Kiệu nhỏ lắc lư càng lúc càng xa Trường Lăng hầu phủ.
Những người thích xem náo nhiệt trong hoàng thành đều cười cợt chỉ trỏ, ồn ào huyên náo cả nửa ngày, lại đem chính bản thân mình từ đích nữ hầu phủ trở thành tiểu thiếp nhục nhã.
Một canh giờ sau, kiệu nhỏ được nâng vào cửa phụ phủ tướng quân.
Ngữ khí lão ma ma dõng dạc vang lên: “Mời cô nương xuống kiệu, theo ta đến Thanh Trúc Viên nghỉ ngơi.”
Bạch Anh nhanh chóng từ trong kiệu nhỏ bước ra, nhìn quanh rồi ngơ ngác hỏi: “Tướng quân đâu?”
Lão ma ma liếc mắt nhìn dung mạo Bạch Anh một cái, nghĩ thầm nàng quả nhiên là hồng nhan hoạ thủy, thái độ lạnh nhạt mà nói: “Tướng quân bận trăm công nghìn việc, xong việc sẽ tự nhiên đến gặp cô nương.”
Bạch Anh nói: “Hắn đang bận à? Không sao đâu, hiện giờ ta không bận, ta đi gặp hắn là được.”
Lão ma ma hừ lạnh một tiếng: “Cô nương vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi, phủ tướng quân có quy củ, cô nương không được phép làm càn!”
Lúc này Bạch Anh mới bắt đầu nhận thức được rằng, ánh mắt của toàn bộ người trong phủ tướng quân đều nhìn nàng không có thiện ý.
Nghĩ lại cũng đúng, Bạch Khinh Âm này trước đây ở trước mặt mọi người náo loạn làm cho tướng quân bị dị nghị, tình nguyện chết để không phải gả cho tướng quân, người trong phủ tướng quân cho nàng sắc mặt thân thiện mới là lạ đó.
Nhưng nàng không phải Bạch Khinh Âm.
Nàng là Bạch Anh! Tròng mắt đen to tròn chuyển động, mặc kệ, trước tiên phải đi gặp tướng quân rồi nói sau, vì thế Bạch Anh liền nhanh chân chạy.
Nó từ nhỏ lớn lên bên cạnh tướng quân, ngoại trừ chiến trường thì phủ tướng quân là nơi mà nó quen thuộc nhất.
Có lẽ động tác của Bạch Anh quá đột ngột, chờ khi thị vệ phủ tướng quân định thần lại, thì nàng đã chạy xa rồi.
“Mau đuổi theo!”
“Không phải nói vị đích nữ hầu phủ này từ nhỏ ốm yếu bệnh tật sao?”
“Đuổi cũng đuổi không kịp, lấy đâu ra ốm yếu bệnh tật?”
Bạch Anh cũng không biết, lúc nàng co chân chạy nhanh như điên, thì có cảm giác mơ hồ hiện lên, hình ảnh phảng phất giống như mặt dây trên cổ của hổ trắng năm đó.
Nàng quẹo mấy ngã cũng chạy đến được thư phòng, mắt thấy cửa thư phòng đã đóng lại, tướng quân hẳn là đang ở bên trong.
Đại khái là nàng làm hổ đã lâu, Bạch Anh còn không có ý thức được bản thân đã biến thành người, vì vậy nàng liền hùng hổ muốn dùng trán tông vào cửa thư phòng, muốn phá cửa chạy vào.
Không nghĩ tới cửa thư phòng lại đột nhiên mở ra.
“Cái… cái gì?”
Ầm!
Cửa thư phòng mở toang, thân hình cao lớn khí thế sừng sững, đó là tướng quân đại nhân dũng mãnh oai phong trong mắt mọi người… Tống Hoài Anh!
Hắn bị Bạch Anh đụng vào trán một cú đau điếng.
Hai người cùng ngã lăn trên mặt đất.
Tướng quân đại nhân một thân bào phục đen, khí thế sát phạt quyết đoán, vóc dáng cao hơn vài phần so với người bình thường, mặt mày tuấn mỹ phi phàm, cặp lông mày sắc như kiếm nhíu lại, toát ra sát khí nhìn Bạch Anh chằm chằm.
Áo choáng của Bạch Anh rơi xuống, bên trong vậy mà lại là nội y màu trắng.
Hai cặp mắt đối diện nhau, màu áo trong trắng tuyết trái ngược với bào phục đen tuyền lạnh lẽo, tướng quân đại nhân uy vũ cao lớn cùng với một nữ nhân nhỏ xinh yếu đuối ngã sóng soài trên mặt đất.
Đạo lực tác động mạnh làm trán Bạch Anh đỏ ửng, nhưng nàng lại đột nhiên cười đến mi mắt cong cong, tướng quân đại nhân thật sự không chết, mọi người vẫn đều chưa chết.
Nàng cười tủm tỉm duỗi tay ôm lấy cổ Tống Hoài Anh, vui vẻ gọi: “Tướng quân đại nhân.”
Những thị vệ đang truy bắt Bạch Anh vừa đến liền nhìn thấy một màn trước mắt, nhìn thấy hai người ôm nhau, sau đó nhẹ khép cửa thư phòng lại, từng người hai mặt nhìn nhau.
Tống Hoài Anh nhìn xuyên vào áo trong của Bạch Anh, giọng nói phảng phất sát khí lạnh lẽo: “Không biết xấu hổ như thế, còn ra thể thống gì nữa.”
Tống Hoài Anh chỉ là điềm tĩnh mở miệng nói chuyện là có thể làm trong lòng người nghe sợ hãi, toàn bộ người của Minh Quanh Quốc đều biết tướng quân là hung thần đáng sợ nhất.
Cho dù dung mạo anh tuấn, quyền thế ngập trời, nhưng mà nữ tử ở Minh Quang Quốc không ai dám đến gần, cũng không có cơ hội tới gần.
Nhưng Bạch Anh lại không sợ.
Đối với nó mà nói, toàn bộ thế giới của nó chỉ có một mình chủ nhân Tống Hoài Anh.
“Tướng quân đại nhân, người hiện tại thật đẹp.”
Bạch Anh ghé đầu vào lòng ngực của Tống Hoài Anh, cười đến mi mắt cong cong.
Ánh mắt Tống Hoài Anh chợt lóe, nữ nhân này tới gần hắn, vậy mà hắn lại không cảm thấy ghê tởm.
Ba năm sau tướng quân đại nhân bị thương ảnh hưởng đến dung mạo, thoạt nhìn như là Tử Thần bước ra từ địa ngục, cho nên lúc này Bạch Anh mới đột nhiên nói ra lời nói này.
Nhưng mà nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến, hiện tại nàng đã mang thân phận của Bạch Khinh Âm, vừa mới gặp mặt liền nói ra những lời như vậy, thật sự làm kinh hãi thế tục.
“Tướng quân đại nhân…”
Tống Hoài Anh lạnh nhạt nhíu mày: “Tránh ra!”