Thi thể tràn đầy trong sơn cốc u ám, hai quân đối chọi, từng tấc đất nhiễm hồng máu tươi, ghê rợn như địa ngục.
Trong sơn cốc truyền đến từng tiếng hổ gầm r*n rỉ suy yếu.
Một con hổ trắng bị một đao chém đứt sống lưng, máu chảy đầy đất, hơi thở thoi thóp, vốn dĩ màu lông trắng như tuyết nhưng giờ đây đã hoà lẫn cùng bùn đất và máu, đau đớn cùng cực, nó nhìn người nam nhân toàn thân đầy máu bên cạnh, than khóc không ngừng.
Toàn quân chết trận, chỉ còn lại có tướng quân và con hổ trắng hắn nuôi dưỡng, hơi thở cả hai đều đang thoi thóp.
tướng quân trẻ tuổi tay cầm đao dài, nhìn hổ trắng nói: “Bạch Anh, xin lỗi, lỗi tại ta mang ngươi lên chiến trường, lại để ngươi rơi vào âm mưu phản bội này.”
Hổ trắng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại không được, hô hấp càng yếu, chỉ rống lên một tiếng.
Tướng quân chết trận, một đao chống xuống đất, chết mà không ngã.
Trong sơn cốc truyền đến một tiếng hổ gầm cuối cùng.
Âm mưu phản bội trong trận này, toàn quân bị diệt.
Tướng quân đã chết.
Hổ trắng cũng than khóc đến hơi thở cuối cùng.
Không ai chú ý tới, hổ trắng kia ngâm mình trong máu, phản phất chút ánh sáng nhạt lóng lánh.
Trong ánh sáng nhạt kia chậm rãi ngưng tụ lại một thân ảnh nữ tử, nhìn thi thể tướng quân, tuyệt vọng khóc thảm, lẩm bẩm nói như một lời tuyên thệ: “Cùng tướng quân chết trận, ta không còn gì hối hận.”
…
Trường Lăng hầu phủ, một gian phòng ở Đông viện.
Khi hổ trắng lại lần nữa mở mắt ra, thế giới xung quanh trong ánh mắt nó lại có sự khác biệt đáng kể.
Tướng quân! Hổ trắng nghĩ ngay đến âm mưu phản bội đó nhắm vào tướng quân, nó phẫn nộ gào rống một tiếng, âm thanh rống vang tràn ngập yếu đuối dỗi hờn.
Hổ trắng vô cùng phẫn nộ, lại đột nhiên phát ra tiếng nũng nịu, doạ nó ngây ngốc một lát.
Sau đó, nó theo bản năng liếm liếm móng vuốt của mình. A, hình như cảm giác này có gì không đúng lắm! Nó cúi đầu nhìn thấy vuốt hổ đã biến thành bàn tay trắng nõn, còn nhìn thấy bộ ngực của mình thật sự đồ sộ…
Bạch Anh khiếp sợ! Không đúng, không đúng, nó rõ ràng đã chết trên chiến trường, sao bây giờ lại không chết?
Còn kinh khủng hơn là từ một con hổ biến thành một thứ gì đó như hình người, à, không đúng, là biến thành một nữ nhân.
Chuyện này là sao? Tướng quân bây giờ đang ở đâu?
Nằm trên giường mềm mại, nó chắc chắn đây không phải là lều trại của tướng quân nhà nó.
Một lúc sau, có một nha hoàn đi vào duỗi tay kéo màn giường ra: “Tiểu thư, người rốt cuộc đã tỉnh rồi. Tội tình gì sao phải làm thế, bệ hạ tứ hôn, dù người không muốn gả cho tướng quân đại nhân cũng không nên tìm đến cái chết như vậy, hầu gia chỉ có một mình người là đích nữ, ngài ấy đang đau lòng muốn chết.”
Bạch Anh nghe thấy âm thanh liền hoảng sợ, giơ móng vuốt lên như sắp săn mồi, đột nhiên lại ý thức được bây giờ nó không còn bộ vuốt sắc nữa, chỉ có đôi tay nhỏ dài nhu nhược này thôi, nó vội vàng bắt lấy người đang nói chuyện trước mặt… Đây cũng là một nữ nhân, từ trong miệng nó phun ra vài từ một cách khó khăn chật vật.
“Tướng quân đại nhân!”
Toàn bộ Minh Quang Quốc, có thể được mọi người gọi một tiếng tướng quân đại nhân, chỉ có một vị.
Đó là chủ nhân của nó, Tống Hoài Anh.
Nha hoàn đột nhiên bị nắm lấy tay, có chút thấp thỏm bất an: “Tướng quân đại nhân đại thắng Ích Dương quan, hôm qua đã khải hoàn trở về triều… Đã trở về phủ tướng quân rồi.”
Tướng quân không chết, còn khải hoàn về triều?
Không đúng, Ích Dương quan?
Đó là chiến dịch ba năm trước!
Đau đầu quá.
Bạch Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tướng quân hắn… Ngươi nói cho rõ ràng.”
Đại khái bởi vì vừa biến thành thân thể người, nói tiếng người cũng thật sự khó khăn, có trừ có chút nghiến răng nghiến lợi cũng giống một chút với loài hổ.
Vẻ mặt nha hoàn lo lắng, nói: “Tiểu thư, nghe nói Thái tử điện hạ… Đã cầu hôn đích nữ phủ thượng thư, người cũng đừng suy nghĩ đến nữa. Hôm qua tướng quân đại nhân khải hoàn về triều, người ở trước mặt mọi người cự tuyệt hôn sự, làm cho cả kinh đô đều dị nghị tướng quân đại nhân, bệ hạ tức giận, đã… Đã đem người biếm làm… Biếm làm thiếp của tướng quân đại nhân.”
Bạch Anh vừa nghe đã hiểu, bây giờ là thời điểm ba năm trước đây sau chiến dịch Ích Dương quan xảy ra.
Tướng quân không chết, nó cũng không chết.
Chỉ là thời gian này, tướng quân của nó đang nuôi một con hổ nhỏ, còn nó thì biến thành đích nữ hầu phủ, bị bệ hạ chỉ hôn cho tướng quân đại nhân.
Nhưng mà tiểu thư hầu phủ này lại thích Thái tử gì đó, nghe được tin tướng quân trở về liền cự tuyệt hôn sự trước mặt mọi người… Không nghĩ tới sau khi chết, đường đường là một chiến hổ lại biến thành một nữ nhân nhu nhược này.
Cái gì mà tiểu thư hầu phủ, nàng ta có phải là tên ngốc không? Đầu óc bị hổ đá rồi sao? Không thích tướng quân đại nhân mà còn thích tên Thái tử gì đó nữa!
Tướng quân đại nhân mới là tốt nhất.
Bây giờ thân thể này đã là của nó, vậy nó không thể làm cho tướng quân nhà nó mất mặt được, vì thế Bạch Anh gằn từng chữ một: “Ta gả, phải gả cho tướng quân đại nhân.”
Nha hoàn khiếp sợ nói: “Tiểu thư, nhưng hiện tại không phải làm phu nhân tướng quân, mà là làm thiếp.”
Bạch Anh khí thế vỗ ngực, nói to chấn động trời đất: “Tướng quân đại nhân muốn cưới, ta tất nhiên không thể chối từ.”