Bạch Anh nào đâu biết rằng, ở trong lòng Tống Hoài Anh, nàng tới phủ tướng quân là có mục đích riêng.
Nàng có thể dễ dàng chạy đến thư phòng như vậy, tất nhiên cũng là do Tống Hoài Anh cố ý làm vậy.
Bạch Anh ngồi xổm như vậy phát ngốc trong giây lát, chỉ cảm thấy chuyện xảy ra vào ngày hôm nay không phải là chuyện mà đầu óc của một con hổ như nàng có thể hiểu rõ ràng được.
Lúc này cửa thư phòng chậm rãi mở ra, tướng quân đại nhân bước vào.
Một thân y phục đen tuyền, lông mày sắc bén được mài giũa trên chiến trường, hai tròng mắt nhẹ nhàng thoáng nhìn, hơi thở như hung thần quanh quẩn quanh thân.
Nhưng trong mắt của Bạch Anh, đại khái chỉ có một chữ, đó là đẹp… Bạch Anh nhìn về phía Tống Hoài Anh, lập tức bày ra nụ cười, cười đến mi mắt cong cong.
Muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, nếu bây giờ còn cái đuôi nhỏ, đại khái cũng sẽ vui mừng mà ngúc ngoắc.
Nàng lên tiếng: “Tướng quân đại nhân.”
Tống Hoài Anh lạnh giọng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Bạch Anh từ dưới bàn chạy nhanh đến: “Tướng quân, ta thật sự là Bạch Anh, ta có thể chứng minh.”
Hơi thở của Tống Hoài Anh đột nhiên lãnh lệ: “Chứng minh thế nào?”
Bạch Anh nghiêm trang nói: “Trên ngực tướng quân đại nhân có một vết sẹo do đao để lại, sau eo có một chỗ bị trúng tên, khi ta còn nhỏ không hiểu chuyện đã cào lên đùi của tướng quân, còn có một vết ở bụng… Ở bụng có tám múi…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Hoài Anh từ trầm đen chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang tức giận.
Thẹn quá hóa giận!
Nét mặt Bạch Anh tràn ngập vẻ vô tội.
Nàng đáng thương liếm liếm tay, muốn đến kéo ống tay áo Tống Hoài Anh, đáng tiếc lại không thành.
Bởi vì Tống Hoài Anh đột nhiên duỗi tay, bó chặt cổ Bạch Anh.
“Bạch Khinh Âm, dám điều tra đến tận đầu ta, ngươi muốn chết sao?”
Bạch Anh nghe không hiểu, những chuyện này không phải do nàng điều tra mà là tận mắt nhìn thấy.
Cổ bị bóp chặt, sắc mặt nàng đỏ ửng không nói nên lời, chỉ lắc lắc đầu.
Nếu cứ như vậy, nàng có thể sẽ bị bóp chết, nhưng mà khi ánh mắt nàng nhìn Tống Hoài Anh, vẫn là ánh mắt sáng ngời như lúc ban đầu.
Tống Hoài Anh trước giờ dưới bao ánh mắt tín nhiệm của nhiều người, hắn luôn hành sự quả quyết, vậy mà hiện tại lại có chút do dự, nhíu mày ném Bạch Anh ra.
Bạch Anh ngã lăn trên mặt đất, ho khan vài tiếng, ánh mắt mờ mịt đáng thương, như là chú mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
“Ta là Bạch Anh, Bạch Anh vĩnh viễn sẽ không lừa tướng quân đại nhân.”
Tống Hoài Anh cười lạnh, mở miệng lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi thật là không sợ chết. Người đâu, Bạch Khinh Âm dĩ hạ phạm thượng, mang ra ngoài đánh 20 trượng.”
Ngay lập tức có thị vệ đẩy cửa bước vào.
Mới gả vào phủ tướng quân được một ngày, chọc ai không chọc lại dám chọc đến tướng quân đại nhân, đây không phải là muốn tìm đường chết sao?
Thị vệ liền bắt lấy Bạch Anh, chỉ thấy ánh mắt Bạch Anh lập tức biến đổi.
Đáng thương thay cho chú mèo nhỏ, trong đầu vẫn còn phảng phất hình ảnh lúc bản thân vẫn còn là chiến hổ trên sa trường.
Ngoại trừ tướng quân đại nhân, Bạch Anh không sợ bất kỳ kẻ nào.
Hai tên thị vệ bắt lấy nàng, Bạch Anh quay người chạy trốn, thuận tay nắm lấy chiếc ghế gỗ nặng trăm cân đập tới, hai tên thị vệ còn chưa phản ứng lại thì đã hôn mê bất tỉnh.
Chiếc ghế này người bình thường muốn nâng đều phải dùng hết sức lực, huống chi một tay vung lên đập lên người.
Chính bản thân Bạch Anh cũng sửng sốt một chút, sức lực cùng với thân thể này quả thật không giống nhau, như là hai cực trái ngược hoàn toàn.
Mặt mày Tống Hoài Anh đầy sát khí.
Cái gì mà tiểu cô nương đau ốm bệnh tật? Hắn chán ghét nhất đó là bị lừa gạt.
Tống Hoài Anh đột nhiên tiến lên vài bước, thần sắc Bạch Anh cả kinh, chiếc ghế dựa vẫn còn trên tay nàng, ngay trước mắt nhìn thấy tướng quân đại nhân đang tiến tới.
Sắc mặt nàng biến đổi, dậm chân phải một cái, kêu a một tiếng, liều mạng thu lực lên.
Phụt!
Vừa rồi lấy ra lực đạo quá mạnh, cho nên khi Bạch Anh mạnh mẽ cưỡng chế thu lực lại, cho nên mới hộc một ngụm máu tươi, chiếc ghế mới cuối cùng không ném lên người Tống Hoài Anh mà rơi xuống cạnh chân của nàng.
Nàng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tướng quân đại nhân.
Chiếc ghế rơi xuống đất, Bạch Anh bị mấy tên thị vệ khác tiến vào kéo ra ngoài, Tống Hoài Anh nhìn chiếc ghế ngã lăn trên đất, còn có vết màu bên cạnh, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng trượng đánh bùm bùm, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Thị vệ đột nhiên vào báo cáo: “Tướng quân đại nhân, nàng ta đã ngất rồi, có đánh tiếp không?”
Tống Hoài Anh lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ném nàng ta về Thanh Trúc Viên.”
Không biết xuất phát từ loại cảm xúc nào, trong khi 20 trượng còn chưa xử phạt xong, Tống Hoài Anh đã buông tha cho Bạch Anh.
Có lẽ là ánh mắt của nữ nhân này, thật… Thật quá sáng ngời.
Có lẽ là do nàng tình nguyện để bản thân bị thương, cũng kiên định không để cho hắn tổn thương.
Có lẽ là hắn cảm thấy nữ nhân này cũng không quá ghê tởm.
…