Nha hoàn bị khí thế đạo nghĩa không thể chối từ này của Bạch Anh làm cho khiếp sợ đến trợn tròn đôi mắt.
Tiểu thư nhà nàng có phải bị kích Thích choáng váng rồi hay không? Đường đường là phu nhân tướng quân mà không muốn làm, lại nguyện ý đến phủ tướng quân làm tiểu thiếp?
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một nam nhân trung niên với vẻ mặt đau khổ xông vào, hốc mắt ửng đỏ mà nhìn Bạch Anh: “Khinh Âm à… Là cha vô dụng, cha thực sự có lỗi với con…”
Nha hoàn khẩn trương hỏi: “Lão gia, bây giờ phải làm thế nào?”
Vị này là Trường Lăng hầu, ngữ khí gần như nghẹn ngào: “Bệ hạ phái một cỗ kiệu nhỏ tới, muốn để Khinh Âm lập tức gả vào phủ tướng quân, đi vào từ cửa phụ, trở thành thiếp thất, không được kháng chỉ.”
Nha hoàn duỗi tay che miệng lại, không dám tin tưởng: “Sao… Tại sao lại như vậy?”
Khi hai người vừa nói xong, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng vang léo nhéo: “Trường Lăng hầu, bệ hạ có lệnh, trong vòng một canh giờ phải đem tiểu thư quý phủ đưa tới phủ tướng quân, kiệu đang chờ trước cửa, hầu gia không phải là muốn kháng chỉ đó chứ?”
Trường Lăng hầu nghe vậy, đôi mắt hoa lên, cảm thấy lảo đảo đứng không vững.
Bạch Anh vừa nghe thấy, ánh mắt lại sáng lên, bọn họ đây là muốn rước nàng đến phủ tướng quân ngay lập tức.
Chuyện của hầu phủ, nàng tạm thời không làm rõ được, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là tướng quân đại nhân.
Vì thế, Bạch Anh trực tiếp nhảy xuống giường, phủ lên người một cái áo choàng, liền cất bước chạy ra ngoài, như tiếng sét đánh xuống không kịp nhìn mà tức khắc nhảy phóc vào kiệu nhỏ.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Trường Lăng hầu dù muốn ngăn cản đã không có kịp rồi.
Bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ tới, nữ nhi này của hắn trước nay bệnh tật ốm yếu, sao có thể đột nhiên chạy nhảy nhanh như vậy.
Công công đến truyền chỉ kia cũng kinh ngạc thoáng nhìn, hắn coi như đã mở mang tầm mắt vì đã gặp được vị tiểu thư hầu phủ đã nhốn nháo làm mưa làm gió thời gian gần đây ở kinh thành.
Đôi mắt tinh như giọt sương đọng trên hồ nước, làn mi cong nhẹ phảng phất tia sầu, gương mặt ngọc ngà có chút tái nhợt.
Rõ ràng là một thân yếu đuối bệnh tật, vậy mà đôi mắt kia của nàng lại linh động làm cho cả người đều tươi tỉnh, sống động.
Theo lời đồn đại thì chỉ biết được rằng vị đích nữ của Trường Lăng hầu này bệnh tật ốm yếu, thường không qua lại lui tới với người khác, ra khỏi cửa đều đeo khăn che mặt, nào ai biết được rằng dưới lớp khăn che mặt kia cất giấu dung nhan tuyệt trần.
Bạch Anh giật nhẹ vạt áo của công công truyền chỉ, ho khụ hai tiếng: “Còn chưa đi sao?”
Hắn giật mình định thần lại, hô to một tiếng: “Khởi kiệu.”
Trường Lăng hầu trơ mắt mà nhìn, hai mắt đỏ bừng, thấp giọng lẩm bẩm: “Khinh Âm à…”
Từ hôm nay trở đi, đích nữ hầu phủ Bạch Khinh Âm trở thành trò chê cười của toàn bộ người trong hoàng thành.
Nàng ái mộ Thái tử, không được như ước nguyện, được chỉ hôn cho tướng quân, lại tự sát cự tuyệt, cuối cùng làm cho long nhan phẫn nộ biếm thành thân phận tiểu thiếp đê hèn trong phủ tướng quân.
Trường Lăng hầu nghĩ vậy, không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu, thấp giọng lẩm bẩm: “Là cha vô dụng, là cha vô dụng…”
“Lão gia, người làm sao vậy?”
“Người đâu! Mau gọi thái y!”
Trường Lăng hầu phủ lúc này lộn xộn nhốn nháo một trận.
Bạch Anh ở bên trong kiệu nghe thấy động tĩnh, nàng vén rèm nhìn thoáng ra bên ngoài, cảm thấy có chút có lỗi.
Nàng hiện tại đã dùng thân phận của Bạch Khinh Âm, còn làm cho phụ thân người ta đau lòng mà hộc máu.
Một lát nữa gặp tướng quân đại nhân, tướng quân chắc chắn sẽ mắng nàng, năm đó tướng quân đại nhân thường xuyên nói cái gì mà bách thiện hiếu vi tiên (*).
(*) Bách thiện hiếu vi tiên: có nghĩa là trong một trăm điều thiện thì chữ hiếu đứng đầu.
Vì thế, Bạch Anh ở trong kiệu nhỏ nói vọng ra bên ngoài: “Đừng tức giận, tướng quân đại nhân là tốt nhất trên thế gian, con… Con nguyện ý gả cho hắn làm thiếp, là phúc phần của con!”
Nói xong, Bạch Anh không hề để ý đến biểu tình ngây người sửng sốt của toàn bộ mọi người trên dưới hầu phủ, nàng kéo rèm xuống, bị nâng ra khỏi hầu phủ.
Thật không biết những người này là Trường Lăng cái gì mà Trường Lăng, thôi bỏ đi, tướng quân đại nhân mới là tốt nhất trên thế gian.
Có cái gì phải kinh ngạc!