ thì hợp hơn?”
“…”
Giọng hắn cố tình nhấn nhá, từng chữ như thì thầm bên tai, chậm rãi mà ám muội:
“Thân thể ngươi sẽ ngày càng nghiện sự hòa hợp âm dương, khao khát nhiều hơn, xin nhiều hơn… hận không thể lúc nào cũng để căn nguyên của ta lấp đầy hạch tâm ngươi, cho đến khi…”
“Không, đừng nói nữa…” Huyền Vi hoảng loạn cắt ngang, đôi chân run lẩy bẩy gần như khuỵu xuống. “Như vậy… với ngài có lợi gì? Nếu chỉ muốn nhục nhã ta, cần gì phí công như vậy…”
“Phí công?” Ứng Thần đưa tay lướt qua hoa văn vàng nơi bụng dưới cậu, dừng lại đúng vị trí, ấn khẽ.
“Không thể không nói, kẻ tạo ra pháp khí này đúng là điên rồ. Vì sống lại Huyền Dận, mà không ngần ngại hy sinh cả ta chủ nhân Minh Vực mặc kệ thương sinh thiên hạ.”
“Ý ngài là…”
“Thải âm bổ dương, thải dương cũng bổ âm. Hiểu chưa, tiểu đạo sĩ?”
Mắt Huyền Vi mở to, lảo đảo lùi lại, tay nắm chặt chuôi kiếm sứt mẻ bên cạnh.
Trước mắt tối sầm, cổ họng nghẹn ngào chực trào khổ đau.
Thì ra… đây chính là chân tướng mà sư phụ nhiều lần muốn nói lại thôi.
Thì ra, kế hoạch sống lại mà bao đời quan chủ khổ tâm sắp đặt… lại dựa trên một trò hèn hạ, nực cười đến vậy.
“Cho nên… nếu ta muốn hồi sinh Tiên Tôn, ta buộc phải… mãi mãi chịu đựng ngài…”
“Không sai.” Ứng Thần dường như còn chưa đủ tàn nhẫn, lại thong thả bổ sung: “Đây là ‘Đạo’ bọn họ định sẵn cho ngươi. Là ý nghĩa duy nhất sự tồn tại của một vật chứa như ngươi.”
Huyền Vi chết lặng, nhìn vào đôi mắt vàng rực như lửa đỏ, ánh nhìn tàn nhẫn như kẻ đang ngắm nghía vật hiến tế.
Làn da trắng ngần trong bóng tối như phát sáng, hoa văn vàng trên bụng càng thêm ám muội. Ánh mắt Ứng Thần chậm rãi dịch lên, qua lồng ngực căng cứng, cuối cùng dừng ở đôi mắt cậu, đã ướt đẫm tuyệt vọng.
Đã cẩn thận dựng lại thân xác cho hắn, lẽ nào có lý do buông tha?
Huống chi… trông cũng khá thú vị.
“Nếu đã nghe rõ…”
Ứng Thần khẽ nhếch môi, đầu ngón tay ngưng tụ luồng khí lạnh, vòng quanh hoa văn vàng nơi bụng cậu.
“Tự cởi y phục.”
“Quay lưng lại. Quỳ xuống.”